Trong thiên điện An Ý Cung toả ra mùi huân hương làm người ta cảm thấy thanh tĩnh, chỉ cần đẩy cửa thiên điện vào là có thể thấy một từ đường thờ phụng Quan Âm.

“Cô mẫu, người nói xem bệ hạ như vậy là có ý gì?” Mới trở về từ ngự hoa viên, Lệ phi đã nhanh chóng đến An Ý cung của Thái hậu, vẻ mặt nàng rất oan ức, nàng suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu mấy lời Phương Duệ nói ở ngự hoa viên rốt cuộc có hàm ý gì.

Hạ phi ngồi ở đối diện bưng khăn che miệng cười: “Bệ hạ là đang chê ngươi không có đầu óc, mà đầu óc này của ngươi thật sự nên uống thuốc bổ não nhiều một chút.”

“Ngươi nói cái gì?! Ngươi lại dám chê cười ta?” Lệ phi giận dữ trừng mắt với Hạ phi, vẻ mặt xung khắc như nước với lửa.

Dung mạo cùng cử chỉ của Hạ phi hoàn toàn ngược lại với Lệ phi, Lệ phi ăn mặc diễm lệ thì Hạ phi lại ăn mặc đoan trang.

“Đây cũng đâu phải là ta nói, mà là bệ hạ nói nha! Với lại ta và ngươi đều là phi vị, vì sao ta không thể nói ngươi, hơn nữa ta còn là biểu tỷ của ngươi đó.”

“Hừ, ta mới không thèm có biểu tỷ như ngươi đâu. Cô mẫu người mau mau phân xử đi, Hạ phi luôn cậy thế lớn hơn con có một tháng tuổi nên suốt ngày cứ giáo huấn con.”

Thái hậu đang nhắm hai mắt, trong tay vân vê chuỗi Phật châu, đến khi nghe được thanh âm ầm ỹ thì bà liền mở mắt, ánh mắt bén nhọn nhìn thoáng qua Lệ phi khiến Lệ phi lập tức im miệng.

Ở trong cung nàng không sợ ai bởi vì cô mẫu nàng là Thái hậu, nhưng nàng lại sợ một người chính là Thái hậu.

Mắt Thái hậu nhìn Lệ phi và cũng nhìn cả Hạ phi, sau đó bà dừng lại động tác trên tay và nói:

“Có thời gian ở đây cãi nhau, sao không biết nghĩ cách làm thế nào bắt được tâm Hoàng thượng đi, ai là người đầu tiên sinh con nối dòng người đó mới có tư cách thuyết giáo… nếu không làm được thì mỗi người các ngươi đều câm miệng lại cho ai gia.”

Lệ phi cùng Hạ phi thoáng liếc mắt nhìn nhau rồi đều cúi thấp đầu xuống, đừng nói là sinh hạ con nối dòng, cho dù các nàng tiến cung đã ba năm nhưng cũng chỉ ở trong tẩm cung của chính mình, ngay đến việc nhìn thấy Hoàng thượng cũng đã khó, nếu không phải các nàng cố ý ngẫu nhiên gặp thì chắc chẳng bao giờ nhìn thấy được người…. đừng nói là con nối dòng, việc đầu tiên họ phải làm là nghĩ cách nào đem Hoàng thượng đến tẩm cung của chính mình mới là vấn đề quan trọng.

Thái hậu cũng nhìn ra được vẻ khó xử của hai người này. Phương Duệ không gần nữ sắc nằm ngoài dự liệu của bà, bà vẫn luôn cho rằng nhiều lắm là ba năm, chờ đến ngày hoàng tử chào đời thì bà sẽ tăng thêm lượng độc dược, dù sao độc dược này không mùi không vị nên cho dù trúng độc mà chết thì ngự y trong cung căn bản cũng tra không ra manh mối.

Tân đế nhất định phải do một tay bà nuôi lớn chứ tuyệt đối không thể là nữ nhân kia nuôi lớn!

“Thái hậu nương nương, Vương thượng thư Vương đại nhân cầu kiến.”

Lệ phi và Hạ phi cùng lộ ra vẻ kinh ngạc, Lê phi nói:

“Thúc thúc tại sao lại tiến cung vào lúc này?”

Bãi triều đã được nửa canh giờ, Vương đại nhân hẳn là đã trở về quý phủ, tại sao lại đột ngột tiến cung chứ?

Thái hậu nhìn Lệ phi và Hạ phi, sau đó lại bắt đầu vân vê chuỗi Phật châu trong tay, bà nói:

“Các ngươi lui trước đi, suy nghĩ thật kỹ xem làm như thế nào mới có thể giữ lại người của Hoàng thượng, thời khắc mấu chốt dùng chút tâm tư nhỏ cũng không phải là không được.”

Nghe thấy vậy, hai bên khoé miệng của Hạ phi khẽ cong, nàng dường như đang được nhìn thấy ánh mặt trời rạng đông: “Nô tỳ đã hiểu.”

Vẻ mặt Lệ phi mịt mờ, nàng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đã hiểu cái gì?!”

Hạ phi liếc mắt nhìn Lệ phi một cái, nàng ta căn bản không đủ trình độ để hiểu.

Thái hậu nhìn Lệ phi, bà cũng không hề có bất kỳ mong đợi gì vào người này. Hiện tại ba vị phi tử trong hậu cung đều là người của bà, vô luận là ai sinh hạ Thái tử cũng không sao cả, bà chỉ cần có người có thể sinh được là tốt rồi.

***

Thẩm Ngọc mới ra đến cửa cung, vì không phòng bị nên khi bị một chưởng đột ngột vỗ lên lưng, nàng dúi người về phía trước mấy bước mới có thể đứng vững, nhưng bị người dùng lực vỗ vào lưng nên nàng liền ho sặc sụa một hồi lâu.

Vỗ vỗ ngực của chính mình rồi nhìn về phía người đánh lén kia, nàng chỉ thấy Lôi Thanh Đại râu ria đầy mặt đang nhếch miệng cười với mình, trên mặt hắn không hề có điểm chột dạ.

“Thẩm đại nhân, ta cũng đâu có dùng lực. Chỉ tại ngươi thân thể yếu đuối như nữ nhân.”

Thẩm Ngọc nhíu mày, tại sao hôm nay ai cũng chê nàng yếu đuối vậy?

Sau khi xoa dịu phần ngực vì ho, Thẩm Ngọc tức giận nhìn thoáng qua hắn và hỏi:

“Lôi đại tướng quân tại sao bây giờ mới ở bên ngoài cửa cung?” Hơn nửa canh giờ trước đã hạ triều, Lôi Thanh Đại này sao có thể còn ở đây được.

Lôi Thanh Đại này chính là Lôi đại tướng quân có tướng phủ ở cách vách với Thẩm phủ. Hắn đã ba mươi, dáng người thuộc dạng lưng hùm vai gấu, trên mặt râu ria rậm rạp, nói chuyện cũng thô lỗ lớn giọng, mà Lôi Thanh Đại này lỗ mãng có tiếng, dường như tất cả quy củ đều không trói buộc được hắn. Hắn luôn luôn không biết lựa lời để nói và cũng chính là điển hình cho loại người thẳng như ruột ngựa, cũng bởi vì điều này mà hắn đã đắc tội với không ít người. Tuy nói là đắc tội nhưng đắc tội ở đây không phải là tội quá đáng, hắn chỉ trước mặt mạo phạm vài câu mà thôi, với lại mọi người đã quá hiểu cái tính lỗ mang của hắn nên các quan viên trong triều cũng lười phải phí tâm tư đối phó với hắn. Vì vậy Lôi Thanh Đại ở trong triều đình có thể coi như là thuận buồm xuôi gió.

Lôi Thanh Đại quen thuộc đi ở bên cạnh Thẩm Ngọc: “Không phải đang đợi ngươi hay sao, ai ngờ ngươi lại lâu như vậy mới đi ra.”

“Chờ ta? Chờ ta làm cái gì?”

Ở trong triều Lôi Thanh Đại rất khó tìm được một bằng hữu tốt, mà Thẩm Ngọc đối đãi với hắn cũng là bình bình đạm đạm, không nóng không lạnh, hơn nữa Lôi Thanh Đại thần kinh thô cảm thấy Thẩm Ngọc là người tốt, không hề coi thường hắn sinh ra đã lỗ mãng, cộng thêm việc phủ đệ hai nhà gần nhau nên hắn tự coi Thẩm Ngọc trở thành bằng hữu tốt của mình.

“Tất nhiên là dẫn ngươi đi hưởng thụ phong lưu khoái hoạt rồi. Ngươi đã hai mươi tuổi mà vẫn còn là một thân đồng tử, nói ra không sợ bị người khác chê cười sao?! Nhớ ngày đó ta ở tuổi ngươi thì đã cưới phòng thứ tám rồi… Này này, Thẩm đại nhân, ngươi đi đâu đó?!”

Thẩm Ngọc nhìn Lôi Thanh Đại rồi bất đắc dĩ thở dài một hơi:

“Lôi đại tướng quân, ngươi vẫn nên tự mình đi đi, ta còn chút chuyện muốn trở về xử lý.”

Nói xong Thẩm Ngọc liền đi về hướng khác.

“Hừ, Thẩm Ngọc, ta đã ở cửa cung đợi ngươi gần một canh giờ, vậy mà ngươi như thế nào nói không đi liền không đi.”

Lôi Thanh Đại sải bước đuổi theo Thẩm Ngọc, một tay kéo lấy tay Thẩm Ngọc, hắn đột nhiên có chút giật mình.

Thẩm Ngọc nhanh chóng đem tay mình rút ra, sắc mặt hơi giận nói: “Nơi bướm hoa như thế Lôi đại tướng quân vẫn nên ít đi thì tốt hơn.”

Trên mặt Lôi Thanh Đại có chút mờ mịt, hắn lẩm bẩm: “Tay sao có thể mềm mại như tay của một cô nương gia vậy?!”

Thẩm Ngọc còn chưa có đi xa, sắc mặt nàng không hề thay đổi mà nhìn thoáng quá Lôi Thanh Đại và nói:

“Lôi đại tướng quân chẳng lẽ cho rằng ai cũng đều giống như Đại tướng quân hay sao, có thể một tay nhấc được đại trường đao?”

Nghe vậy Lôi Thanh Đại liền lộ ra vẻ khinh bỉ: “Ta chính là không chịu nổi mấy công tử thế gia tay không thể xách, vai không thể khiêng kia… tay gì mà so với cô nương gia còn muốn non mềm hơn, đúng là tự mình không biết xấu hổ.”

Vẻ mặt Thẩm Ngọc nhàn nhạt lên xe ngựa, sau đó nàng vén màn xe nói với Lôi Thanh Đại:

“Lần sau Lôi đại tướng quân không nên nói mấy lời mang tính nhục mạ này với Thẩm Ngọc.”

Màn xe được bỏ xuống, xe ngựa cũng bắt đầu chạy đi, còn Lôi Thanh Đại vẫn đứng nguyên tại chỗ trên con đường lát đá xanh.

Lúc này phu xe của phủ tướng quân dắt ngựa đến bên cạnh và hỏi:

“Tướng quân, chúng ta có đi Lệ Xuân viện nữa không?”

Lôi Thanh Đại rất lấy làm kỳ lạ mà hỏi phu xe:

“Ngươi có tin tưởng trên đời này có nam nhân như Liễu Hạ Huệ không?”

Phu xe cười một tiếng: “Nô tài mặc dù không biết Liễu Hạ Huệ là ai, nhưng nam nhân mà không háo sắc thì chính là không bình thường.”

Lôi Thanh Đại cũng rất tán đồng với ý kiến này, hắn gật đầu nói:

“Đúng vậy, nam nhân hay nữ nhân đều giống nhau, có người hư hỏng ngoài sáng, có người hư hỏng trong tối… mà riêng nam nhân thì không thể rời bỏ được nữ sắc.”

Đợi Lôi Thanh Đại cùng Thẩm Ngọc đều rời khỏi cửa cung, thái giám chứng kiến chuyện đã xảy ra liền chạy vào trong cung nói không thiếu một chữ với Dung Thái.

Dung Thái nghe thấy vậy thì rất là bất đắc dĩ mà lắc đầu, Lôi đại tướng quân này sao lại dám giẫm lên thùng thuốc nổ vậy?

Dung Thái đem tất cả chuyện này thuật lại cho Phương Duệ, Phương Duệ sau khi nghe xong liền khởi động hai tay phát ra những tiếng kêu “răng rắc”, hai mắt hắn híp lại, lạnh giọng nói:

“Trẫm đã rất lâu rồi chưa có vận động gân cốt.”

Dung Thái: ….. Bệ hạ, không phải là mới sáng sớm nay người mới vận động qua gân cốt sao?

Hắn tốn nhiều hơi sức như vậy mà buổi sáng mới sờ được đến tay Thẩm Ngọc, vậy mà Lôi Thanh Đại này lại còn dám ở trên địa bàn của hắn động tay động chân, đã thế còn rủ Thẩm Ngọc nhà hắn đi uống rượu hoa, sau đó có phải uống say như chết rồi ngủ cùng nhau trên một chiếc giường không?!!

Phương Duệ càng nghĩ càng kích động, tay hắn đập mạnh lên mặt bàn phát ra thanh âm “Rầm” một tiếng:

“Lập tức tuyên Lôi Thanh Đại tiến cung cho trẫm!”

“Nô tài tuân chỉ.”

Dung Thái liếc mắt nhìn mặt bàn sau khi bệ hạ nhà mình nhấc tay lên, hắn chỉ thấy một dấu tay in trên đó … –. – Lôi đại tướng quân à, ngươi thật sự gặp phải phiền toái rồi.