Phương Duệ lệnh Dung Thái an bài thủ hạ đi tìm kiếm thuốc giải do Mạn Tâm dược sư đã kê đơn để hoá giải độc mãn tính ở trên cơ thể hắn.

Cái tên Mạn Tâm dược sư được cực ít người biết đến, ngay cả Dung Thái kiến thức rộng rãi cũng không hề biết vị dược sư này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Mà vị hoàng đế cao cao tại thượng kia cũng không hề nói cho bề tôi trung thành của mình biết cái người gọi là Mạn Tâm dược sư lại chính là bản thân hắn.

Sau khi dặn dò xong chuyện này thì Phương Duệ đi suốt đêm ra khỏi hoàng cung để đến Đại Lý Tự.

Trên người hắn bị một vết nội thương do trúng quyền của Hô Diên Trác Vân, nếu nói hắn đã khỏi hẳn là chuyện không thể nào bởi vì ở trong hoàng cung không thể khiến người ta cải tử hoàn sinh được, thế nhưng linh đan diệu dược lại không thiếu nên dù hiện tại chưa tốt được phân nửa thì cũng phải tốt đến ba phần.

Trong Đại Lý Tự ngoài Thẩm Ngọc ra thì không có ai biết bây giờ hắn có ở tại Đại Lý Tự hay không? Thế nên hắn không thể huênh hoang trở về vào ban ngày mà chỉ có thể thừa dịp màn đêm buông xuống để lẻn vào trong.

Lúc đến Đại Lý Tự đã là giờ tý, khi cách Đại Lý Tự một khoảng khá xa thì hắn đã đem ngựa đuổi đi sau đó nhẹ nhàng tiến về phía tường rào để nghe ngóng động tĩnh bên trong rồi mới leo tường đi vào.

Phương Duệ cùng ám vệ trao đổi ám hiệu với nhau bằng tiếng ve kêu, trời mùa hè có tiếng ve kêu cũng là chuyện rất đỗi bình thường nên lính gác bên trong Đại Lý Tự không một chút nghi ngờ. Mà vài tiếng ve kêu đối với Phương Duệ cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Nhóm ám vệ sau khi nghe được thanh âm này thì rất tự giác thối lui khỏi vị trí.

Thanh âm mở cửa sổ rất nhỏ nên khó có thể nghe thấy, Phương Duệ nhảy vào trong phòng sau đó tay chân nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại và không có chút nào ầm ỹ đến Thẩm Ngọc từ trước đến nay luôn ngủ không sâu giấc.

Phương Duệ liếc mắt nhìn về phía giường, cho dù ánh sáng trong phòng rất tối tăm nhưng hắn vẫn có thể nhận ra góc chăn lộ ra ngoài màn kia hoàn toàn khác với bộ chăn mền trước khi hắn rời đi.

Việc này đúng là… Thẩm Ngọc thật sự ghét bỏ hắn.

Phương Duệ có chút nhịn không được bật cười, xem ra hắn còn chưa đủ hiểu rõ về Thẩm Ngọc, thậm chí hắn còn không biết nàng có bệnh thích sạch sẽ này.

Phương Duệ đi đến cạnh giường rồi vén màn lên, vì thị lực của hắn vô cùng tốt nên hắn liền ngồi ở bên mép giường và lẳng lặng nhìn Thẩm Ngọc.

Lúc Thẩm Ngọc ngủ thì ít đi vẻ nhã nhặn lịch sự như bình thường, nàng vốn dĩ đã trắng nõn lại còn yên tĩnh nằm trên giường như thế càng giống như một bức tượng oa nhi tinh xảo bằng sứ, cảm giác chỉ cần vừa đụng vào là sẽ vỡ.

Bởi vì thời tiết nóng bức nên Thẩm Ngọc chỉ đắp chăn đến ngang hông.

Ánh mắt Phương Duệ di chuyển từ trên trán Thẩm Ngọc xuống đến chiếc mũi khéo léo rồi đến đôi môi đỏ thắm căng mọng, rồi lại từ chiếc cổ trắng nõn thẳng một đường dời xuống dưới…

Cuối cùng ánh mắt hắn liền dừng lại ở trước ngực Thẩm Ngọc.

Phương Duệ: “…”

Phương Duệ nhướn mày, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ đăm chiêu.

Mặc dù đang nằm ngửa nhưng đường cong này tuyệt đối không giống với đường cong đã cởi bỏ buộc ngực.

Đường cong nóng bỏng của Thẩm Ngọc khi không buộc ngực hắn không chỉ từng nhìn thấy mà còn từng sờ qua rồi, đồng thời dựa vào những hiểu biết về nữ nhân được bù lại vào những ngày này thì sau khi Thẩm Ngọc nằm xuống hẳn là…

Phương Duệ nhất thời không tìm được từ để so sánh, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó nên hắn liền cúi đầu yên lặng nhìn chính lồng ngực mình… đúng rồi, chính là cảm giác này!

Ngực Thẩm Ngọc khi nằm ngửa phải giống với khi hắn ưỡn ngực lên, vì thế ánh mắt hắn lại trở về trên người Thẩm Ngọc…

Lần này buộc ngực có vẻ chặt hơn lúc bình thường rất nhiều!

Thẩm Ngọc nhà hắn ngủ kiểu này… lẽ nào không sợ ngực bị nén đến hỏng sao?

Thế là Phương Duệ yên lặng vươn tay ra và nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc rầm rì một tiếng rồi khẽ hé mắt, đến khi nhìn thấy một cái bóng ngồi ở bên giường mình thì nàng lập tức mở to mắt ra, miệng đang muốn hét lên một tiếng thì đôi tay của người kia đã nhanh chóng đem miệng nàng bịt lại.

“Đừng có kêu! Là ta đây.”

Nghe được giọng nói quen thuộc thì đôi mắt Thẩm Ngọc trừng lên càng lớn tựa như muốn nói — chính là ngươi nên ta mới càng sợ!

Phương Duệ buông lỏng tay trong nháy mắt thì Thẩm Ngọc liền mạnh mẽ kéo chăn lên che kín ngực mình, bộ dáng của nàng rất phòng bị vì nàng cực sợ nam nhân trước mặt sẽ bộc phát thú tính lúc đêm khuya.

Khoé miệng Phương Duệ giật giật, đáng lẽ vừa nãy hắn không nên lay người này tỉnh. So với việc gọi người dậy thì hắn kỳ thực càng muốn tự thân động thủ đem buộc ngực của Thẩm Ngọc cởi ra… chỉ là nếu muốn cởi buộc ngực mà không làm cho Thẩm Ngọc tỉnh giấc thì không điểm huyệt ngủ là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Điểm huyệt ngủ của Thẩm Ngọc, sau đó cởi bỏ y phục của Thẩm Ngọc rồi sẽ cởi bỏ buộc ngực… Loại ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu thì Phương Duệ đã cảm giác mình là người thật biến thái.

Đổi lại là hắn nếu như có nữ nhân nào đó, đương nhiên là nữ nhân này ngoại trừ Thẩm Ngọc mà dưới tình huống hắn đang ngủ say lại lột sạch y phục trên người hắn thì hắn cảm thấy mình mà không giết chết nữ nhân này thì thật uổng cho cái danh “Hoàng đế” của hắn.

“Tại sao ngươi lại ở đây?!” Thẩm Ngọc phòng bị một chút còn cảm thấy chưa đủ, nàng thậm chí còn kéo chăn mền che càng chặt hơn.

“Trở về đương nhiên phải ở đây rồi! Nếu không thì ta có thể ở đâu?” Lời này của Phương Duệ giống như muốn nói cho Thẩm Ngọc biết: ngươi có phải bị ngốc hay không? Ta vốn phải ở bên trong đây.

Loại giọng nói cây ngay không sợ chết đứng này làm cho Thẩm Ngọc mới vừa bị sợ hết hồn liền nổi cáu, nàng giơ tay chỉ về hướng cửa và nhỏ giọng quát:

“Ngươi cút cho ta!”

Cho dù khí thế của Thẩm Ngọc có mạnh mẽ hơn thì cũng không doạ được người có da mặt dày như Phương Duệ phải lui bước.

Phương Duệ ngay cả cái lông tơ cũng không thèm lay động, hắn nhìn Thẩm Ngọc và nói lời thấm thía:

“Buổi tối ngủ cũng đừng có buộc ngực, như thế hô hấp sẽ không thuận lợi lại còn dễ dàng mơ thấy ác mộng.”

Nghe thấy vậy thì sắc mặt Thẩm Ngọc càng khó coi, nàng cầm lấy gối đầu ném về phía người Phương Duệ:

“Đi ra ngoài!”

Phương Duệ nhấc tay lên đón lấy cái gối rồi để ở trên đầu gối mình, hắn cũng không có đem lời đuổi người của Thẩm Ngọc để vào tai mà chỉ tiếp tục khuyên nhủ:

“Nếu như ngươi lo lắng có người đột nhiên xông vào thì đã có ta ở đây nên ngươi không cần phải lo.”

Thẩm Ngọc tức giận trừng mắt với Phương Duệ: “Những người khác ta đều không hề lo lắng! Ta chỉ lo lắng ngươi, chỉ có một mình ngươi mới xâm nhập vào phòng của ta bất cứ lúc nào!”

Cũng giống như hiện tại, nàng vừa mới mở mắt đã nhìn thấy một người ngồi ở bên mép giường mình, nhìn như vậy cũng không giống như muốn áp sát nàng nhưng mà trong nháy mắt nàng cứ tưởng rằng phụ thân đã mất hiện hồn về thăm nàng…

Dù chỉ là trong nháy mắt nghĩ như vậy cũng đủ doạ nàng sợ đến mất mật, cho dù phụ thân nàng đã mất được hai mươi năm muốn trở về thăm nàng thì nàng cũng vẫn sợ, chứ đừng nói gì là ngay đến mặt phụ thân thì nàng cũng không hề biết.

Nàng không sợ hung thần ác sát, không sợ sài lang hổ báo mà chỉ sợ mấy thứ ma mị này nọ, nàng cũng hoài nghi có phải hay không mình đang nằm mơ.

Hiện tại biết rõ chính mình bị người này doạ thì nàng làm sao có thể không tức giận!

Thẩm Ngọc rất dễ nổi cáu khi rời giường, chỉ là ngay đến chính bản thân nàng cũng không biết.

Ngày xưa trước khi rời giường thì Thẩm Ngọc cũng phải ngồi ở trên giường ngây ngốc một hồi lâu thì đầu óc mới thanh tỉnh, rồi dù rời giường được một lúc thì mặt mày nàng lúc nào cũng nghiêm lại và không thích nói chuyện.

Gặp phải người đuổi không đi thì Thẩm Ngọc bèn trực tiếp vén chăn lên rồi nhanh chóng xỏ giầy và cả giận nói:

“Ngươi không đi, ta đi!”

Trong phòng quá tối mà không phải ai cũng có thị lực tốt có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng như Phương Duệ.

Phương Duệ  nhìn Thẩm Ngọc tức giận rời giường, ánh mắt hắn di chuyển theo Thẩm Ngọc rồi nhìn thoáng về phía trước, đến khi nhìn thấy chiếc ghế gỗ phía trước Thẩm Ngọc không được để gọn dưới gầm bàn thì hắn liền nổi lên ý xấu.

Phương Duệ đứng dậy, vì trong trận chiến này hắn có thể nhìn rõ bày trí trong phòng nên hắn nhanh chóng đi đến phía trước Thẩm Ngọc.

Lúc hắn mới vừa đi đến trước mặt Thẩm Ngọc thì Thẩm Ngọc liền vấp phải ghế và kinh hô lên một tiếng rồi người nàng cứ thế mà bổ nhào vào trong vòng tay đang rộng mở từ nãy đến giờ của Phương Duệ.

“Ngươi chủ động như vậy làm ta có chút chịu không nổi.”

Ngữ khí này của hắn làm gì có chút nào là chịu không nổi, ngược lại còn mang theo đắc ý làm Thẩm Ngọc càng nổi cáu.

“Buông tay!” Mặt Thẩm Ngọc biến sắc rồi cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, tay của tên khốn kia thế nhưng lại đặt ở trên eo nàng!

Mặc dù lần trước ở phủ Thái Bảo, Phương Duệ đã biết eo của Thẩm Ngọc nhỏ… nhưng lần trước là ở trong nước nên hắn cảm nhận không đủ rõ ràng, mà một lần này thì lại vô cùng rõ ràng.

Hiện tại… Có lẽ trừ Thẩm Ngọc ra thì chỉ có duy nhất người ngoài là hắn biết rõ nhất không chỉ là kích cỡ mà ngay cả xúc cảm mềm mại trên eo của nàng.

Nhìn eo nhỏ như vậy nhưng lúc sờ lại không giống như da bọc xương mà ngược lại còn có chút thịt.

“Chậc chậc… eo của ngươi nhỏ như là dân chạy nạn đến đây vậy, chẳng lẽ ngươi ở phủ Thái Bảo không được cho ăn no sao?”

Phương Duệ chính là điển hình của loại người được tiện nghi lại còn khoe mẽ!

Lúc nói lời này thì tay hắn còn nhéo nhéo lên vòng eo toàn thịt mềm của Thẩm Ngọc, cơ hồ yêu thích không muốn buông tay.

“Ngươi… ngươi buông tay!” Thẩm Ngọc bị bóp eo thì sắc mặt càng nghẹn đến đỏ bừng.

“Buông tay… Phụt, ha ha ha…” Từ trước đến giờ Thẩm Ngọc không hề biết mình sợ nhột như thế, bởi vì không có ai dám can đảm đi nhéo eo nàng như này!

Phản ứng của Thẩm Ngọc khiến cho Phương Duệ sững sờ, thế là trong lúc tâm trí xao động thì hắn liền không an phận nói:

“Ngươi còn cười đến vui vẻ như vậy…? Xem ra không giống với dáng vẻ muốn ta buông tay ra.”

“Phụt… ha ha… ha ha… Buông tay~!” Thẩm Ngọc cảm giác mình cười đến chảy cả nước mắt nhưng mà lại đặc biệt nghẹn khuất.

Sau khi cảm thấy trêu trọc đã đủ rồi thì Phương Duệ liền buông Thẩm Ngọc ra.

Thẩm Ngọc cười đến đau cả bụng nên nàng ôm lấy bụng trừng mắt liếc Phương Duệ rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng xoay người đưa lưng về phía hắn và nhắm mắt lại liên tục hít sâu.

Không thể tức giận, không thể tức giận, không thể tức giận.. người này còn nắm nhược điểm của nàng trong tay nên ngàn vạn lần không thể chọc giận hắn…

Nhưng vấn đề ở chỗ là hắn liên tục Chọc – Giận – Nàng!!!!

Thẩm Ngọc tự nhận tính tình mình rất tốt, vậy mà kể từ khi gặp gỡ cái tên không biết xấu hổ này thì căn bản tính tình tốt này của nàng không đáng để nói!

Phương Duệ đi đến trước mặt Thẩm Ngọc, vẻ mặt hắn mang theo vui vẻ nói:

“Tức giận sao?”

Thẩm Ngọc quay phắt mặt sang một bên, nàng không thể chọc giận hắn… vậy nàng không thèm cùng hắn nói chuyện không phải tốt sao.

Ai ngờ bộ dáng tức giận này rơi ở trong mắt Phương Duệ lại trở thành đáng yêu vô cùng!

—ooOoo—

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Ngọc: Không thể chọc giận hắn, không thể chọc giận hắn, không thể chọc giận hắn… Chuyện quan trọng phải nói ba lần!

Phương Duệ: “Tiểu Ngọc Ngọc, eo ngươi thật mảnh, ngực thật…”

Thẩm Ngọc: “Ngươi cút cho ta!”