Trần Tiểu Thiên thở hổn hển về đến nhà, vừa cởi chiếc áo khoác để một bên, vừa lấy điện thoại ra gọi cho nhà sản xuất phim để tố cáo đến rát cả cổ họng.Trần Tiểu Thiên vẫn cứ thét lớn như khi ở phim trường, không để Trương tổng có cơ hội nói gì.- Trương tổng, không phải tôi không hợp tác mà căn bản không có cách nào khai thông tư tưởng được, anh ta vốn không hề nghe lọt tai lời nào của tôi, tôi cứ nói thì anh ta lại bay lên theo dây kéo, trong khi tôi ở dưới hét khản cổ họng..

đó..

anh ta nói anh ta không diễn nữa à..

anh ta bệnh thật.Cô nói như pháo bắn liên thanh bằng âm giọng cao vút khiến nhà sản xuất phim mấy lần muốn chen ngang cũng không thể được.Trong lúc Trần Tiểu Thiên hơi ngừng lại để thở lấy hơi thì từ điện thoại vọng ra lời nhắc nhở.Trần Tiểu Thiên nghe được thì nhíu mày, sau đó như cảm thấy được điều gì đó nên cô chạy nhanh đến chỗ máy tính mà liên tục ấn phím F5.Trên trang web ngân hàng hiện lên khoản nhuận bút có rất nhiều số không đằng sau.Trần Tiểu Thiên kinh ngạc đến nỗi cổ cứng ngắc lại mà mắt không thể dời nổi màn hình.Sau 0, 001 giây, thái độ của Trần Tiểu Thiên quay ngoắt 180 độ ôn tồn nhỏ nhẹ nói vào điện thoại:- Trương tổng, tôi còn quá non nớt không nên để cảm xúc lấn át công việc.


Ông yên tâm tôi sẽ sửa cho tốt chỗ anh diễn viên ảnh đế chỉ bảo, tuyệt đối không gây trễ nải thời gian khai máy.Không chờ Trưởng tổng đáp lời mà Trần Tiểu Thiên quyết đoán cúp điện thoại, đầu ngón tay cô ngây ngốc lần theo mấy con số trên màn hình máy tính, từ từ nở nụ cười bướng bỉnh.Cỡ khoảng mười giây sau, mọi oán giận còn sót lại trên gương mặt Trần Tiểu Thiên đã tan biến hoàn toàn mà thay vào đó là vẻ tươi cười, cô lẩm bẩm:- Không phải bình đẳng à, không phải tình yêu hả.

Sẽ cho anh thấy biên kịch có chuyên ngành dày công luyện tập xuất sắc thế nào.Trần Tiểu Thiên sẵn sàng vào tư thái làm việc và ngồi ngay ngắn trước màn hình.

Bên trái máy tính bày đầy thực phẩm chức năng và các viên bổ gan.

Bên phải máy tính xếp đầy đồ ăn vặt và mì ăn liền.Miệng Trần Tiểu Thiên ngậm túi thạch màu đỏ bắt đầu bước vào trạng thái chiến đấu trước màn hình máy vi tính.Chuẩn bị xong xuôi hết thảy với quyết tâm tựa như lần chiến đấu trong kỳ thi Đại học mà không chút do dự mở file word lên rồi gõ, tiếng đánh chữ lách cách vang lên liên tục.Thời gian chậm rãi trôi đi Trần Tiểu Thiên đã viết được rất nhiều, tay thì gõ chữ còn miệng thì làu bàu.Lúc này cô nở nụ cười ác ý:- Thành Huyền Hổ do đàn ông làm chủ, đánh thắng trận có thể ngủ với tù binh.

Thành Hoa Viên do nữ nhân làm chủ, đánh thắng trận cũng có thể chiếm đoạt tù binh..

thế thì hai thành giao chiến chẳng phải là..Nói đến đây thì Trần Tiểu Thiên cảm thấy không đúng liền dừng lại, lắc đầu nói:- Không thể ghi như thế được.Trần Tiểu Thiên xóa những dòng vừa gõ, lấy ra lọ tinh dầu bôi lên huyệt thái dương để minh mẫn hơn.* * *Rạng sáng ngày hôm sau Trần Tiểu Thiên nhìn bản word mà rưng rưng cảm động.

Có thể thấy được trong đôi mắt của cô đã ngấn nước và hằn lên nhiều tơ máu đỏ, cô thâm tình thốt lên:- Hàn Thước, ta chưa từng hoài nghi chàng, sao chàng có thể nhẫn tâm như vậy.Nói rồi Trần Tiểu Thiên lại lấy khăn giấy lau nước mắt, tiếp theo tóm lấy con búp bê nhỏ cạnh bàn dùng giọng điệu bá đạo không thể cự tuyệt mà nói:- Sở Sở ở lại đi, sau khi ta kế vị thành chủ thì nàng có thể trở thành phu nhân thành chủ.Trần Tiểu Thiên dứt lời lại tự cảm động một mình mãi hồi lâu sau, cuối cùng mới hừ nhẹ một tiếng.Tra nam.Thời gian trôi đi chẳng mấy chốc đã đến tối, Trần Tiểu Thiên ngáp liên tục.


Cô xé mấy gói cà phê hòa tan đổ vào trong cốc lại cho thêm vài viên đường vào đấy khuấy đều lên rồi uống một hơi cạn sạch.Cô chậc lưỡi bởi vị đắng của nó, khẽ hừ một tiếng đắc ý nói:- Chưa từng yêu đương cũng vẫn có thể viết trò chơi tình ái, đừng có xem thường người khác.Trần Tiểu Thiên dứt lời thì bỗng hắt xì một cái, sau đó vớ lấy cái chăn trùm lên người.Trần Tiểu Thiên vừa quấn chăn quanh mình như con sâu lông vừa lẩm bẩm:- Nhất thiết không được ốm, còn chưa viết xong kịch bản mà.Đêm dần khuya từng ngọn đèn quanh đó tắt dần, chỉ còn lại ánh sáng rọi từ chiếc đèn treo cao của Trần Thiên Thiên cô độc giữa đêm.

Mà lúc này cô đang từ từ rơi vào trạng thái nhập thần không thể cảm giác được thời gian trôi qua.Hết ngày lại đến đêm, Trần Tiểu Thiên ngày càng mệt mỏi híp đôi mắt hằn đầy tơ máu đỏ li ti nhưng vẫn kiên trì gõ chữ.Rồi cô nằm sấp trên bàn máy tính uể oải mà lẩm bẩm:- Nhị quận chúa Trần Sở Sở của thành Hoa Viên trải qua bao khó khăn cuối cùng có thể trèo lên chức vị thành chủ.

Trong đại điển kế nhiệm trời ban điềm lành có mặt trời mặt trăng cùng sáng tỏ, cổng trời mở ra mang theo vầng sáng kỳ dị.Sau khi nói xong câu kết, trước mắt Trần Tiểu Thiên trắng xóa, cô theo thói quen gõ chữ "Kết thúc" rồi thêm dấu chấm tròn.Mà lúc này trước mắt Trần Tiểu Thiên cũng xuất hiện cảnh tượng kỳ dị là hình ảnh mặt trăng mặt trời cùng sáng, cổng trời mở ra, những tia sáng kỳ dị bao trùm mọi thứ.Sau khoảnh khắc này, ghế ngồi máy tính của Trần Tiểu Thiên đổ về phía sau, cả người cô ngã xuống sàn.Trên màn hình vẫn nhấp nháy chữ "Kết thúc" cuối chương "Đại kết cục".* * *Đêm về khuya, tiệc rượu phòng hoa bên trong thành Hoa Viên cực kỳ náo nhiệt, mà ở Giáo Phường Ty, Trần Thiên Thiên đang ngủ trên một chiếc giường gỗ tử đàn lớn phủ đầy tơ lụa vô cùng hoa lệ.Một lúc sau Trần Tiểu Thiên thong thả tỉnh lại, mắt vẫn nhắm còn người thì đã ngồi dậy, duỗi lưng một cái, trong miệng vẫn còn lầm bầm:- Viết xong bản thảo thì có thể yên tâm đi ngủ.Còn chưa dứt lời thì Trần Tiểu Thiên đã phát hiện ra điều kỳ quái, sau đó vội vàng mở mắt nhìn.Thế nhưng cô lại phát hiện mình đang ở trong một gian phòng thời cổ lạ lẫm, đưa tay ra lại rụt trở về, đôi mắt mở lớn nhìn trừng trừng.Chốc lát sau Trần Tiểu Thiên cẩn thận xuống giường, ngỡ ngàng nhìn xung quanh.

Cô nhìn cách bố trí của gian phòng đầy vẻ nghi hoặc.Nơi cô đang ở giống như là một gian phòng thời xưa.

Bỗng nhưng một suy đoán lướt qua trong óc của Trần Tiểu Thiên khiến cô không khỏi hít sâu một hơi.Giờ này trong mắt của cô, mọi thứ đồ đều được gắn giá dán nhãn kèm theo tiếng vàng rơi leng keng.Trên bàn bừa bộn chén bát sau cuộc thịnh yến, yết giá bốn nghìn tám trăm tệ.


Bình rượu ngổn ngang trên đó yết giá ba nghìn tám trăm tám mươi tệ.

Tranh chữ cổ đại trên tường bị vẽ bậy yết giá chín nghìn tám trăm tám mươi tệ.Khách phải bồi thường.Trần Tiểu Thiên vừa sợ hãi vừa rụt rè đẩy cửa phòng ra lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.Bên ngoài cửa là gian phòng rất rộng, nơi đó có đầy nam tử tuyệt sắc mặc áo ngoài mỏng tang đang nằm ngổn ngang, trong ngực mỗi người đang ôm các loại nhạc cụ như cầm tranh địch trống, xung quanh rơi đầy các loại hoa quả và bình rượu tán loạn.Trần Tiểu Thiên nhỏ tiếng đếm số nam nhân: Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy..

Tiếng vàng rơi leng keng một cách điên cuồng.Nỗi tuyệt vọng xông lên đầu khiến Trần Tiểu Thiên đóng cửa lại mà đờ đẫn trở về phòng ngủ.Nhìn cảnh này khiến Trần Tiểu Thiên hận không thể tát mình một cái.

Cô kiếm được có bao nhiêu mà liền dám đi ăn khuya phung phí bực này.Nhìn xem cả người một thân cổ trang, còn đùa giỡn trò tình thú..Trần Tiểu Thiên không biết làm sao, cứ thế bước loạn trong bồi hồi, lúc này vạt áo quét rơi chiếc chén thủy tinh khỏi bàn.Trước mắt Trần Tiểu Thiên hiện lên bảng giá của ly thủy tinh này là sáu trăm tám mươi tám tệ..