Tác giả: Ta bao lâu nay vẫn viết mà. Có điều năm qua nhiều vướng bận quá, tâm trí không được ổn định nên trình có lẽ đã giảm đi nhiều. Dạo này viết cũng chả vào đâu, nhưng giờ thì ổn hơn rồi. Ngoài ra. Các ngươi nghĩ ta trở lại mọi thứ sẽ ok ư? Không, cốt truyện ta nhớ, bản thảo ta có. Nhưng, ta không nhớ nổi hết tình tiết cả trăm chương mình viết! Te he! Ta mất cả ngày để đọc những chương quan trọng đấy, cực quá là cực, nên ta cứ đến đâu sẽ viết đến đó. Dẫu sau thì...bản thảo gốc nó nằm trong cái điện thoại chai pin, lúc chết lúc sống, ta khó mà làm gì nổi ┐(´ー`)┌. Tại sao ta nói vậy ư? Vì ta không dám chắc điều gì với cái tâm lý lúc lên lúc xuống của mình hiện tại. ( ꈍᴗꈍ).

===

Trở về lại thật lâu về trước, ở một khu chợ trong một toà thành nhỏ gần lãnh địa của một Nam tước có họ là Clear.

Ngày đó là một ngày như mọi ngày, nhưng khác mọi ngày ở chỗ, khu chợ hôm nay ở trong thành lại đông đảo hơn bình thường.

Có rất nhiều người đang xếp hàng, không xếp hàng cũng sẽ chen chút với nhau, như thể đang dòm ngó ai đó, thậm chí có thể xem là idol.

Đó là một cô gái có mái tóc trắng, dáng người không cao, có thể xem là một cô bé khi chỉ mới 14~15 tuổi là cùng với ngoại hình của mình.

Nhưng thay vào cái sự trẻ con đó, cô lại có một nét đẹp sở hữu mà không ai sánh bằng. Nếu nói thế gian này nhan sắc được đánh số từ 1~100 vậy thì cô chắc chắn là 100 điểm. Nếu như có kẻ nào không thể nhận ra được vẻ đẹp của cô, vậy kẻ đó hẳn là mắt đã mù, hoặc não thiểu năng đến mức không thể phân biệt được cái gì là đẹp, cái gì là xấu nữa rồi.

Hoặc có thể nói, não đã không dùng được nữa.

Cô đang đứng ở một gian hàng, ở phía sau là một người con trai có vẻ trẻ tuổi, đâu đó vào khoảng 18~20.

Núp dưới bộ áo choàng đó, chính là một gương mặt dễ nhìn, nhưng nếu so sanh với nhan sắc của cô gái, nó chẳng khác gì đi sánh ánh sáng của đèn siêu sáng và ánh sáng của đom đóm cả. Lý do tại sao tôi lại so sánh vậy ư? Vì nếu cậu trai này mà tháo mũ trùm, cả hai đứng chung thì thấy ngay low nặng liền!

Ai rồi cũng sẽ tự ti với nhan sắc của mình khi đứng cùng với cô mà thôi. Nhưng với câu trai trẻ này lại khác, dưới lớp mũ đó không phải là vẻ tự ti nào cả. Thứ mà cậu đang tỏ ra, đó chỉ là một nụ cười, một nụ cười khẩy vì nhìn được những con mồi đang cắn câu liên tục, sắp cúng tiền vào túi của mình.

Vẫn như thường lệ, món hàng hôm nay cả hai đưa ra là bình ma năng. Một loại thuốc phục hồi ma năng tức thì cho những ai sử dụng đến ma năng quá nhiều, như pháp sư hoặc những ai đó có kỹ năng dùng đến ma năng và phải tiêu hao nó. Được làm ra bằng cách chiếc xuất từ cỏ ma năng một cách tỉ mỉ. Hoặc có thể là vậy, vì khách hàng đến đây chưa chắc là để mua loại thuốc này dùng, mà tất cả, có khi đều là đến chỉ để chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp quá mức ảo mộng kia.

Cô đẹp đến như vậy kia mà. Cậu trai thừa biết, cô có mang vài khúc cây ra bán thì nó vẫn sẽ cháy hàng. Nhưng làm người ai lại làm thế, lương tâm cậu thừa biết nó chỉ khiến cậu cảm thấy mình như một kẻ xấu thôi. Chính vì thế, so với giá thị trường, cậu đã quyết định bán bình ma năng đắt hơn đến sáu lần vào ngày hôm nay!

Lương tâm? Ủa, ai nói cái lương tâm của cậu còn thế? Nếu không phải cậu sợ mình và cô bị dính vào rắc rối, có khi cậu mang đất cát, cây gỗ đến bán thật rồi không chừng! Ừm, thật ra mọi thứ đều là lấy mặt đổi tiền, chứ đâu ra vụ bán hàng chất lượng vậy? Đồ mà cô bán luôn bị xem thành hàng có giá trị kỷ niệm trên thị trường được không?

- Được rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu bán, mọi người xin hãy xếp hàng. Không được lộn xộn và nhớ hãy giữ bản thân bình tĩnh. Tôi mong mọi người không quá xúc động mà mạo phạm đến Ali.

Như thường ngày, cậu đứng lên và bắt đầu tuyên bố bán hàng. Câu chuyện đó sẽ chẳng có gì khi ai cũng đều nhìn cậu với ánh mắt phiền hà, và sau đó đều chuyển sang như cho tới mùa nhìn Ali, tên của cô gái có mái tóc trắng như muốn cộng hưởng với ánh sáng ban ngày ở đây.

Tiếp đó, họ đã bắt đầu xô đẩy nhau chỉ để đến gần vị trí của Ali và mua bình ma năng mà cô đang bán.

- C-Có thể bán tôi một bình không? Tôi chỉ có nhiêu đây thôi, tôi sẽ trả hết chúng chỉ với m-một bình.

Như mọi ngày, vẫn là những kẻ não tàn thì lên trước. Nhưng kẻ như vậy, sợ là hít chung một không khí với cô cũng đã sớm mãn nguyện. Thậm chí, khi đưa tiền, tất cả đều là để cúng cho cậu...khụ khụ, cô, chứ mua một thôi, mấy kẻ này cũng đã sớm thoả mãn rồi.

Dẫu vậy thì trong hàng cũng không có thiếu kẻ dẫu con tim đã làm mờ lý trí nhưng não vẫn còn dùng được.

Mấy kẻ này thường sẽ muốn tiếp cận Ali là chính, nhưng sau đó chưa muốn tán gia bại sản thì vẫn sẽ mua hàng của cô nhiều một chút, có bao nhiêu tiền sẽ cố sức dùng hết bao nhiêu.

Để làm gì ư? Thì đã nói rồi mà, đồ mà cô bán chưa bao giờ được dùng như một món hàng cả. Nó là đồ để lưu niệm, một món đồ có chứa giá trị tinh thần cho mấy fan não tàn là đủ quý giá lắm rồi. Chính vì vậy, khi gom hàng, những kẻ bán đi dù chỉ là bán lại, nhưng hàng của cô vẫn là hàng hiếm, một lần bán chỉ có mấy chục bình. Kẻ mua thì nhiều, đồ bán thì ít. Tất nhiên những kẻ có hàng bán lại, sẽ có thể tăng giá lên bao nhiêu mình muống miễn sao có kẻ chịu bỏ tiền ra. Và những kẻ mua thì tuy không được gặp trực tiếp Ali, và hít chung bầu không khí, thì với mấy món đồ cô đã chạm tay vào. Sợ rằng mấy kẻ như thế, chỉ tiếc không thể liếm cái bình cho bằng hết ấy chứ!

Vậy đấy, đó là chuyện của kẻ mua và người bán. Còn về người đã đứng sau chuyện này thì.

- Ali à Ali, sao em lại đẹp đến vậy chứ?

Cậu giờ thì đã sớm không làm gì khác ngoài ôm chặt tim mình, miệng liên tục than thở, còn tay thì vội vàng gom đồ. Vì sẽ sớm thôi, khi những món hàng sắp bán hết, một cuộc bạo động sẽ diễn ra, và đó là thời khắc của cậu!

- Tôi đã mua được bình cuối hahaha! Cuối cùng tôi cũng đã mua được!

- Không làm sao có thể chứ, chết tiệt! Tôi đã xếp hàng ở đây ba ngày rồi tên khốn! Mau trả lại thứ đó cho tôi!

- A không chịu được nữa rồi. Nữ thần, cho tôi đến gần người, cho tôi tới!!

Và giờ thì nó đã đến. Cậu cũng chỉ kịp xoay sở với mấy trái bom khói và sau đó.

Bùm bùm bùm!

Chúng đã được ném ra khi che rợp trời khu chợ, những cột khói được nổ bung ra sau đó che đi mọi thứ.

Trong màn khỏi, một bóng người đã như kế hoạch nhanh nhẹn luồng qua mọi trở ngại chạy đến gần cậu. Và như mọi lần, cậu mỉm cười che cô lại bằng một tấm áo choàng kín người.

- Lại để em phải vất vả rồi Ali.

Trước lời khen đó của cậu, gương mặt non nớt xinh đẹp của cô đã nở ra một nụ cười. Sau đó nhanh nhão lấy một tay của cậu đặt lên đầu của mình với vẻ mặt vô cùng tinh nghịch xen lẫn ngay thơ.

- Rồi rồi, em giỏi lắm.

Cậu hiểu ý thì liền xoa nó vì biết là điều mà cô muốn. Thật sự cậu cũng hết cách, ai bảo cô là người thế chứ. Nếu không gắn lên lớp mặt giả do cậu dạy cho cô, cô trước mặt cậu chả khác gì một đứa trẻ ngây ngô cả. Và còn trớ trêu thêm, cái cô bé nhìn như không đủ tuổi lấy ai này lại chính là vợ hợp pháp của cậu.

- Giờ chúng ta đi nhé. Đã đến lúc anh nên mua thêm cho em vài bộ đồ rồi.

- Ừm! Cả mẹ và...

- Tất nhiên, hà. Anh cảm thấy chúng ta sớm không còn là chủ của họ rồi Ali. Đi nào.

Vừa nói xong, trong màn khói cả hai đã rời đi khỏi vụ lộn xộn mà không có bất cứ ai biết.

Vào lúc khói tan đi, họ đã trốn xa đến một cửa hàng quần áo nơi cuối thành phố và đã sớm ở đó với túi tiền rủng rỉnh khi lựa đồ.

Vậy thì nó có liên quan gì đến hiện tại? Không, làm gì có liên quan đâu. Mọi thứ đó giờ vẫn vậy mà. Cách mà cô nhẹ nhàng hạ mũ trùm của mình xuống trước những ánh mắt khác.

Như đã nói, cũng chỉ có kẻ mù và não có vấn đề thì đứng trước nhan sắc tuyệt vời của cô, mới không cảm nhận được sự hớp hồn đó.

Nam nữ, điều đó có quan trọng? Không, trước sắc đẹp của cô, mọi ranh giới đã sớm bị lu mờ rồi.

Chise thì không nói, cô đã kinh qua rất nhiều lần nhìn được vẻ đẹp của Lilianna, nên có thể xem là ít nhiều chỉ bị ảnh hướng đến một mức nhất định và còn có thể vừa ăn vừa thưởng thức nó, như là một việc làm vừa để ngon miệng vừa để ngon mắt khi ngắm Lilianna vậy.

Hoặc có thể cũng đúng, vì thật sự đồ ăn do Lilianna nấu cũng rất là ngon.

Trừ việc có hai tấm chiếu mới ở đây, khi đứng trước vẻ đẹp điên cuồng của Lilianna đó lại là chuyện khác.

Lines với đôi tay mạnh mẽ của mình đã không còn thể cầm chặt nổi chiếc muỗng nữa.

Về Elina, cô gần như đã bị hớp hồn với cái nhìn đầu tiên. Việc như, tỏ ra kiêu ngạo hay nói này nói nọ với Lines gần như đã không còn, à, không, là im bặt luôn chứ.  Cô cũng chỉ có thể nhìn một cách mở trừng ra với nó, mà thậm chí não còn quên luôn cả việc mình trước đó đang rất đói!

Vẻ đẹp của cô, và thứ không khí hoãn mỹ mà nó toả ra. Có thể nói, chỉ nhìn một cái cũng có thể no, chỉ nhìn một cái cũng có thể quên hết mọi thứ.

Và dẫu nói là vậy thì, Lilianna dường như đã phòng chuyện này từ trước, nên khi tháo xuống, bộ dạng mà cô chưng ra lại là thứ bị ngụy trang bởi chiếc nhẫn [Hoá Nhân] mà cả hai nhặt được trong hầm ngục.

Nó đã sớm khiến cho nhan sắc của cô giảm đi phần nhiều. Nhưng, rõ ràng thứ còn ở lại vẫn còn là quá nhiều với bất cứ ai!

- Ta...cô...Lines...

Phải mất một hồi sau, khi Lilianna đã quá quen và tính bỏ mặt cả hai cứ nhìn mình như vậy, Elina đã thức đậy trong sự hoảng hốt của mình. Đúng vậy, là hoảng hốt, bởi vì cô không thể nào tin được có một người lại đẹp đến mức trời đất điên đảo như vậy tồn tại trên đời này. Giọng của cô đã run lên, một cách không rõ ràng, cô đã bám lấy Lines và cô lây cậu ta như thể muốn nói rằng, ngươi có thấy điều ta đang thấy không?

Nhưng có điều, từ sớm trước cả như vậy, Lines đã thu hết mọi thứ vào mắt, nên trước cái lây của Elina, bản thân của cậu cũng chỉ có thể lây theo, và chợt tỉnh dậy sau cơn chấn động.

C-Cái gì thế?

Rất nhiều dấu hỏi xuất hiện trong đầu của cậu vào lúc này. Cả tim nữa, nó cũng đập thật nhanh. Thứ mà cậu không có bao nhiêu lần trong đời cảm nhận được, trừ khi gặp phải nguy hiểm, hoặc đối mặt vài chuyện khó nói nên lời.

Và rất có thể, Lines ngay lúc này đã có cảm giác mình đang đối mặt với cả hai điều đó.

Một thì là vì nhan sắc của Lilianna. Hai...có lẽ là một đôi mắt sắc như dao của ai đó đang lia cậu.

Bằng một cách lấy mạng ra làm thước đo cho sự tỉnh táo, Lines sau đó đã rất nhanh bừng tỉnh mình dậy từ nhan sắc quá mức choáng ngợp của Lilianna để ngó sang Elina với đôi mắt đã sớm mở to hết mức.

- ...#.

Thấy nó, Elina mới đầu còn đang bị bất ngờ thì sớm đã trở nên tức giận. Ngay tức thì, không một chút lưu tình, với hai ngón tay cùng đôi móng bén nhọn, cô đã đâm nó thẳng về phía đôi mắt đang trừng to hết cỡ để ngắm gái xinh kia.

Lines dù gì cũng là một hộ vệ, một hiệp sĩ đã được huấn luyện qua rất nhiều trận chiến. Nên chỉ với mấy ba động tác mèo cào của Elina, nó còn không đủ nhanh để đâm được đến mức của cậu trước khi khép lại. Chỉ là...đừng xem thường bộ móng vuốt của con gái nhé, bạn sẽ trả giá rất đắt nếu chủ quan đấy!

- Á!

Xuyên qua cả mí mắt, Lines khi nhận phải cú chọt từ Elina, nó không thể không khiến cậu rên lên trong đau đớn vì chúng đã cấn thẳng vào đôi mắt của cậu, bộ phận mềm nhất của thân thể, kể cả khi đã được che bằng đôi mi.

Lines sau đó đã gẫn như trở thành một người mù tạm thời vì đã không thể mở lên ngay được mắt, và chỉ có thể ôm lấy nó.

Chứng kiến cảnh này, phía Lilianna, Chise vẫn ăn ngon, vừa ăn vừa ngắm sự xinh đẹp kia. Còn về phần của chủ của bàn ăn này, cô chỉ có thể nhìn cả hai, suy ngẫm rồi cũng không có nói gì nhiều mà lên tiếng.

- Hai người tốt nhất là nên ăn đi, nếu có chuyện gì muốn nói, có thể để sau đó.

-  Ư...

Nghe Lilianna nói vậy, trong đau đớn, Lines đã cố vực dậy để nói gì đó thì ngay từ thì nhận tiếp một cú chọt thứ hai vì đã định mở mắt ra.

- Cô chúa, người tại sao chứ!?

Cậu ta đã rên lên trong sự không cam lòng, trước khi nhận lại một lời hùng hổ từ Elina.

- Ai bảo ngươi nhìn, không cho ngươi nhìn! Đây là mệnh lệnh!

Tại sao chứ!?

Lines chỉ có thể gào thét trong lòng, nhưng nghĩ lại, Elina vẫn là công chúa và Lilianna có đẹp thì đẹp thật, nhưng với người trung thành như cậu vẫn khó để chống lại được. Và nhất là, Lilianna hiện đang ở dạng người, và nó là điều kiện tiên quyết để cái khí chất tuyệt mỹ của cô bị vùi lấp đi, không đủ làm cho bất cứ ai lên cơn não tàn như những gì đã trãi qua.

- T-Thật quá đáng! Sao cô lại xinh như vậy chứ! Rốt cuộc cô có còn là người không thế?

Từ mọi thứ đã diễn ra, não Elina rất loạn, nên cô đã không thể không buộc miệng mà tỏ ra không cam lòng.

Với nó, Lilianna chỉ dời ánh mắt đi đúng một khắc thì đã quay lại với bữa sáng của mình. Hỏi thừa, cô còn không phải là Ma cà rồng sao? Cô không phải là người, điều đó là chắc chắn rồi.

Về phần Chise, khi thấy được vẻ mặt đó của Elina, người mà nãy giờ cô nhìn cũng không thuận mắt lắm, thì đã nở một nụ cười nhẹ đầy đắt ý, như thể mình cũng được khen vậy.

Sau đó không nói nhiều, lại ngắm nhìn Lilianna, tận hưởng nhân sinh với bữa ăn ngon.

Thấy mình bị coi thường như vậy, gương mặt của Elina cũng đã sớm đỏ lên. Nhưng sau tất cả, mọi thứ đều quá khó khăn để mở lời với cái nhan sắc áp đảo kia của Lilianna. Nên sau đó, khi câu từ đều nghẹn ở cổ họng, điều đầu tiên mà Elina có thể làm cũng chỉ là dùng nốt bữa ăn của mình trong sự run rẩy vì bất lực trong nhiều thứ.

Về phần của Lines, sau khi bị cấm mở mắt, cậu cũng chỉ còn nước lờ mờ nhặt lấy muỗng của mình với ý định sẽ dùng bữa. Và cả, dẫu vậy cậu cũng không quên một số việc mình đã dự tính ban đầu.

- Để xác định thêm một lần nữa, các cô đúng là mạo hiểm giả đúng không?

Lời Lines vừa nói ra, Chise liền chú ý đến. Nhưng thay vì trả lời, cô đã cố ý nhường nó lại cho Lilianna.

- Đúng là như vậy, hoặc cũng có thể là thế, nếu hai các người muốn suy diễn thế nào.

Biết ý định của Chise, Lilianna đã lên tiếng, cô thừa nhận nhưng đồng thời cũng như một thoái quen khi gặp những người trước đây, nói ra với giọng điều hời hợt.

- Một lần nữa, ngươi có biết ta là ai không? Ta đã...umm!! Ummm!

Dường như không ưng ý với cách nói chuyện đó lắm của Lilianna. Cô công chúa trẻ Elina đã cố tỏ ra kiêu căng để de doạ, nhưng còn chưa đến một giây từ khi bị cất lời, cô cũng đã bị Lines mạo phạm vội bịch miệng lại để không tạo ra rắc rối gì với lời lẽ của mình.

Trong sự lo sợ, cậu đã cố ý suỵt nhỏ vào tai của cô, nhưng thứ nhận lại được chỉ có mấy cái vùng vẫy và kêu la không thành tiếng một cách bực bội

- Ngươi, Lines ngươi muốn làm gì, thả ta xuống ngay!

Thấy vậy, Lines đã sớm không còn cách nào khác nên phải vội đứng dậy khỏi ghế. Mở đôi mắt đã đỡ hơn chút của mình ra, cậu nhanh chóng bế lấy cô công chúa lắm chuyện này kéo đi thật xa ra khỏi bàn ăn để phổ cập những chuyện cần phải biết trong tình thế hiện tại của cả hai.

- Công chúa, người thật sự không muốn trở về hoàng cung lành lặn à? Thần đã nói rồi mà, họ rất mạnh vì sao người lại cứ cố làm mọi thứ khó khăn thế?

- V-Vì cô ta rất đẹp!

- Nó không phải lý do đâu! Người bình tĩnh lại cho thần đi!

- Nhưng cô ta rất đẹp!

- ...

Lines cảm thấy như mình đã sớm không thể nói chuyện với Elina hiện tại, khi cô cứ ám ảnh cái vấn đề đó khi đáp lời. Thiết nghĩ, cậu vẫn cần phải có rất nhiều thời gian. Chỉ mong là, đến lúc Lilianna và Chise dùng bữa sáng xong, cậu có thể thuyết phục được vị công chúa của mình hiểu ra mọi chuyện.