CHƯƠNG 84

Có cảm giác như nơi đó cứng lên khiến Bảo Ngọc đột nhiên cứng đờ, không dám cử động nữa, ngại đến mức chỉ hận không thể chui xuống gầm xe.

Cô lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác, làm bộ thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, đôi hàng mi thanh tú cong vút, gương mặt đỏ như máu, hai tay nắm chặt thành quyền. Chết tiệt, tại sao cô lại sơ ý như vậy chứ? Tiêu Mặc Ngôn chẳng lẽ cho rằng cô… cô cố ý sao?

Có nên giải thích không?

Thế nhưng, biết nói thế nào đây? Cũng không thể nói với người ta rằng, xin lỗi, em vô tình đụng trúng “thằng nhỏ” của anh…

Trời ơi là trời, xấu hổ chết mất!

Những hành động nhỏ nhặt của cô đều không qua được mắt anh, Tiêu Mặc Ngôn nở nụ cười giễu cợt rồi bất chợt sáp lại gần cô. Bảo Ngọc lại càng hoảng sợ, quay đầu lại, suýt chút nữa là đạp vào mũi anh, cô vội vàng lui ra phía sau, lưng dựa hẳn vào cửa xe, thấy anh đột nhiên sáp lại gần, cô hoảng đến mức tim đập mạnh: “Anh…”

Anh nhìn đôi gò má sắc sảo của cô, trong ánh mắt anh chậm rãi lộ rõ nét cười, đôi môi hồng nhuận, giọng nói quyến rũ lại càng khiến người ta mê mẩn: “Nhớ kỹ, anh cũng là của em, tất cả mọi thứ của anh đều là của em. Bao gồm cả… cơ thể của anh.”

“Ực.”

Bảo Ngọc thình lình nuốt một ngụm nước bọt, cô bị giật mình vì ánh mắt như thiêu như đốt của anh. Tiêu Mặc Ngôn của bây giờ chẳng khác nào yêu nghiệt, mời mọc cám dỗ người ta một cách trần tục như vậy ai mà kháng cự lại nổi.

Cô vội vàng đổi chủ đề: “Anh đến đây chỉ để tìm em thôi sao?”

Đề cập đến chuyện này, Tiêu Mặc Ngôn liền lùi lại, dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một lúc lâu, mới trầm giọng nói: “Anh ta vừa mới hôn em.”

Đôi mắt đẹp của Bảo Ngọc cụp xuống, hờ hững nói: “Nụ hôn ấy cũng như kẻ đó chẳng có ý nghĩ gì cả.”

Tiêu Mặc Ngôn trong phút chốc liền ngoảnh đầu sang, nhìn thẳng cô, mép khẽ nhếch lên sau đó chỉ lên môi mình, cố chấp nhìn cô, nói rành rọt từng từ: “Anh cũng muốn.”

Bảo Ngọc ngơ ngác rồi lập tức lắc đầu lia lịa: “Không được.”

Tiêu Mặc Ngôn cắn bờ môi hồng nhuận, hai tay giống như vô tình lại tiếp tục vuốt ve bắp chân cô: “Anh ta được còn anh thì không được, anh ta có thể ôm có thể hôn còn anh thì không được ôm cũng không được hôn…”

Lòng bàn tay của anh mang theo hơi ấm trêu ngươi, ngọn lửa lan tràn, Bảo Ngọc giật mình vội rút chân về, toàn thân nép vào một góc, cố gắng nói rõ: “Tiêu Mặc Ngôn, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu…”

Tiêu Mặc Ngôn mở to đôi mắt sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm: “Bảo Ngọc, em… thích anh ta?”

Bảo Ngọc giật mình, khựng lại nhìn anh rồi chẫm rãi nhưng dứt khoát lắc đầu.

Tiêu Mặc Ngôn cuối cùng cũng mỉm cười, nhoài người về phía trước, hít hà hương thơm trên người cô, sảng khoái nheo mắt lại: “Vậy thì được.”

Khắc Phong nhướng mày nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ có anh ta mới nghe ra hàm ý của câu này.

Xe lái đến trung tâm thành phố, đèn đuốc sáng choang, vẫn phồn hoa như ngày nào.

Tiêu Mặc Ngôn kêu Khắc Phong dừng lại, anh bế Bảo Ngọc xuống xe, rồi đi thẳng vào một cửa hàng giày. Bảo Ngọc mắc cỡ cúi đầu khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, cô thỏ thẻ kháng nghị: “Tiêu Mặc Ngôn, đang ở giữa đường! Em xin anh thả em xuống được không? Anh làm vậy… kỳ lắm!”