Chương 793

Tiểu Tần lập tức ngậm kín miệng, nghe được bên trong giống như đang có âm thanh phát tiếc, anh ta tò mò trừng to mắt muốn thăm dò.

“Bốp.”

Liên Cẩn Hành không chút lưu tình nào mà cầm quyển tạp chí trong tay đập vào mặt của anh ta: “Đi ra đi.”

Tiểu Tần sờ sờ mặt, lượn lờ nói: “Tôi muốn xem một chút mà…”

Liên Cẩn Hành lặng lẽ nhìn anh ta: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

Anh đứng thẳng người bước vào phòng làm việc, tiểu Tần thừa dịp lúc anh quay người vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn vào bên trong một chút…

“Bốp.”

Một quyển tạp chí trực tiếp quăng tới nện lên trên đầu của anh ta.

“Đưa dự án của Danh Sáng cho tôi.”

“vâng…”

Vy Hiên hít sâu mấy hơi, bỗng nhiên nhớ đến lời nói của ba.

“Vy Hiên, không thể được, không thể có tính tình như thế này được, phải trở thành một cô gái thục nữ.”

Vy Hiên chán nản thả hai tay xuống, đúng vậy, cô đã đồng ý với ba là không thể nuông chiều tâm trạng của mình mà tùy tiện phát cáu, phải là một người phụ nữ dịu dàng.

Sau khi làm cho đầu óc tỉnh táo lại, rồi lại chỉnh trang quần áo, cúi thấp đầu, vẫn khó tránh khỏi tư thái bại trận, cô đẩy cánh cửa thủy tinh của phòng khách ra.

Cô chỉ cần nghĩ đến Lăng Vũ và ba, một người cho cô khát vọng muốn bảo vệ, một người cho cô lý do để bảo vệ, một người đặt trong đáy lòng của cô, một người để ở trong lòng của cô, Vy Hiên lại mỉm cười.

Cô nói với mình, Vy Hiên, không sao cả, không có gì là không vượt qua được!

Lúc đầu đã sớm hẹn với Bảo Ngọc tối nay sẽ ăn lẩu với nhau, kết quả Tập Lăng Vũ lại gọi điện thoại đến nói tối nay muốn gặp cô, mặc dù giọng điệu của anh ta trước mặt cô vẫn là bướng bỉnh và bá đạo, nhưng Vy Hiên vẫn nghe ra trong giọng nói của anh ta đang che giấu một tia trống rỗng.

Cô gọi điện thoại cho Bảo Ngọc, quả nhiên bị chửi một chập y như trong tưởng tượng: “Phạm Vy Hiên! Cậu trọng sắc khinh bạn, cậu là bà mẹ già của Tập Lăng Vũ hay cái gì? Lúc cậu ta bận rộn nói không gặp thì không gặp, lúc muốn gặp thì gọi một cuộc điện thoại đến cho cậu, cậu là bạn gái của cậu ta hay là mẹ của cậu ta? Sao cần phải ngoan ngoãn hiếu thuận như vậy chứ?”

Vy Hiên đứng trong phòng nước, một tay khoanh ngang ngực, sợ cô lớn giọng quá sẽ bị đồng nghiệp nghe thấy nên bước nhanh về một nơi hẻo lánh ở bên trong: “Mình sai rồi có được hay không, hôm nào đó mình mời cậu bồi tội nha.”

Vy Hiên luôn luôn bao dung với tính tình nóng nảy của Bảo Ngọc, hơn nữa cũng đúng là do cô lỡ hẹn cho nên cô bồi tội cũng phải thôi.

Cuối cùng Bảo Ngọc cũng bất đắc dĩ nói: “Cậu thật sự đã chọc tức mình rồi.”

“Mình có làm cái gì đâu chứ. Mình có thể đi đâu để tìm một người chị em vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng như cậu được.”

Bảo Ngọc bật cười vui vẻ: “Nè Vy Hiên, gần đây cậu thay đổi rất nhiều đó.”

Bảo Ngọc đang cầm ly nước, không thèm để ý nói: “Có à?”

“Có.” Bảo Ngọc nói rất chắc chắn: “Chắc là có liên quan đến thằng nhóc Tập Lăng Vũ kia chứ gì.”