Chiến sự liên miên nửa tháng, Bắc Yến Thành vẫn không bị hạ.Linh Ca đoán không ra Trường Cung đi đâu, đành phải vừa chỉ huy đại quân tiến đánh Bắc Yến Thành, vừa canh phòng Trường Cung đột kích.Tận đến khi Lạc Dương dùng bồ câu đưa tin đến, Linh Ca mới hiểu ra, hóa ra nàng đã thua.Trường Cung đột nhiên xuất hiện ở Lạc Dương dẫn đầu một vạn binh mã, trong vòng ba ngày, đánh bại hai vị huynh trưởng mang theo binh mã, đuổi giết hơn ba trăm dặm ngoại thành Lạc Dương."Ai..." Linh Ca thở dài một tiếng, cũng không thể công nhận bại cục."Linh Ca, thế nào?" Kỳ Lạc nằm trên giường lạnh nhạt hỏi.Linh Ca chán nản lắc đầu, "Ta nghĩ...!Chúng ta nên trở về Trường An.""Chúng ta bại, đúng hay không?" Kỳ Lạc trong lòng thoải mái một hơi, cứ như vậy, Tử Dạ ngươi cũng an toàn.Linh Ca ảm đạm gật đầu, "Ừm, nhưng mà, chúng ta sẽ có ngày phản công.Kỳ Lạc mệt mỏi nhưng nhắm mắt, "Ta chỉ muốn nghỉ ngơi...!Đem thân thể dưỡng tốt...""Được...!Chúng ta về Trường An dưỡng thương..." Linh Ca giúp Kỳ Lạc dịch góc chăn, đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của Kỳ Lạc, trái tim tràn đầy nặng nề.Lạc Dương giải nguy, Trường Cung mang binh vội vàng chạy về Bắc Cương, cùng lúc đó, Linh Ca suất quân rút lui khỏi Bắc Cương.Đột Quyết đã mất đi sự tương trợ của Đại Chu, dù cho chiếm được Sóc Thành, cũng không thể thủ vững mấy ngày, ít lâu sau liền bị phá thành rời khỏi đại Tề cảnh nội.Chiến sự kết thúc, thế nhưng có chút gút mắc cũng rốt cuộc không cởi được.Tử Dạ đứng ở đầu tường Bắc Yến Thành nhìn qua thiên địa Bắc Cương, những ngày chinh chiến, đủ để cho nàng cảm thấy rã rời, dạng lấy mạng liều mình để tìm kiếm thái bình, thật không biết còn phải kéo dài bao lâu?Tiểu Lạc Lạc...!Trở lại bên cạnh Linh Ca, lại sẽ làm ra chuyện gì nữa đây? Tử Dạ âm thầm lo lắng tương lai của Kỳ Lạc, nghĩ tới ngày đó Kỳ Lạc tuyệt nhiên muốn rời khỏi, trong lòng tim đập nhanh từng trận.


Là vương gia!"Tướng sĩ trên đầu thành bỗng nhiên kích động hô lên, xa xa chỉ hướng một tướng quân Hồng Bào cưỡi một con bạch mã đi đầu.Tâm Tử Dạ run lên, không tự chủ được nhìn về phía thân ảnh quen thuộc kia, "Trường Cung..."Trường Cung giật con ngựa giật một cái, chạy như bay tới.Tử Dạ bối rối chạy xuống đầu tường, chạy qua chỗ Trường Cung."Hí hi hi hí..hí..


—— "Bạch mã đột nhiên ngừng móng ngựa, Trường Cung từ trên ngựa xoay người đáp xuống, bước nhanh chạy vội tới trước mặt Tử Dạ, không đợi Tử Dạ nói chuyện, đã ôm Tử Dạ vào lòng thật chặt, im lặng hút một hơi thật sâu để cảm nhận khí tức từ trên người Tử Dạ tỏa ra, một khắc nỗi lòng lo lắng rốt cục không còn nữa.Tử Dạ vòng tay qua eo Trường Cung, "Trường Cung...""Tử Dạ...!Đằng sau chúng ta còn một trận chiến..." Trường Cung nhẹ nhàng tạo khoảng cách giữa hai người, một mặt ngưng trọng nhìn Tử Dạ, "Chúng ta nên trở về Nghiệp Thành, đánh xong trận đánh cuối cùng này.Tử Dạ bỗng nhiên hiểu ý tứ của Trường Cung, khi chiến loạn, thì Trường Cung bị cuốn vào chinh phạt, khi thái bình, thì Trường Cung lại bị vào cung đình tranh đấu, nơi nào cũng không an toàn.Chỉ khi chân chính thoát ly nơi này, thì mới có được bình yên chân chính."Ta muốn từ quan." Trường Cung chắc chắn gật đầu, nhìn những bức tường đổ nát đầy những vết sẹo của Bắc Yến Thành, "Sau đó, tìm một nơi có hoa đào, ẩn cư, một đời một thế.""Được..." Tử Dạ vươn tay ra, giữ chặt tay Trường Cung, "Mặc kệ ngươi làm cái gì, ta đều đi cùng ngươi."Được." Trường Cung gật đầu, một tay dắt bạch mã, một tay nắm tay Tử Dạ, đi vào Bắc Yến Thành.Hộc Luật Thế Hùng nhìn thân ảnh Trường Cung cùng Tử Dạ xa xa, cười chua xót: "Có lẽ, nên uống rượu mừng của Trường Cung.Lan Lăng Vương đại thắng, trên dưới Nghiệp Thành, một mảnh phấn chấn.Hoàng đế Cao Trạm tự mình dẫn bách quan ra khỏi thành sớm ba ngày nghênh đón, ân điển lớn lao, để các tướng quân đại Tề phá lệ kích động.Hòa Bích thân là chủ soái, không chiến bỏ trốn, mặc dù không biết tung tích, cũng coi là phạm vào tội khi quân, mặc dù trên mặt Cao Trạm nể tình Hòa Sĩ Khai, không truy cứu tiếp, nhưng vẫn phái binh mã tới Bắc Cương tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy tung tích của Hòa Bích.Lan Lăng Vương phủ biết được Trường Cung sắp trở về, cũng một mảnh vui mừng.Chức Cẩm đã khỏe hơn rất nhiều, trời còn chưa sáng liền dẫn nha hoàn tới phật tự vì Trường Cung cầu phúc."Chức Cẩm..."Đúng vào hôm ấy, khi Chức Cẩm vừa mới mở cửa sau ra đã nhìn thấy một vị công tử chật vật đứng ở trước cửa tự lúc nào."Hòa...Là ta! Hòa Bích cuống quít nuốt nước miếng, nhìn nha hoàn bên cạnh Chức Cẩm một chút, gấp giọng nói, "Bây giờ ta không dám tùy tiện hồi phủ, thật sự là đói chịu không nổi cho nên đành phải tới tìm ngươi...""Ngươi..." Chức Cẩm nhìn thoáng qua nha hoàn bên người, khua tay nói, "Nhanh đi phòng bếp lấy chút đồ ăn tới, ta ở chỗ này không có việc gì."Dạ..." Nha hoàn mặc dù có chút không yên lòng, thế nhưng chủ tử đã nói, cũng chỉ đành tuân theo.Hòa Bích nhìn thấy nha hoàn đi xa, liền nhịn không được nắm gấp tay Chức Cẩm thật chặt, "Chức Cẩm, quả nhiên vẫn là ngươi đợi ta..."Chức Cẩm vừa lui về sau, vừa rút tay lại, lạnh lùng nói: "Thỉnh hòa công tử chớ có vô lễ."Hòa Bích khẽ giật mình, "Chức Cẩm, ngươi sao vậy?"Chức Cẩm nhìn thấy Hòa Bích, lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi ngược lại mới phải, Ngươi vì sao phải âm thầm hãm hại Trường Cung?"Hòa Bích không phục cười lạnh, "Ta yếu hại hắn? Ta còn sợ ô uế tay của ta!""Ngươi im ngay!" Chức Cẩm phẫn nộ trừng mắt nhìn Hòa Bích, "Hòa Bích, chuyện giữa chúng ta, nên chấm dứt đi."Ngươi có ý gì? Hòa Bích lấn người đến gần Chức Cẩm một bước, "Ngươi cùng ta thế nào? Làm sao đoạn? Ngươi đừng quên, hài tử trong bụng ngươi thế nhưng là...""Hài tử không còn nữa rồi.

Chức Cẩm nhàn nhạt mở miệng, lại đủ để cho Hòa Bích cứng đờ ở nguyên địa."Hài tử...!Không còn? thân thể Hòa Bích run lên, "Không có khả năng...!Làm sao có thể..."Chức Cẩm lạnh lùng nhìn Hòa Bích, "Ta sẽ không để cho đứa bé này chào đời, ta cũng không muốn làm tổn thương Trường Cung tiếp, cho nên, Hòa Bích, chúng ta kết thúc đi."Ngươi đừng mơ tưởng!" Hòa Bích bỗng nhiên cầm lấy tay Chức Cẩm, "Ngươi là người của ta, đây là sự thật chẳng ai có thể thay đổi cả!"Ngươi!" Chức Cẩm hãi nhiên lui lại, muốn tránh thoát cùng Hòa Bích giằng co.Hòa Bích âm lãnh cười một tiếng, "Ngươi không thừa nhận, ta tự nhiên sẽ để ngươi thừa nhận! Không có đứa bé này, chúng ta sẽ có hài tử kế tiếp, Cao Trường Cung không cho được ngươi, hắn vĩnh viễn cũng cho không được ngươi, hắn chỉ là nam sủng của hoàng thượng mà thôi!"Bốp!Chức Cẩm đánh một bạt tai vào mặt, "Ngươi đủ rồi!Ta còn chưa nói đủ! Hòa Bích đưa tay vuốt vuốt mặt, cười đến có chút điên cuồng, "Ngươi cho rằng ngươi không để ý tới ta, Cao Trường Cung sẽ muốn ngươi sao? Hai năm trước, ở bên trong phật đường, hắn đã hạ quyết tâm không cần ngươi nữa, ngươi còn tưởng rằng hắn sẽ muốn một nữ tử mất trinh tiết à?"Hai năm trước..." Thân thể Chức Cẩm run lên, nghĩ tới đoạn hồi ức xưa cũ, Chức Cẩm đã cảm thấy hối hận, nếu lúc trước nàng có thể có đủ dũng khí, thì sao lại bỏ lỡ Trường Cung chứ?"Ta đã có biện pháp bức Cao Trường Cung rời xa ngươi, tự nhiên cũng có biện pháp để Cao Trường Cung thôi ngươi! Hòa Bích tiếp tục mở miệng, "Ngươi nghĩ, nếu là ta để toàn Nghiệp Thành đều biết ngươi là nữ nhân của ta, Cao Trường Cung sẽ cho ngươi ở lại nơi này tiếp sao?"Ngươi dám?" Chức Cẩm nhìn Hòa Bích trước mắt, càng hối hận hơn, nếu không phải vì Trường Cung, nàng sẽ nguyện ủy thân cho hắn, để Trường Cung lâm vào hoàn cảnh khó chịu như thế sao?"Ta dám hay không dám, thì phải xem thái độ của ngươi? Hòa Bích nói xong liền muốn hôn Chức Cẩm.Chức Cẩm, tránh đi môi Hòa Bích, "Ngươi thả ta ra!""Ngươi cũng là nữ nhân của ta, chẳng lẽ ta sợ ngươi sao?! Hòa Bích càng đắc ý hơn cười một tiếng, lôi kéo Chức Cẩm đi vào Lan Lăng Vương phủ, đóng cửa sau lại, "Ta muốn toàn Lan Lăng Vương phủ đều cười nhạo Cao Trường Cung, để ngươi không cách nào ở lại nơi này được nữa!"Ngươi..." Chức Cẩm bối rối giãy dụa, cửa sau dù cho thanh tịnh, nha hoàn cũng khó tránh khỏi sẽ vãng lai, huống chi nha hoàn mới vừa đi phòng bếp lấy thức ăn, cuối cùng sẽ trở về, nếu để cho nha hoàn trông thấy tình cảnh như vậy, tất nhiên sẽ làm Trường Cung không ngẩng đầu được lên.Chúng ta sớm đã thành vợ chồng rồi, ngươi còn sợ cái gì chứ? Hòa Bích đã hoàn toàn không còn phong độ ngày thường, một lòng chỉ muốn khiến Trường Cung khó xử.Khi hai tay Hòa Bích quấn chặt Chức Cẩm, hai tay Chức Cẩm đột nhiên đẩy thân thể Hòa Bích, không muốn để cho hắn lại tới gần mình."Hài tử không còn, chúng ta sẽ có đứa khác, bởi vì ngươi là của ta! Hòa Bích như nổi điên, siết Chức Cẩm đến đau nhức, môi cuồng loạn hôn xuống, để Chức Cẩm tránh cũng không thể tránh."Vương phi!" Nha hoàn thật xa liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, hoảng sợ quăng thịt rượu đem trong tay ra, vọt lên.Đừng! Chức Cẩm tuyệt vọng hô to, bỗng nhiên rút trâm ngọc phỉ thúy trên tóc, muốn đâm vào người Hòa Bích.Hòa Bích buông lỏng Chức Cẩm ra, ngẩng đầu lên, đón lấy ngọc trâm trong tay Chức Cẩm, cười nói: "Đến đi! Đâm ta đi! Ta đường đường là công tử tướng phủ giết ta, Cao Trường Cung cũng phải đền mạng!"Chức Cẩm rung động kề ngọc trâm lên yết hầu Hòa Bích không ngừng lắc đầu, "Ngươi...!Ngươi buông tha ta đi....Hòa Bích đắc ý nở nụ cười, "Ta xác thực muốn buông tha ngươi, ngươi đừng quên, ban đầu là ai tự tới cửa, trêu chọc bản công tử lên giường?""Vương phi..." Nha hoàn kinh ngạc nhìn Chức Cẩm, làm sao lại thế? Làm sao lại thế?Chức Cẩm tuyệt vọng nhắm hai mắt lại mà rơi lệ.Hòa Bích đưa tay nắm chặt tay Chức Cẩm, "Nếu trong lòng Cao Trường Cung có ngươi, hai năm trước, sẽ không tin tưởng chuyện ta để hắn nhìn thấy, càng sẽ không biết rõ hài nhi trong bụng không phải của hắn mà vẫn lựa chọn cam tâm ẩn nhẫn!"Ngươi cho chàng xem..." Thân thể Chức Cẩm run lên, Quả nhiên là ngươi...!Là ngươi kêu chàng tới phật tự!"Hòa Bích cất tiếng cười to, "Nếu là lưỡng tình tương duyệt, sao lại tuỳ tiện trúng kế buông tay?""Ngươi hủy ta...!Hủy ta!" Chức Cẩm lòng dạ đau xót tới tột cùng, nguyên lai nàng cùng Trường Cung là có cơ hội gần nhau, nếu không phải ở giữa xuất hiện hắn, hai người các nàng sao lại đi tới bước đường ngày hôm nay?"Hủy ngươi không phải ta, là Cao Trường Cung!" Hòa Bích không phục bóp hai gò má Chức Cẩm, vậy hắn cưới ngươi, lại không trân quý ngươi, để ngươi sống một mình thờ chồng chết!"Ngươi im miệng!" Giữa sự tuyệt vọng đến cùng cực, ngọc trâm trong tay Chức Cẩm bỗng nhiên đâm vào yết hầu Hòa Bích.Máu chảy ồ ạt, Hòa Bích rốt cuộc nói không ra lời, chỉ không dám tin nhìn Chức Cẩm, đau nhức bịt chặt vết cắt trên yết hầu ngã xuống mặt đất.Thân thể Chức Cẩm không ngừng run rẩy, thế nhưng động tác không hề dừng lại.Chỉ thấy nàng rút cây trâm ra khỏi yết hầu hắn, mãnh liệt đâm vào tim Hòa Bích, trong miệng điên cuồng kêu, "Ta hận ngươi! Hận ngươi! Hận ngươi!"Cô nha hoàn bên cạnh đã sớm bị dọa cho mặt trắng bệch, không biết phải làm sao.Khi Hòa Bích đã không còn khí tức, Chức Cẩm run rẩy quay mặt sang nói với nha hoàn: "Ngươi qua đây, giúp ta ném hắn xuống giếng...""Được....." Nha hoàn cho tới bây giờ cũng chưa từng chạm qua người chết, thế nhưng lại không dám chống mệnh lệnh, đành phải trong lòng run sợ đi đi qua, run rẩy cố hết sức ôm lấy nửa người của Hòa Bích."A!" Một cây trâm nhuốm máu đột nhiên đâm vào tim cô nha hoàn, với vẻ mặt kinh ngạc nha hoàn nắm chắc tay Chức Cẩm "Vương phi...!Đừng giết ta...""Ngươi biết quá nhiều...!Ta giữ ngươi lại không được..." Chức Cẩm không để cho nàng nói hết lời, đâm cây trâm vào sâu hơn.Khi hai tay cô nha hoàn rủ xuống, nước mắt Chức Cẩm cũng ngừng chảy, đứng lên nhìn hai cỗ thi thể trên đất, đột nhiên phát ra một chuỗi tiếng cười lạnh đến đáng sợ, để cho người nghe phải kinh hãi."Vương phi..." Khi nghe thấy tiếng cười dị thường, Tứ nhi mang theo thị vệ tìm theo tiếng đi tới không khỏi kinh trợn nhìn mặt.Chức Cẩm suy yếu nhìn bọn người vừa tới, "Nha hoàn này cùng công tử tướng phủ tư thông bị ta bắt quả tang sau đó muốn kéo ta xuống nước, muốn cho tên súc sinh này khinh bạc ta,, ta chỉ...!Chỉ..." Bỗng nhiên, Chức Cẩm té xỉu trên mặt đất.


Đây chính là...!Con trai độc nhất của Hòa đại nhân!" Tứ nhi không khỏi kinh hãi, thế nhưng chuyện đã tới nước này, không thể không nghĩ biện pháp.Hắn mau chóng sai người đưa Chức Cẩm về phòng nghỉ ngơi, Tứ nhi rung động nhìn thi thể hai người này, cắn răng nói: "Việc này nếu truyền ra ngoài, vương gia sẽ gặp nguy hiểm.


Ngày bình thường vương gia đối đãi chúng ta đều tốt, chúng ta hẳn nên vì Vương gia đảm đương chút gì, các ngươi nói có đúng hay không?"Vừa mới nói xong, bọn thị vệ liên tục thở mấy hơi, trịnh trọng gật đầu, nói một tiếng "Đúng".Tứ nhi cũng hít lấy một hơi nói: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta không bằng đem bọn họ ném xuống giếng cạn trong phủ, sau đó bịt kín miệng giếng, cứ như vậy, vương gia sẽ không sao cả."Cũng chỉ có như thế..." Bọn thị vệ chần chờ một khắc, đành phải cởi giáp bào xuống, bọc thi thể hai người này lại, y theo lời Tứ nhi mà xử lý bọn họ...Esley bình loạn: Haizz Chức Cẩm một bước sai lại nối tiếp những sai lầm...Dù sao vẫn thấy nàng thân bất do kỹ, chỉ vì sai một bước mà càng bôi càng đen....