Hai tay Dạ Nguyệt siết chặt, nàng ta nghiến răng tức giận.
Không thể làm gì được sao-----
Một tên đăng đồ tử, giở vẻ mặt biếи ŧɦái tiến lại gần Dạ Nguyệt:" Cô em xinh đẹp, ban đầu ngoan ngoãn nghe lời có phải----"
Vụt
Hai mũi tên được bắn đi từ trong gốc tối của cánh rừng đằng kia. Một mũi ngay cổ của tên đang ôm Tiểu Bạch, một mũi ngay bàn tay dơ bẩn của tên đăng đồ tử đó.
"A------- Đau chết ta!"
Dạ Nguyệt nhân lúc bọn chúng bị phục kích từ đằng sau, liền rút ra một thanh chủy thủ tẩm độc phóng ngay tên cầm đầu đằng kia.
Khiếp
Từ vị trí này đến đó cũng phải một trăm dặm.
Nó lại chuẩn xác ghiêm ngay trán hắn!
Mặc Ảnh nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Vương Dạ Nguyệt:" Nguyệt Nhi, ta tới rồi!"
"Sư phụ..."- Dạ Nguyệt thể hiện rõ nét vui mừng
Hắn nhanh chóng quay sang tên biếи ŧɦái lúc nãy định chạm vào Nguyệt Nhi của hắn:" Tên khốn nhà ngươi, tay nào của ngươi định chạm vào đồ đệ của ta?"
"Ta...ta không..."
Tên đăng đồ tử chưa kịp cảm nhận nỗi đau thấu người thì đã phải nằm gục xuống đất dưới thanh kiếm của Trương Tâm Luyến.
Dạ Nguyệt tròn xoe mắt, không khỏi ngạc nhiên.
Tại sao có cả gia tộc Hồ Nhất Thiên ở đây? Cả người đứng đầu gia tộc- Trương Dương cũng nhập cuộc sao?
Chắc hẳn sư phụ đã kể sự tình cho họ rồi!
" Dạ Nguyệt cô nương không sao chứ?"
" Ta không sao."
Trương Tâm Luyến nhìn thấy Dạ Nguyệt an toàn, trong lòng không khỏi mừng thầm. Chỉ có điều, gương mặt của hắn không hề che đậy cảm xúc, từng chữ như hiện hết lên gương mặt hắn.
Trương Liêu Vũ đi đến vỗ vai em mình:" Tình thân lâu ngày không gặp, nhưng giờ chưa phải lúc hội ngộ đâu! Đánh xong trận này, về phủ rồi bàn cũng chưa muộn!"
Trương Tâm Luyến thật không nói nên lời!
Có người anh nào lại hại em mình thế không!!
Hắn nói toạt ra hết thế này, Dạ Nguyệt cô nương sẽ đoán ra mất...
"
" Tiểu Bạch!"- Chu La Kì chạy đến ôm chầm lấy Tiểu Bạch. Lúc tên khốn đó kề dao ngay cổ em gái hắn, hắn như đứng trước vực thẩm vậy. Cứ ngỡ không được gặp lại em mình nữa...
" Kì huynh, ôm chặt quá đấy! Ngạt thở Tiểu Bạch mất!"
Cô bé thấy anh mình rơi nước mắt, bản thân không kìm được mà khóc theo.
Đúng là trong khắc sinh li tử biệt, ta mới thấu được nỗi đau mất người thân là như thế nào!
"
" Tài ngắm bắn của hoàng thượng quả nhiên lợi hại! Từ khoảng cách xa như vậy người vẫn ngắm bắn chính xác!"- Hoàng thượng không những tài trí hơn người lại còn có võ công thượng thừa. Quả là người Kình Phong ta khuất phục!
"Kình Phong tướng quân quá lời rồi! Lúc nãy, Dạ Nguyệt cô nương ở khoảng cách xa vẫn phóng chùy thủ ngay trán của tên tướng quân đấy sao?"
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!