Một mình khả năng của hắn, có thể dễ dàng tẩu thoát. Nhưng còn cha mẹ hắn? Em gái hắn thì phải làm sao? Họ đang bị thương, không tiện di chuyển.

Dạ Nguyệt ước chừng trận đánh này sẽ khó nhằn ít nhiều. Cơ thể nàng và Bạch Cố Vương đều yếu dần do ảnh hưởng của ngày rằm sắp đến. Nàng tin tên Chu La Kì cũng vậy. Bây giờ một mình nàng có thể bay đi, nhưng không đủ khả năng mang toàn bộ bọn họ theo...

"Phía trước có một cái hang lớn, ngươi mau chóng đưa họ vào trong!"

"Nguyên khí của ngươi có đủ để tạm che mắt bọn chúng không?"- Dạ Nguyệt đã nghe Tiểu Bạch kể về năng lực của Chu La Kì. Hắn không những biết tàng hình, còn có thể tạo ra ảo cảnh trong một khoảng thời gian dài.

"Ta hiểu rồi! Cứ để ta!"- Nàng ta muốn hắn đưa cha mẹ vào trong hang rồi tạo ra một ảo cảnh rằng cái hang phía trước đã bị lấp miệng bởi những tảng đá lớn. Như thế, chỉ có bọn họ mới thấy được đường vào hang, còn quân địch chỉ thấy trước mắt không có lối vào, như một vách núi lớn. Nhưng để "che mắt" được cả vạn quân thế này, nguyên khí của hắn sẽ hao tổn không ít!

" Các ngươi khôn hồn thì giơ tay đầu hàng!"

" Hai người các ngươi không đủ sức chọi lại ba vạn quân đâu!"

Tên tướng quân kiêu ngạo này cũng muốn một lần tóm gọn mẻ cá ba vị ma thuật sư. Hi sinh vài tên tôm tép thì chẳng thiệt hại gì!

Hừ

"Ngu xuẩn"

Trong từ điển của ta không có từ đầu hàng!

"Rượu mời không uống lại uống rượu phạt!"

"Gϊếŧ bọn chúng!"

Hàng ngàn quân địch lần lượt giương cung tên, bắn về phía nàng ta

Vương Dạ Nguyệt tạo một lớp bảo vệ ngoài cho bản thân. Cản phá hàng ngàn mũi tên bắn vào mình. Ánh mắt nàng sáng lên. Từng viên đá được khắc nhọn cứ thế lao đến tướng địch, khiến ngựa của chúng hoảng sợ, giẫm đạp lên nhau tạo nên mớ hỗn loạn.

Xung quanh người Bạch Cố Vương đều được bao phủ bởi một lớp ám khí, bàn tay xuất hiện từ chúng bắt lấy chân của tướng địch, kéo chúng vào vực sâu tâm tối của hố đen kì bí mà hắn tạo ra.

Sức mạnh thật khủng khiếp!

Không thể cứ đánh như vậy được...

Nguyên khí của ta đang dần bị ăn mòn...

Chỉ cần lấy được thủ cấp của tên tướng quân kia, thì quân địch sẽ hoảng loạn, tạo thời cơ cho bọn ta bỏ trốn.

Nàng rút trong túi ra Liễu Diệp Đao, một phát ngấm, phi trúng ngay tim hắn khiến hắn ôm chặt ngực mà té xuống ngựa.

" Không xong rồi!"

"Tướng quân chết rồi!"

"Chạy thôi!"

Bọn lính cứ thế mà giẫm đạp lên nhau để bỏ trốn. Xác chất thành đống, máu chảy thành dòng. Kẻ nằm kêu đau. Bọn chúng đều bị thương nặng...

Chính là lúc này!

Dạ Nguyệt xoay người đi. Không may cho nàng là lớp bảo vệ không trụ được lâu do nguyên khí yếu dần. Nó dần bị mất đi.

Khốn kiếp!