Chuyện của ta, tốt nhất hắn đừng chen vào!

Dạ Nguyệt nhìn thấy một cô nương đang quét dọn phía đầu hành lang, bèn cất tiếng:" Cô nương cho ta hỏi, ở đây có gì ăn tạm được không?"

Vị cô nương nhìn thấy Dạ Nguyệt liền đỏ mặt. Trên đời có người xinh đẹp thế sao? Nàng ta ngơ người một lúc, mới lắc đầu:" " Thật sự xin lỗi cô nương, thức ăn đã được phục vụ hết rồi ạ..."

Dạ Nguyệt thở dài vô vọng....

Ông trời không muốn ta tăng cân đây mà!

" À...vị cô nương này, ta có mua vài xiên kẹo hồ lô cho em gái ta, cô nương nếu không chê thì..."- Vi Vi ấp úng, nói nhỏ

" Không sao... Vậy phiền cô nương rồi!"

Có ăn là may rồi! Ta đời nào kêu ca chứ!

Chỉ có điều...

Nhìn vị cô nương này trông quen quen, hình như ta đã gặp ở đâu rồi?

" Đây! Mời cô nương!"- Vi Vi vào phòng em mình, tranh thủ lúc em gái còn ngủ thì lấy vài xiên.

Xin lỗi Anh Anh! Do cô nương này xinh quá...tỉ không nỡ từ chối!

" Như vậy liệu..."- Ta ăn vào rồi thì cô bé nằm ngủ trong phòng ấy phải làm sao....

" Không sao đâu..."

Hừ...

" Gì mà không sao chứ?"

" Vi Vi tỉ lại dám lấy đồ ăn của muội, muội sẽ mách mẫu thân đấy!"- Anh Anh ngồi bật dậy, sắc mặt không vui, định bay đến dựt lại xiên kẹo hồ lô của mình.

" Ơ..."

Nhìn cô bé này....rất chi là quen!

" Tỉ là người đã cứu mẹ con ta lần trước phải không?"- Anh Anh chỉ tay vào nàng, nét mặt thay đổi, hào hứng hẳn lên

Anh Anh bay đến ôm chầm lấy Vương Dạ Nguyệt. Nàng phản ứng nhanh, bắt kịp đứa bé nhỏ nhắn ấy trong vòng tay.

" Tỉ thật lợi hại...Anh Anh biết ơn tỉ lắm! Nhờ có tỉ mà mẹ con ta thoát chết!"- Anh Anh ôm chặt Dạ Nguyệt không buông thay lời cảm ơn. Con bé đang rất xúc động đây mà...

" Vi Vi tỉ mau đưa kẹo hồ lô cho vị ân nhân của muội đi!"- Cô bé nghịch ngợm ấy lại trở mặt, quay qua thúc giục Vi Vi đang đứng ngơ ngác ở đó.

Nàng ta cũng hiểu qua vài phần sự tình.

Đây chính là vị ma thuật sư lợi hại mà mẫu thân nàng kể lại đây mà!

" Cô nương, cảm ơn cô đã cứu mẫu thân ta!"

" Không sao, chuyện nên làm mà!"- Dạ Nguyệt nhẹ nhàng đỡ Anh Anh xuống, khách sáo nhận xiên kẹo từ tay Vi Vi.

Vị cô nương này thật là người có tài, cao nhân ẩn dật, không khoa trương. Nếu cô ấy là người xấu, đã dùng sức mạnh uy hiếp gia đình bọn ta cho ở trọ rồi!

Người vừa có tài, vừa có đức, xã hội trọng dụng được nàng quả là điều quý giá!

Dạ Nguyệt nhìn Vi Vi và Anh Anh vừa cãi cọ, lớn tiếng với nhau. Tuy trong lời nói có phần gay gắt, nhưng cả hai thoạt nhìn đều rất yêu thương nhau. Không khí gia đình luôn quay quanh họ.

Làm ta...

Có chút ghen tị...

" Giờ này cũng đã trễ rồi! Ta về phòng trước..."