Tên cầm đầu trở nên điên loạn, hắn cũng muốn đấu với ma thuật sư lâu lắm rồi. Thấy được sức mạnh của bọn chúng càng làm hắn hưng phấn:" Gϊếŧ chúng!"
Bọn chúng liền ném phi tiêu vào Mặc Ảnh và Huyền Chi Tử. Chúng định bắt hai tên này làm con tin nhưng...lại nhầm to rồi. Huyền Chi Tử rút kiếm ra, đỡ hết các phi tiêu của bọn chúng, bay đến chém một nhát vào lưng của kẻ đang muốn gϊếŧ người phụ nữ kia.
Mặc Ảnh uyển chuyển như nước, né hết đòn thế của bọn chúng.
Bỗng chốc, bọn chúng đều phun ra máu, ngã khụy xuống đất. Chỉ chừa đúng một tên còn sống, bắt về tra khảo.
"Sư phụ vừa luyện được chiêu thức mới sao?"- Dạ Nguyệt từ từ đáp xuống
" Con cũng thế thôi, điều khiển được cơ thể mình bay trên không trung còn gì?"- Mặc Ảnh chiều chuộng nhìn đồ đệ của mình. Năng lực gϊếŧ người trong tâm trí này, hắn vừa luyện cách đây ít lâu, dù thật sự hắn không muốn dùng lắm. Nhưng dám nghĩ xấu về Nguyệt Nhi của hắn, hắn nhất quyết không tha!
Huyền Chi Tử cuối người, đỡ hai mẹ con đứng dậy.
"Hoàng thượng..."- Người mẹ run rẫy, quỳ lạy, nàng ta vừa phản triều đình, phản hoàng thượng. Tội danh tày trời...
"Ngươi đứng dậy đi, ta đã biết được sự tình rồi.."- Huyền Chi Tử đưa tay đỡ người mẹ đứng dậy
"Hoàng thượng đừng trách mẫu thân, là do tiểu dân bị bắt đi..."- Đứa bé gái nhỏ nhắn, nắm tay áo của hoàng thượng, đôi mắt nó run sợ, nhưng vẫn khẩn cầu cho mẹ mình.
"Ta không trách mẫu thân ngươi, ngươi hãy mau đem con về đi, nơi này nguy hiểm lắm!"- Huyền Chi Tử xoa đầu đứa trẻ, nhìn cô bé này có chút giống Yên Nhi.
" Đội ơn hoàng thượng!"- Người phụ nữ đó vui mừng, đi đến chỗ Vương Dạ Nguyệt và Mặc Ảnh, cuối đầu bày tỏ lòng biết ơn
"Cô nương đừng như vậy! Hãy mau về cung đi!"
Người phụ nữ đó mang ơn, mừng khôn xiết, đem con rời đi.
Họ đúng là hào hiệp, trượng nghĩa!
"Chúng ta nợ ân tình của họ đấy con yêu..."- Người mẹ bồng cô bé trên lưng. Con bé mệt đến mức ngủ lúc nào không hay. Bên trong giấc mơ, nó thấy được điều tốt đẹp đang đến...
"Chúng ta giải quyết sao với tên này đây?"
Mặc Ảnh vẫn muốn tẩu hắn một trận! Sau khi lấy xong thông tin, đừng hòng ta tha cho ngươi!
Lúc nãy một trong số bọn chúng có nhắc đến việc bắt nhốt người tên Chu La Kì. Một ma thuật sư lại dễ bị đám dân thường tóm như vậy sao?
Chắc hẳn có ẩn tình!
Mặc Ảnh đưa tay lên đầu tên khốn nằm bất tỉnh "may mắn" còn sống đằng kia. Đôi mắt hắn dần loé lên một tia sáng xanh huyền ảo. Hắn đang bước dần vào tâm trí của tên khốn đó, hắn nhắm mắt lại thì thấy cảnh tượng trong đầu tên đó tối đen như mực. Phía trước có vài tia sáng mờ mờ, Mặc Ảnh bước đến đó thì nhìn thấy cảnh tượng đoàn quân của Sa La Cát bắt cóc người dân ở một ngôi làng nhỏ. Sau đó hình bóng của một thiếu niên tên Chu La Kì xuất hiện, hắn bị giam tách biệt vào một nhà kho trong Hoàng Thất Phủ. Sở dĩ tên Chu La Kì đó không phản khán được vì gia đình hắn đã bị bắt làm con tin. Kẻ đứng sau tội ác tột cùng này là tên vua Hoàng Thái Cực và mẹ hắn là Hoàng Thái Úy.
Mục đích của chúng là thu thập thêm ma thuật sư để gây chiến với đại gia tộc Hồ Nhất Thiên!
Không những vậy, chúng còn cử mật thám đi dò la tin tức của những ma thuật sư ở Tần Chi Viên và Cát Tử Yên!
Đúng là bọn khốn độc ác! Cả dân thường cũng không tha!
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!