Thấy Vương Dạ Nguyệt không chần chừ mà trã lời hắn, lòng Mặc Ảnh cũng dịu đi.

Thế nhưng...

"Nguyệt Nhi! Con bảo đây là thứ gì?"

Mặc Ảnh lấy ở dưới ghế ra một bình rượu Đế nàng uống tối qua. Đặt mạnh xuống bàn, quay qua nhìn nàng

"Tí tuổi đầu mà lại biết uống rượu rồi?"

Ánh mắt Mặc Ảnh thật dọa người a...

Mặc Ảnh là sư phụ nàng. Tính tình hắn thế nào không lẽ nàng không rõ.

"Tối qua...là con không vui."- Ánh mắt Vương Dạ Nguyệt có chút ươn ướt, lay động lòng người, có chút đau buồn.

Thì ra hôm qua, đồ đệ ta giải quyết tâm sự bằng cách này sao?

Hắn lại cảm thấy có lỗi...

Dù không biết bản thân đã bị Dạ Nguyệt gài!

Mặc Ảnh xoa đầu nàng, hắn có chút bối rối:" Là ta không tốt! Sẽ không có lần sau, ngươi đừng uống nhiều, không tốt đâu..."

Vương Dạ Nguyệt tuy bên ngoài trầm tĩnh nhưng bên trong lại cười thầm

Đúng là sư phụ ta, dễ gạt...

Dù đúng là nàng không vui thật.

"Sư phụ, ta có chuyện này muốn nói"

"?"

"Người còn nhớ hai tên quan lúc trước đi ngang qua chúng ta chứ?"

Mặc Ảnh sa sầm mặt

Lại là bọn khốn đó

"Bọn chúng...chính là người chủ mưu gϊếŧ gia đình con."- Vương Dạ Nguyệt vừa hận không thể bâm chúng ra làm trăm mảnh ngay lúc này. Với thực lực của nàng, gϊếŧ người thần không biết quỷ không hay, sao lại không dám ra tay?

"Nếu để bọn chúng chết, sẽ quá dễ dàng cho bọn chúng!"

"Ta sẽ giúp ngươi đem sự thật ra ánh sáng."-Mặc Ảnh ân cần, xoa đầu Vương Dạ Nguyệt. Cứ mỗi lần nhắc đến cái chết của cha mẹ nàng, nàng ta lại trở nên lạnh nhạt, trầm hẳn đi, ánh mắt như gai nhọn, sát khí tỏa ngút trời.

Nhi Nhi đứng đó mà xem được cảnh tượng hay

Thật ngưỡng mộ a...

Chưa thấy ai cưng chiều nàng ta như thế...

Họ như vậy cũng tốt...

....

Cùng lúc đó ở Cát Tử Yên

Tại trấn phủ của gia tộc Hồ Nhất Thiên

Âm thanh phát ra từ Địch tử, đích thực làm lay động lòng người.

Từ "Địch" trong "Địch tử" còn có nghĩ là rữa sạch sẽ, vì âm thanh phát ra từ cây sáo rất trong, rất thanh, cuốn trôi đi bao suy tư, trầm lắng của con người.

Bộp bộp

"Nghệ thuật thổi sáo của Bạch Cố Vương các hạ thật làm đắm say lòng người."- Trương Liêu Vũ ung dung bước đến, vỗ tay khen ngợi

"Chút tài lẻ này của ta sao có thể sánh được với ngài khi độc tấu cầm khúc "Một cõi" được chứ?"

Bạch Cố Vương dừng tiếng sáo :" Ngài đến đây tìm ta có việc gì sao?"

Trương Liêu Vũ vừa thỉnh an mẫu thân, đã đến tìm Bạch Cố Vương bàn chuyện. Tay cầm quạt giấy khắc chữ "Tĩnh", vừa phất phơ, vừa chậm rãi sãi bước.

Trong Ngạo Ngữ Bão, ngoài cha hắn- người đang đứng đầu gia tộc, hắn chẳng có hứng nói chuyện với ai ngoài Bạch Cố Vương và Huyền Chi Tử. Xuất thân là gia đình có học thức, hắn đã sớm nắm được quy luật sinh tồn của thời đại dù tuổi đời còn khá trẻ. Thiên phú thông minh, nhanh nhạy, tuy có chút cao ngạo. Kẻ hắn tiếp xúc nếu không khiến hắn thú vị về trình độ, võ thuật thì tự khắc hắn rời đi.