Từ trên cao, nàng ta lượn đi như một ninja chuyên nghiệp. Cảnh cung về đêm đẹp động lòng người, cũng có chút yên tĩnh. Vương Dạ Nguyệt nghe tiếng cãi vã, có chút ầm ĩ của phủ phía dưới. Nàng cẩn thận lấy một viên gạch trên ngói ra để nghe ngóng.

"Cô ta sẽ gϊếŧ cả nhà chúng ta mất!"

"Nhất định không để chuyện này truyền ra ngoài!"

Dạ Nguyệt đưa mắt nhìn vào, là hai tên quan lại lúc sáng đây mà!

"Vương Dạ Nguyệt! Hừ! Ta cứ nghĩ sau vụ đó thì cô nhóc đó đã chết cùng cha mẹ của nó rồi chứ!"

"Hai tên quan huyện đó, giao tí việc làm cũng không xong!"

"Chỉ có việc đánh trộm miếng ngọc bội, vu oan cho gia đình chúng, gϊếŧ sạch là đỡ bận lòng, thế mà cũng không làm được."

"Nếu cha nó năm đó thi bắn cung đoạt giải nhất, làm con trai ta bị lũ bạn trêu chọc, thì đã không có đại kết cục như vậy!"

"Trách ai bây giờ, trách phận hắn hẩm hiu, hahaha..."-Tiếng cười của tên quan Trịnh Hỏa Điều vang lớn

Vương Dạ Nguyệt vừa nghe, tay cô đã nắm chặt lại. Thì ra cái chết oan năm đó của cha mẹ cô là do một tay bọn khốn này gây ra. Nàng rút ra Điễu Diệp Đao, định phóng thẳng vào mắt chúng, khiến chúng chết một cách thê thảm. Thế nhưng nàng lại cất chúng lại vào túi áo.

Nếu các ngươi chết dễ dàng như vậy, ai sẽ rửa gột vết nhơ cho gia đình ta.

Ta sẽ đem sự thật ra ánh sáng, khiến các ngươi chết thảm dưới tay đao phủ, lấy đầu các ngươi tế cha mẹ ta!

Ánh mắt nàng tràn đầy câm hận, chỉ muốn gϊếŧ chết chúng. Nụ cười của nàng càng thâm độc, nhìn chúng như con mồi, chờ đợi ngày cắn xé

Ta để các ngươi sống thêm vài ngày, tìm đủ bằng chứng, ta sẽ vạch mặt các ngươi trước bàn dân thiên hạ. Nói xong, nàng rời đi

...

Đêm nay cảnh đẹp hữu tình, gió thổi qua khe lá tạo nên bản hòa tấu du dương, êm dịu lòng người. Trăng lấp ló mờ ẩn sau đám mây như sự thật bị che khuất bao năm, dần dần hé lộ.

Vương Dạ Nguyệt tay cầm chén rượu, nhấp môi vài ngụm nhỏ, ánh mắt trôi dạt vào không trung, có chút mơ hồ, kì ảo. Mái tóc nàng phất phơ, bay theo ngọn gió. Tâm hồn nàng cũng dần thả trôi theo thời gian. Nàng nhấm mắt lại nhớ tới đêm tàn sát hôm đó mà lòng quặng đau. Hình ảnh ngay sau đó là Mặc Ảnh, người mà Dạ Nguyệt ta bái làm sư. Người mà nàng hết lòng tin tưởng, người mà nàng đã gắn bó hai năm.

Cữ ngỡ hai năm, ta đã hiểu rõ được người.

Thế nhưng chỉ mới hôm nay thôi, hắn như một người khác. Những thứ Dạ Nguyệt nhận định về hắn lúc trước lại có chút lung lay. Nàng biết bản thân mỗi người đều có bí mật riêng, thế nhưng lòng nàng vẫn có chút không vui.

Ta tin tưởng ngươi như vậy!

Chuyện của ta, ta đều nói cho ngươi!

Thế nhưng, về cả cái ấn trên lưng, mối quan hệ của hắn với vị "thần" kia, rồi cả việc lúc trước hắn từng là quân sư, cùng vị "thần" đó ra chiến trường nghênh chiến, phục vụ cho hoàng thường thì nàng chưa từng nghe qua.

Chuyện nhỏ thế này ngươi còn giấu ta, thế thân phận bây giờ, những thứ này có phải là thật hay không?!!

Đối với ngươi, ta là cái gì chứ?

Rốt cuộc, thứ gì thật, thứ gì là giả đây...

Nàng ta có buồn thì cũng chịu một mình, tuyệt nhiên không để người khác phát hiện,nàng không muốn người khác lo lắng,thương hại mình.Bóng lưng Dạ Nguyệt có chút cô đơn, tuyệt tình, khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải động lòng.

Bạch Cố Vương, thoắc ẩn thoắc hiện, đứng trên cành cây từ xa quan sát. Đây là lần đầu hắn thấy cảnh tượng tuyệt mĩ như vậy. Ánh trăng sáng rọi, chiếu vào đôi mắt cô đơn, lạnh lùng ấy, khiến con ngươi hắn không khỏi lung lay. Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ, đẹp tựa thiên thần, có chút ma mị của nàng, lòng hắn có chút thắc lại.

Đây là...cảm giác gì vậy?