Một cánh hoa rơi xuống mái tóc của Vũ Diệp Ưng.

Nàng ta nhìn dáng vẻ này của hắn mà bật cười. Dạ Nguyệt bước đến, nhẹ nhàng lấy cánh hoa từ mái tóc hắn.

" Vũ Diệp Ưng, ta thấy ngươi không hẳn là người xấu. Tại sao ngươi lại làm việc cho Phi Điểu Tam Hội?"

Hắn nghe vậy mà nhếch mép cười.

Lần đầu trong đời có người bảo rằng hắn không phải là người xấu.

Lúc xuống tay với kẻ khác, dù có bao lời cầu xin hắn vẫn chẳng bận tâm. Bàn tay hắn rướm bao nhiêu là máu, ai cũng bảo hắn là kẻ máu lạnh, gϊếŧ người làm thú vui...

Mặc dù hắn chỉ làm theo nhiệm vụ.

Bản thân hắn không tùy hứng gϊếŧ người như lời đồn.

" Vì ta nợ ơn người đứng đầu Phi Điểu Tam Hội."

" Hắn đã từng cứu ta. Đa số bọn ta, Điệp Trị Mộc và Nhất Song Luân cũng được cứu từ một vụ tai nạn nào đó."

Bọn họ đều tận tâm làm việc ra cũng có cái lí.

Nói như vậy, bọn họ đều là những đứa trẻ không còn người thân, không nơi nương tựa...

Trong lòng ta lại có chút đồng cảm.

Kẻ cứu mình từ cõi chết, ta đương nợ hắn suốt đời, cũng sẽ làm việc trã ơn giống bọn họ.

Cũng cùng lúc đó ở bên phía hội tám chuyện của Nhất Song Luân.

" Vậy ra tên Tôn Hữu Thiên ngươi đã từng lạc mất anh trai mình trong vụ hỏa hoạn sao?"- Điệp Trị Mộc nghe hắn kể lại câu chuyện mà khóc ra nước mắt

" Đúng vậy, ta đã đi tìm hắn khắp nơi. Nhưng mà..."

" Trường hợp người giống người là chuyện dễ xảy ra, ngươi chưa biết rõ thì mau cút ra!"

Tôn Hữu Thiên lấy tay đẩy Nhất Song Luân ra khỏi người mình. Bản thân Nhất Song Luân cũng đang tìm kiếm người em thất lạc của hắn. Sau bao năm gặp lại, em trai mình cũng là một ma thuật sư, hắn mừng hết lớn!

" Đệ của ta, không lầm được đâu! Sau lỗ tai ngươi có một nốt ruồi, trùng hợp là ta cũng có!"

Vương Dạ Nguyệt nhìn bọn họ nhốn nháo như trẻ con vậy...

"

" Đầu của ta đau quá..."

Đầu bọn chúng đau như búa đổ. Bốn tên đó sau khi lãnh trọn Yêu Hồn Trận của Vương Dạ Nguyệt sau một hồi cũng tỉnh dậy.

Chúng cứ nghĩ nàng ta gọi thêm đồng minh.

Liền xông đến tấn công Điệp Trị Mộc.

" Trị Mộc, coi chừng!"

Điệp Trị Mộc rút trong túi ra, thần khí của nàng ta lại khác so với người thường. Đó là một bịch phấn hoa đặc biệt. Mỗi khi cần thi triển chiêu thức, nàng sẽ nắm một ít phấn hoa rãi ra ngoài không khí.

Cây cối xung quanh dần chuyển động.

Rễ cây của chúng quấn lấy người của bốn tên ma thuật sư kia trước khi họ kịp chạm vào người nàng ta.

" Độc Mộc Thuật!"

Nguồn ma lực của nàng ta lúc chiến đấu thật dữ dội...

Sự chết chóc cứ bao chùm lấy gai nhọn xung quanh nàng ta.

Nhất Song Luân mỉm cười.

Bọn chúng lại cả gan chọc giận Điệp Trị Mộc thì chỉ có nước chết. Khi nàng ta chiến đấu đều không giống hắn và Vũ Diệp Ưng, đã đánh là vận dụng hết cả ma lực trong người, khiến kẻ đó chỉ muốn chết!

Độc Mộc Thuật là chiêu thức giúp triệu hồi những bông hoa có kích thước khổng lồ. Khi đánh trực diện, chúng lao đến nuốt luôn kẻ thù vào trong, xong tiêu hóa bọn họ. Còn đánh tầm xa, chúng sẽ nhã ra một lượng khí kịch độc, gϊếŧ chết kẻ thù trong lần đầu ngửi được...

Bốn bọn chúng trước khi chết còn trăn chối.

" Nếu...gϊếŧ ta...các ngươi sẽ hối...hận..."

Vương Dạ Nguyệt chau mày.

Lời bọn chúng nói là ý gì?

" Này Dạ Nguyệt, không ổn rồi! Mau chạy khỏi đây nhanh!"- Hắc Khuyển hối thúc.

" Sao phải chạy, ta không sợ người của Hắc Sát đến báo thù---"

Nàng chưa kịp dứt lời thì một cơn chấn động ập đến làm rung chuyển mặt đất nơi cả bọn đang đứng. Cơn chấn lớn đến mức cây cối xung quanh đều đổ xuống.

" Cẩn thận!"

Vương Dạ Nguyệt nhanh chóng phi đến chỗ Điệp Trị Mộc sắp bị một cây ngã xuống, nàng dùng Phú Bảo Tầng, tạo màn bảo vệ lớn che chở cho nàng ta.

Tại sao nàng ta lại...

Điệp Trị Mộc và nàng ấy không phải là kẻ thù sao?

Nhất Song Luân ngơ người một chút.

Hắn lại phì cười.

Người mà cả Bạch Cố Vương và Vũ Diệp Ưng để mắt, chắc chắn không phải về sức mạnh, mà là về trái tim...