Tuy rằng hắn không tạo thanh âm lớn, nhưng cả nhà đang thương xót, mà chỉ có hắn như vậy, ai có thể không nhìn thấy?Hoa Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tay trái lặng lẽ duỗi qua, đến trên đùi Trần Kính Tông rồi véo một cái.

Trần Kính Tông vốn đang dùng tay cầm chiếc đũa, lúc này đột nhiên buông đôi đũa trên tay xuống, nhanh chóng rũ tay, đuổi theo bàn tay Hoa Dương trước khi tay nàng rời đi, rồi gắt gao nắm lấy.

Hắn không chỉ nắm tay đơn giản như vậy, ngón tay cái có cái kén bên trên từ từ xoa xoa bóp bóp lòng bàn tay non mềm của nàng.

Giống như một thợ săn đang ôm cây đợi thỏ, thật vất vả mới bắt được một cái chân của con thỏ, dù không ăn cũng phải xoa xoa cho đỡ thèm.

Hoa Dương:…Mọi người nhìn chăm chú, nàng không dám lộn xộn, gương mặt nàng hơi đỏ lên, lòng bàn tay của nàng truyền đến từng đợt tê dại.

May mắn là, người khác nhìn dáng vẻ của nàng thì hiểu nhầm thành nàng hổ thẹn khi nhận loại con cháu “bất hiếu” như Trần Kính Tông làm Phò mã.

Tề thị biết Trần Kính Tông là người kỳ lạ bên đại phòng, người ngại cẩu ghét, bà ta vì Trần Kính Tông đá nhi tử nhà bà ta mà oán hận, lúc này bà ta thấy Trần Kính Tông chủ động lộ ra nhược điểm, Tề thị lập tức lau nước mắt nói: “Kính Tông, lúc lão thái thái còn ở đây thì lo cho ngươi nhất, ngươi không nhớ đến bà ấy sao?”Trần Kính Tông nhéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương của thê tử xinh đẹp, tâm tình hắn tốt nên cười với Tề thị nói: “Nhớ chứ, dù có nhớ đến ta cũng sẽ không khóc giống như các ngươi, vậy lúc các ngươi không khóc thì không nhớ đến lão thái thái à?”Tề thị thiếu chút nữa bị những lời này làm cho sặc!Thậm chí người hiểu biết sâu rộng như Trần Đình Giám, hay Trạng Nguyên Thám Hoa như Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông, cũng không biết nên phản bác Trần Kính Tông như thế nào.


Tôn thị ra mặt hòa giải: “Được rồi được rồi, lễ tết quan trọng, các ngươi tiếp tục ăn cơm đi, lão thái thái là người hiền từ, chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy chúng ta đâu không thèm ăn uống vì bà ấy đâu.

”Có lời này, mọi người mới sôi nổi cầm đôi đũa lên.

Trần Kính Tông yên lặng buông lỏng tay Hoa Dương ra.

Hoa Dương không cảm xúc ăn bánh chưng, trong lòng nàng tưởng tượng đẩy Trần Kính Tông nhốt trong sương phòng rồi dùng mấy tầng khóa để khóa lại, xem hắn còn cách nào động tay động chân với nàng không.

Gia yến kết thúc, Trần Đình Giám mang nhóm nam đinh rời đi, còn nhóm nữ quyến tiếp tục ở lại Đạm Viễn Đường.

Nếu theo tính tình đời trước của Hoa Dương, nàng sẽ không lưu lại nơi này để nghe một ít chuyện nhà, nhưng hiện tại nàng có tâm tư khác, nên cười ngồi bên cạnh bà bà.

Tôn thị giấu đi cảm xúc kỳ quái trong lòng, nói với Tề thị: “Ta thấy khuôn viên phía sau xây ba bức tường, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị xây thêm phòng ở?”Tề thị đưa mắt nhìn phía Hoa Dương, nói: “Lúc trước ta không phải đã nói với đại tẩu rồi sao, thời điểm tháng giêng tu sửa lại tòa nhà sợ gạch dùng không đủ nên đã mua nhiều, giờ trả cũng không trả được, để đó cũng thật lãng phí, nên đã xây tường ở phía sau, sau này có tu sửa lại hoa viên hay xây phòng cho nhóm hậu bối ở, đều do đại tẩu và đại ca làm chủ.

”La Ngọc Yến nhìn Hoa Dương, Trần trạch là nơi rất ít khi tu sửa, chỉ có Tứ Nghi đường là mới được xây.

Hoa Dương ung dung uống trà, nàng ngàn dặm xa xôi tới dự đám tang của lão thái thái, Trần trạch lại nhỏ, không xây nhà mới cho nàng, chẳng lẽ còn muốn phu thê nàng ở chung với mấy huynh đệ, mấy tẩu tẩu trong một cái viện à?Nhưng chuyện này đều rơi vào tay phu thê Trần Đình Thực và Tề thị, đời trước đôi phu thê này dám lớn mật nhận số tiền mười hai vạn lượng bạc trắng hiếu kính từ quan viên địa phương, lần này cha chồng còn gửi bạc trở về, Tề thị không có khả năng dùng hết bạc để xây Tứ Nghi đường và lo liệu tang sự của lão thái thái, không thể thiếu việc lấy hàng kém chất lượng thay hàng tốt, ở giữa làm giả một số thứ để kiếm tiền vào túi riêng.

Tề thị…Hoa Dương một lần nữa nhìn mỹ phụ mặc tố y cung cung kính kính ngồi bên cạnh bà bà.

Tề thị như có cảm giác, nhưng đến khi bà ta nhìn qua, thì phát hiện vị công chúa như tiên nữ kia đang thản nhiên uống trà, khuôn mặt trơn bóng trắng nõn không biểu hiện cảm xúc nào.


Tề thị kiêu ngạo tự phụ tự nhận bản thân bà ta đẹp nhất trấn này, nhưng khi nhìn thấy công chúa, bà ta mới biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng.

Nhưng là, nghĩ đến một mỹ nhân tôn quý như vậy lại rơi xuống trên người đứa cháu trai Trần Kính Tông cẩu thả, ban đêm nàng cũng giống như mấy người dân phụ như bà ta phải hầu hạ một nam nhân thô lỗ, Tề thị lập tức cảm thấy thoải mái, giống như bà ta và cành vàng lá ngọc trong cung không khác gì nhau.

Tôn thị còn nói chuyện: “Mấy đứa Đại Lang còn nhỏ, xây nhà thêm thì không cần vội, ý tứ lão gia là, tạm thời chia nơi đó thành hai mảnh vườn đông tây, Tây viện sẽ để nhóm nữ quyến chúng ta trồng hoa trồng cỏ, Đông viện sẽ để cho mấy nam nhân tự mình trồng trọt, nếm trải cái khổ cày ruộng của bá tánh, tương lai làm quan mới có thể thời thời khắc khắc suy nghĩ vì bá tánh.

”Nói thì dễ nghe, thật ra là muốn để người nhà tìm chút việc để làm trong lúc rảnh rỗi, miễn cho việc nhàn thành bệnh.

Hoa Dương cổ động bà bà: “Tâm phụ thân luôn hướng về bá tánh, vì vậy mới được phụ hoàng nể trọng.

”Có nàng duy trì, việc này được quyết định như vậy.

.

Khi Hoa Dương trở lại Tứ Nghi đường, Trần Kính Tông còn chưa trở về.

Nàng cởi giày, tìm một tư thế thoải mái nằm lên giường.


Bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm, từng chiếc lá mượt mà tinh tế đung đưa, xanh biếc như mới được tẩy rửa.

Thời tiết có hơi nóng, một tay của Hoa Dương phe phẩy quạt tròn, nhớ lại những chuyện sáng nay, đặc biệt là phu thê Trần Đình Thực và Tề thị.

Đời trước đệ đệ nàng giáng tội cho Trần gia, bày ra bảy tội danh của công công, một trong số đó là tham ô nhận hối lộ.

Hoa Dương đã từng xem hồ sơ tra án của Cẩm Y Vệ, về việc nhận tham ô hối lộ của công công, Cẩm Y Vệ ở kinh thành đã lục soát Trần trạch rồi tìm ra hơn ba vạn lượng bạc trắng, số sách Trần gia có ghi lại rõ ràng, mấy vạn lượng này đều do phụ hoàng ban thưởng, bút pháp có thể làm chứng.

Nhưng khi Cẩm Y Vệ lục soát tổ trạch của Trần gia ở Lăng Châu lại tìm ra mười hai vạn lượng bạc trắng và một cuốn sổ ghi chép về số tiền này.

.