Tống Lê rời giường đi đến trong viện, liền phát hiện Tống Diệu Quốc vừa lúc mang theo một túi đồ ăn mới mua trở về.

Trong nắng sớm, ông ăn mặc tuỳ ý, thậm chí có chút lôi thôi, nhưng khuông mặt lại tươi cười rất hiền từ: “Tiểu Lê đã dậy rồi? Ba ba đi nấu cơm, con đi rửa mắt trước đi.”Tống Lê nghĩ đến bữa cơm tối hôm qua của Tống Diệu Quốc, tức khắc không muốn để cho ông tiếp tục lãng phí nguyên liệu nấu ăn.

Cô vội vàng theo ông vào phòng bếp: “Ba ba, để con tới nấu cơm được không? Con nấu cơm ăn khá tốt.”Tống Diệu Quốc nhìn con gái, có chút chần chờ: “Con đi nghỉ ngơi đi, hôm qua mới vừa bị rơi xuống nước.”Tống Lê cong môi cười, con ngươi thuần tịnh giống như hồ nước: “Con đã tốt rồi, hiện tại không có gì không thoải mái.

Ba để con tới nấu cơm được không? Ba đi chiếu cố mụ mụ đi, con nghe thấy mẹ lại ho khan.”Tống Diệu Quốc hoảng hốt: “Được, được, ba đây đi xem bà ấy.”Nói xong vô cùng lo lắng buống đồ ăn cùng thịt, xoay người nhanh chóng đi xem Vương Thải Hà.Tống Lê đánh giá toàn bộ Tống gia, nơi ở của bọn họ là một cái sân cũ, ở vào khu phố cũ.

Hoàn cảnh nơi này không thể so sánh với nơi ở của Lâm gia trong trung tâm thành phố.

Bên kia là nhà nhỏ riêng biệt, sạch sẽ xinh đẹp, đều là những kẻ có tiền ở đó.


Mà vị trí nhà ở của Tống gia lời nói tốt sẽ nói nơi này rất có hơi thở sinh hoạt, còn lời nói khó nghe chính là nói nơi này vừa loạn vừa bẩn.May mà Tống gia có sân riêng, trong nhà không tính quá chỉnh tề, nhưng tổng cộng có bốn phòng ở, một phòng bếp.

Trong sân chất đống một ít tạp vật, trồng mấy cây chương thụ, cũng không bẩn đến nỗi.Tống Lê một bên kiểm tra đồ ăn cùng thịt Tống Diệu Quốc vừa mới mua trở về, một bên trong lòng suy nghĩ.

Thời điểm nguyên thân ở Lâm gia cũng không tốt, mà bản thân cô ở mạt thế mười năm cũng là khổ không nói nổi.

Cho nên, lập tức được tới nơi này, đối với cô mà nói, không có gì là không tốt.Người Lâm gia bởi vì bận rộn công việc, khi nguyên thân ba tuổi đã mang cô ấy gửi nuôi ở nhà họ hàng dưới quê.

Bọn họ còn thường xuyên không gửi sinh hoạt phí.

Vì vậy mà cô ấy chịu sự ghẻ lạnh của họ hàng.


Hơn nữa, bọn họ còn bắt cô ấy phải làm hết tất cả mọi việc nhà.

Mãi cho đến trước đó không lâu, Lâm gia mới đón cô ấy trở về.

Rồi trong lúc vô ý phát hiện ra cô ấy không phải con gái ruột thịt, lúc này mới dẫn phát ra sự tình hai nhà Lâm Tống ôm nhầm con mười tám năm.Trái lại những ngày nữ chủ Lâm Nhã Nhu sống ở Tống gia có thể nói giống như hòn ngọc quý trên tay.Trong sách miêu tả, cha mẹ Tống đối với Lâm Nhã Nhu là vô cùng sủng ái, bởi vì cô ta từ khi sinh ra đã gầy yếu đến cực điểm, bác sĩ đã kết luận cô ta không sống quá ba tuổi.

Vì vậy mà hai vợ chồng Tống gia vì để cho Lâm Nhã Nhu trị bệnh liền nơi nơi tìm thầy trị bệnh, mới miễn cưỡng bảo vệ được mệnh của Lâm Nhã Nhu.

Nhưng vì vậy mà bọn họ cũng mất công việc, cũng chậm trễ thời gian trưởng thành của con trai Tống Hà, dẫn tới Tống Hà quan hệ với một ít lưu manh.Trong lúc, nguyên bản thân thể khỏe mạnh Vương Thải Hà cũng bởi vì tự trách áy náy cùng với làm lụng vất vả bôn ba ên nthân thể càng ngày càng kém.

Lâm Nhã Nhu bởi vì thân thể không tốt, trong nhà đối sử với cô ta là vô hạn dung túng.

Trước khi biết được chân tướng đổi sai con, Vương Thải Hà còn lấy ra toàn bộ tiền của mình để mua một danh ngạch học đại học cho Lâm Nhã Nhu.Tống Hà vì thế mới cùng cha mẹ cãi nhau một trận, rời nhà trốn đi..