Chương 74: Thiểm Vân (10)
Trận hỗn chiến giữa quân đoàn Cương Thi của Thiểm và các đệ tử hạt giống của Lam Vân tông kéo dài suốt một ngày đêm và đã đi đến hồi kết.
Phạm vi xung quanh bị tàn phá nghiêm trọng do dư âm của trận chiến.

Cây cối ngã rạp, xác người cộng xác yêu thú vương vãi khắp nơi tạo nên một cảnh tượng không thể nào mà đẹp đẽ hơn đối với địa ngục.
Còn đứng vững được trên chiến trường chỉ còn Thiểm Vân, gã tu sĩ trung niên và một tên tu sĩ khác trẻ hơn.

Cả ba người trông ai cũng tàn tạ tơi tả, trang phục rách nát, thương thế đầy mình.
"Khục!"
Thiểm Vân ho ra một ngụm máu, xem chừng y đã bị nội thương mất rồi!
Trận chiến lúc đó diễn ra rất ác liệt.

Yêu thú Cương Thi và tu sĩ Lam Vân tông xông vào nhau, không bên nào yếu thế hơn bên nào cả.

Nhưng Thiểm Vân thì lại khác, bằng kinh nghiệm của mình y dễ dàng áp đảo nhiều kẻ địch cùng một lúc.

Lại có thêm sự hỗ trợ từ mấy món pháp bảo nên hầu như chẳng có ai cản nổi y.
Đáng lẽ phần thắng sẽ thuộc về phe Thiểm Vân một cách chóng vánh nếu như không có bất ngờ xảy ra.

Tu sĩ trung niên kia khi thấy tình hình không ổn liền đem ra một viên đan dược kỳ lạ nào đó, gã nuốt nó rồi bất ngờ đột phá từ cảnh giới Kim Đan hậu kỳ lên thẳng Nguyên Anh sơ kỳ mà không cần phải đón nhận lôi kiếp.
Chu Trường An nấp bên trong nạp giới thấy vậy vội vàng truyền âm cho Thiểm Vân:
"Đồ nhi, cẩn thận đó.

Hắn ta vừa sử dụng một loại đan dược được gọi là [ Cường Mạnh đan ], thứ này sẽ tạm thời khiến cảnh giới của người nuốt nó tăng lên một bậc.

Tuy nhiên, chỉ có thể kéo dài tới nửa ngày.


Sau khi dược hiệu hết tác dụng hắn sẽ phải hứng chịu cơn đau đớn khủng khiếp xuyên thấu da thịt."
"Còn có loại đan thần kỳ đến vậy?"
Thiểm Vân thốt lên.

Chợt y nhận ra mình nói hơi sai, thứ này chỉ tổ gây hại chứ thần kỳ cái nỗi gì!
Nhưng không thể phủ nhận sức mạnh của viên đan dược này, ngay sau khi uống nó thì thực lực của tên tu sĩ kia tăng lên chóng mặt.

Một mình gã đã diệt phân nửa số yêu thú Cương Thi của Thiểm Vân rồi.

Cứ thế này thì không ổn!
"Thay đổi kế hoạch, tiêu diệt lũ yếu hơn trước."
Thiểm Vân ra lệnh cho lũ Cương Thi tập trung cắn giết đám học viên.

Còn gã trung niên kia sẽ do y phụ trách.
Phải nói thật sự cách biệt giữa Kim Đan cảnh giới và Nguyên Anh cảnh giới là quá lớn.

Thiểm Vân hầu như chẳng gây được chút khó khăn nào, trong khi gã có khí thế áp đảo hoàn toàn khiến y phải chật vật.

Liên tục lùi lại để né đòn.

Các pháp bảo được đem ra liên tục nhưng cũng nhanh chóng bị phá hủy.
"Cứ thế này thì không ổn, đành phải chơi chiêu chót thôi!" Thiểm Vân nghĩ.
Chu Trường An truyền âm: "Có chắc không đấy, nếu dùng chiêu đó thì ngươi sẽ mất hết toàn bộ Cương Thi mà mình đã dày công luyện thành đấy!"
"Chẳng sao hết, bây giờ ta chỉ muốn đẩy hết lũ khốn khiếp này xuống địa ngục thôi."
Chu Trường An không nói thêm gì nữa, nhưng từ trong nạp giới Thiểm Vân có thể nhận ra ông ta đang thở dài:
"Tùy ngươi."
Thiểm Vân lấy giọng, hét lớn:
"Bạo!"
Ngay tức khắc, toàn bộ binh đoàn Cương Thi yêu thú bỗng trương phình lên rồi phát nổ.

Đem theo một lần gần hết toàn bộ tu sĩ phía địch xuống địa ngục.
Tên tu sĩ trung niên kia không phản ứng kịp, gã tức tối chửi:
"Mẹ kiếp!"
Trận chiến tiếp tục diễn ra cho tới lúc này.

Thiểm Vân không còn bất kỳ một món pháp bảo nào khác nữa, chúng bị tên tu sĩ kia phá nát hết rồi còn đâu.
"Đến nước này thì còn che giấu cái gì nữa, bung hết ra thôi!"
Thiểm Vân hét lớn.

Y vận dụng toàn bộ linh lực còn sót lại để bố trí hai trận pháp là [ Băng Linh trận ] và [ Thiết Xung trận ] cùng một lúc.
"Ngươi là trận pháp sư?" Tên tu sĩ lên tiếng.
"Giờ mới biết thì cũng đã muộn rồi."
"Hừ, muộn sao? Tiếc cho ngươi, ta đã sớm có chuẩn bị để đối phó với trận pháp sư rồi."
"Cái gì?"
Xoẹt
Trước sự bất ngờ của Thiểm Vân, một sợi tơ vô hình không biết từ đâu quấn quanh tay trái của y rồi siết chặt.


Cánh tay trái cứ thế mà bị cắt đứt rời ra.

Cơn đau đớn trỗi dậy nhưng Thiểm Vân không gào lên dù chỉ một tiếng.
Tên tu sĩ kia thu sợi tơ về tay, gã nói:
"Pháp bảo [ Vô hình tơ ], khi bị thứ này cắt qua da thịt thì dòng chảy linh lực trong cơ thể ngươi sẽ bị cắt đứt ngay."
"Ra là thế..."
Thiểm Vân cắn đan dược rồi lấy cánh tay của mình ghép lên miệng vết thương.

Cánh tay trái phút chốc đã gắn liền trở lại.
Ngay lúc này, tên tu sĩ bất ngờ lao đến với tốc độ cực nhanh.

Gã vung tay tung ra một chưởng vào thẳng phần bụng Thiểm Vân, trực tiếp đánh nát đan điền phế đi tu vi của y.
"Bây giờ ngươi chỉ là một phế nhân mặc sức để bọn ta dày vò mà thôi."
Thiểm Vân không đáp.

Y cảm thấy bản thân trở nên vô lực, bụng co thắt vì đau đớn, máu liên tục tràn ra từ cuống họng.

Vậy ra đây là cảm giác bị phế đan điền đây sao? Đúng là chẳng dễ chịu chút nào cả!
Gã tiến lại gần, đưa tay bóp lấy cổ Thiểm Vân rồi nhấc bổng lên.
Chợt gã đưa mắt nhìn vào cái nạp giới trên tay Thiểm Vân, khuôn mặt gã đanh lại khi nhận ra dấu hiệu trên chiếc nhẫn.
"Đó là gia huy của Chu gia, cái nạp giới này là của Chu Trường An!"
Thiểm Vân nghe vậy thì ngớ người, gã biết sư phụ?
"Ta hiểu rồi.

Thảo nào lúc tìm ra lão, ta không thấy lão đeo nạp giới.

Hoá ra là đưa cho ngươi! Và ngươi lại còn là trận pháp sư nữa, mọi thứ đều hợp lý."
Thì ra gã tu sĩ này chính là kẻ đã thoát chết vào lúc Chu Trường An bạo phát ở hốc đá mấy năm trước.
"Ngươi chắc vẫn còn giữ [ Tẩy Tủy đan ] đó phải không, biết điều thì giao ra đây, ta có thể cho ngươi một cái chết sảng khoái."
"Đúng là ta có đang có [ Tẩy Tủy đan ] trong người, nhưng...
Rốp
"Giờ thì không còn nữa rồi!"

Trước sự bất ngờ của gã, Thiểm Vân lấy ra và bóp nát viên [ Tẩy Tủy đan ].

Điều này làm gã rất phẫn nộ, gã ném y xuống đất.
"Ngươi..."
Thiểm Vân cười khoái chí.

Nhìn lũ này tức điên lên làm y cảm thấy rất sảng khoái.
"Trương hộ pháp, để ta xử lý tên này!"
Tên tu sĩ còn lại lên tiếng, nhìn nụ cười méo mó kinh tởm trên khuôn mặt điển trai của hắn làm không chỉ Thiểm Vân mà đến Hoàng Vĩ cũng muốn buồn nôn.

Nụ cười của kẻ mất nhân tính.
"Ngươi muốn làm gì thì làm." Gã tu sĩ họ Trương đó đáp, mạng sống của Thiểm Vân giờ cũng chẳng còn chút giá trị nào đối với hắn nữa rồi.
Được cho phép.

Tên tu sĩ kia hớn hở rút kiếm ra, hắn tiến lại gần Thiểm Vân:
"Đầu tiên ta sẽ chặt đứt tứ chi, sau đó là khoét mắt, cuối cùng là cắt lưỡi để ngươi không thể nói được nữa.

Bọn ta sẽ bỏ ngươi lại đây cho yêu thú xé xác."
Nhưng hắn chưa kịp làm điều đó.

Bởi ngay khi tên tu sĩ định chém đứt hai cánh tay của Thiểm Vân thì bất ngờ, một vòng sáng xuất hiện dưới chân cả hai.

Vòng sáng đó bao lấy Thiểm Vân, tên tu sĩ trẻ lùi lại vì hoảng sợ nhưng không còn kịp nữa.
Vòng sáng mang theo Thiểm Vân và nửa bên kia của tên tu sĩ mà biến mất, bên còn lại bị cắt rời do sự ảnh hưởng không gian (cái này chương sau sẽ nói rõ hơn) trước sự ngỡ ngàng của Trương hộ pháp.
Hết chương 74