Trong Hắc Phong Động đen kịt, phong nhận từ bên trong còn không ngừng chém ra.

Kiến Sầu ngồi xếp bằng ở chính giữa động, vị trí gió lớn nhất, cũng nhiều phong nhận nhất.

Trong tầm mắt nàng toàn là phong nhận lớn nhỏ.

Mỗi một lưỡi phong nhận đều mang một cảm giác sắc bén đến cực điểm. Màu xám đen kì lạ đó thậm chí làm mọi người cảm thấy nó có thể nuốt chửng ánh sáng chiếu vào trên thân nó.

Kiến Sầu trấn tĩnh tinh thần, cố gắng tập trung ánh mắt nhìn kĩ, lại phát hiện ngay cả ánh mắt nàng dường như cũng không thể nhìn rõ hình dáng cụ thể của chúng.

Mỗi một lưỡi phong nhận thoạt nhìn rất rõ ràng nhưng kì thực lại lẫn lộn nhạt nhòa.

Không có đường viền rõ ràng, chỉ có lúc xuất hiện mới có vết gợn vặn vẹo.

Kiến Sầu không khỏi ngẩn ra một lát.

Phụp!

Lúc này, phong nhận vừa rồi bị nàng dùng ánh mắt khóa chết đã chém thẳng đến người nàng.

Lập tức lại nở ra một đóa hoa máu.

Đau đớn kịch liệt gọi ý thức của Kiến Sầu quay về. Nàng cúi đầu nhìn xuống gnwcj mình, chỉ thấy máu thịt đầm đìa, vết cắt sâu thấy xương.

Không sao, quen rồi!

Dù sao cũng không chết được.

Ý nghĩ như vậy dễ dàng xuất hiện trong lòng Kiến Sầu, nàng khẽ nhíu mày, lại tiếp tục nhìn về phía trước.

Những phong nhận này dường như không giống dễ đối phó như là trong tưởng tượng của nàng.

Vị đạo hữu vượt qua Chu Thừa Giang đó nhất định là một kì tài.

Bây giờ nàng phải nghĩ ra một cách để quan sát phong nhận thật kĩ.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng Kiến Sầu hạ quyết tâm.

Không có biện pháp nào tốt, chỉ có bắt được mới tốt.

Vừa mới hạ quyết tâm xong, nàng không hề do dự đưa tay ra phía trước ba thước!

Dường như có một tiếng động vang lên, lưỡi phong nhận đó chém vào trong lòng bàn tay nàng. Máu thịt bắn ra, nhưng đồng thời linh lực của Kiến Sầu cũng tràn ra bao trùm lòng bàn tay, những đốt xương cứng rắn phát ra ánh sáng lộng lẫy gần giống như mỹ ngọc. 

Lưỡi phong nhận đó không ngờ lại nhất thời không thể xé rách bàn tay Kiến Sầu để bay đi.

Phong nhận bị Kiến Sầu nắm trong tay không hề ngoan ngoãn, không ngừng giãy giụa giằng co, va chạm với linh lực và xương bàn tay Kiến Sầu tóe ra từng đóa hoa máu.

Đau đớn kịch liệt bứt rứt.

Tuy nhiên Kiến Sầu nhất quyết không buông ra, thậm chí mắt còn sáng lên.

Bắt được rồi!

Nàng vừa vui vẻ được một lát, trong lòng bàn tay lại tiếp tục rung động.

Lưỡi phong nhận vốn bị Kiến Sầu nắm chặt trong tay, lúc nàng cúi đầu xuống xem lại tiêu tan thành một đám linh khí màu xám đen, bị gió bên trong thổi đi, biến mất vô tung vô ảnh!

Linh khí?

Kiến Sầu như chạm được vào thứ gì đó, suy nghĩ một lát rồi lại vươn tay về phía trước.

Bắt một cái khác xem sao.

Bắt rồi lại tan, tan rồi lại bắt, thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua.

Ngoài động.

Triệu Vân Tấn nhìn cửa Hắc Phong Động, ánh mắt đã gần như ngơ ngẩn.

Lúc này trăng sao đầy trời.

Hắc Phong Động không còn cuồng bạo như trước đó mà đã hiền lành hơn rất nhiều, thời gian hoạt động mạnh đã dần dần qua đi.

Theo lí thuyết, Triệu Vân Tấn nên phấn khởi hơn mới đúng, nhưng tim ả lại càng ngày càng lạnh.

Gần đây không có người nào đến Hắc Phong Động.

Đã hơn chín ngày trôi qua, từ đầu đến cuối Nhai Sơn cũng chỉ có hai người ở đây, Tiễn Chúc phái lại cuồn cuộn phái tới mười mấy người chặn đường vây bắt.

Bọn chúng sợ Kiến Sầu chạy mất, sau này sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa.

Đuổi tận giết tuyệt đại sư tỷ Nhai Sơn chỉ sợ là không có khả năng, Nhai Sơn cũng không thể thật sự để Tiễn Chúc phái làm như vậy. Nhưng nắm lấy cơ hội để cài tội danh rắp tâm trả thù, lạm sát kẻ vô tội cho Nhai Sơn lại là dễ dàng.

Cơ hội bôi đen Nhai Sơn hiếm thấy, bọn chúng sao có thể bỏ lỡ?

Nhưng bây giờ...

Mọi người lúc đầu sợ Kiến Sầu ra ngoài chạy mất, bây giờ đều đã há hốc mồm.

Vẫn không có ai đi ra.

Trận bàn Triệu Vân Tấn ném xuống đã được hơn chín ngày, gần được mười ngày rồi.

Trận bàn vốn chính là do linh thạch khảm vào mà thành, là một loại tiêu hao phẩm dùng một lần. Sức mạnh của trận pháp cũng là do linh thạch cung cấp, một khi linh khí trong linh thạch hao hết, trận pháp cũng sẽ sụp đổ.

Bây giờ trận pháp bao phủ ngoài cửa Hắc Phong Động vẫn tỏa ra ánh sáng mênh mang. Trước đó trạn pháp vẫn lấp lánh, có thể dễ dàng nhìn thấy trong đêm tối, nhưng bây giờ phải trợn tròn mắt mới có thể thấy một làn ánh sáng mỏng manh.

Tất cả mọi người cũng biết, trận pháp này đã sắp hết năng lượng.

Tách, tách...

Xung quanh rõ ràng không có tiếng giọt nước rơi xuống, nhưng Triệu Vân Tấn lại có thể nghe thấy rõ.

Ả chậm rãi đưa tay lên sờ sờ ngực mình, hoảng hốt như có ảo giác.

Đây là tiếng tim mình rỏ máu sao?

Bao nhiêu ngày rồi?

Ngày đầu tiên đập trận bàn xuống cửa Hắc Phong Động, Triệu Vân Tấn đoán chắc Kiến Sầu không cầm cự được mấy canh giờ sẽ phải ảo não lăn ra ngoài. Dù sao cũng chỉ có tu vi trúc cơ hậu kì, có thể chống đỡ được bao lâu?

Nhưng bọn chúng đợi từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, cửa hang vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.

Khi đó Triệu Vân Tấn nghĩ, nhất định là các trưởng bối Nhai Sơn đã cho nàng pháp bảo nên mới có thể cầm cự đến bây giờ.

Nhiều nhất ba ngày, ba ngày sau Kiến Sầu nhất định phải lăn ra đây.

Triệu Vân Tấn mài đao soàn soạt, đúng lúc người của Tiễn Chúc phái cũng lục tục đến, dũng khí tăng vọt suýt nữa đã mạnh mồm tuyên bố đi vào tìm.

Tuy nhiên bên Nhai Sơn, Nhan Trầm Sa và Thích Thiếu Phong lại đều nhìn bọn chúng, ánh mắt lộ vẻ kì quái, nói chúng ta cùng các ngươi đợi đại sư bá đi ra.

Khi đó bọn chúng còn không rõ ánh mắt này có ý gì.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đã hiểu.

Là thương xót, là châm chọc, là than thở...

Đại sư bá Nhai Sơn Kiến Sầu với tu vi trúc cơ hậu kì ở trong Hắc Phong Động đã sắp được mười ngày.

Tất cả mọi người của Tiễn Chúc phái không dám xảy ra xung đột với Nhai Sơn, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Nhưng vẫn không có người đi ra.

Từ đầu là chắc chắn, sau đó không ngừng thất vọng, đến lúc này đã chỉ còn lại tê liệt.

Ngày thứ tư, Kiến Sầu không đi ra.

Ngày thứ năm, Kiến Sầu không đi ra.

Ngày thứ sáu, Kiến Sầu không đi ra.

Không đi ra.

Không đi ra.

Không đi ra.

Nhan Trầm Sa ngồi cách đó không xa chậm rãi thu ánh mắt lại, lắc đầu tặc lưỡi thở dài.

Thích Thiếu Phong nhìn cửa Hắc Phong Động, trong ánh mắt lại tràn ngập chờ mong: "Ta biết mà, đại sư bá nhất định sẽ không đi ra sớm như vậy, cứ để cho bọn chúng chờ. Nhan sư huynh, đại sư bá có gặp được kì ngộ gì trong đó không?"

Kì ngộ?

Nhan Trầm Sa ngẩn ra, ngón tay vuốt ống tiêu, nói: "Có lẽ thế. Đi ra càng muộn càng tốt".

Nhìn sắc mặt như màu đất của Triệu Vân Tấn bên kia, trong lòng Nhan Trầm Sa có một sự sảng khoái khó tả.

Không có linh thạch thì không được làm bộ mình lắm tiền nhiều của.

Đúng là, trận bàn cũng đã ném ra rồi, bây giờ lại ngòi đây xót của, thật là kém cỏi.

Có điều chuyện quan trọng còn ở phía sau.

Nhan Trầm Sa nheo mắt sung sướng nhìn về phía cửa Hắc Phong Động.

Một trận gió đen thổi tới, ánh sáng mỏng manh của trận pháp chập chờn, linh thạch bày trận đã biến thành màu xám, không còn có vẻ bóng loáng nữa.

Quả thực giống như đang kéo dài hơi tàn.

Lúc này ánh mắt mọi người gần như đều tập trung đến tòa trận pháp này.

Sau khi người của Tiễn Chúc phái đến, Thương Liễu Phàm cũng không tiện đứng ở chỗ hai người Nhai Sơn, đi qua tụ tập với các đồng môn của mình. Hắn cũng nhìn tòa trận pháp đó, xem tình hình, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Đã sắp mười ngày rồi, tiền bối Kiến Sầu Nhai Sơn còn chưa từ trong động đi ra, sao lại như vậy được? Nếu đung snhuw các ngươi nói, tiền bối chỉ có tu vi Trúc Cơ kì thì kiểu gì cũng không thể cầm cự đến lúc này. Triệu sư tỷ, có phải sư tỷ nhầm rồi không?"

"Đám người trước đó tận mắt nhìn thấy, các ngươi chính tai nghe thấy, còn có thể sai được sao?"

Sau khi người của Tiễn Chúc phái đến, Triệu Vân Tấn từng đi tìm mấy người nhìn thấy Kiến Sầu vào trong để hỏi lại một lần, ai cũng nói là Kiến Sầu đã đi vào.

Triệu Vân Tấn vốn bừng bừng lửa giận trong lòng, lúc này cuối cùng không nhịn được nữa. Ả quay đầu sang hung tợn trợn mắt nhìn hắn.

"Chẳng lẽ Thương sư đệ hoài nghi bọn chúng nói dối sao? Hung thủ giết Trịnh sư muội đang ở trong Hắc Phong Động này, ai đi ra người đó là hung thủ. Chẳng lẽ Thương sư đệ muốn gỡ tội cho nữ ma đầu đó hay sao?"

Lời này vừa nói ra, hai người Nhan Trầm Sa và Thích Thiếu Phong bên kia nhất tề biến sắc.

Nhan Trầm Sa đứng lên, ngoài cười nhưng trong không cười, cao giọng nói: "Triệu tiên tử Tiễn Chúc phái, nói chuyện cần phải chú ý. Nói đại sư bá nữ ma đầu, cần phải đưa ra chứng cớ..."

Hắn vừa dứt lời, Triệu Vân Tấn vẫn nghẹn cục tức trong lòng dường như cuối cùng cũng tìm được một lỗ hổng để phát tiết. Ả đang ngồi xếp bằng trên vách đá liền xoay người đứng lên, lẫm liệt đứng đối diện với người Nhai Sơn, lạnh lùng quát: "Bằng chứng? Còn cần bằng chứng gì? Trịnh sư muội đã chết chính là bằng chứng! Nhai Sơn ngươi giết người còn làm như mình không làm gì, coi như Tiễn Chúc phái ta đáng kiếp hay sao?"

Đệ tử Tiễn Chúc phái bên cạnh nghe vậy hoảng hốt, cảm thấy câu này của Triệu Vân Tấn cũng quá đáng, không khỏi vội vàng mở miệng nói: "Triệu sư tỷ!"

Tuy nhiên đã chậm.

Bốp!

Một bàn tay mang đầy sức mạnh tát thẳng vào mặt Triệu Vân Tấn.

Trong nháy mắt, ả tu vi thấp kém, hoàn toàn không kịp phản ứng!

Khuôn mặt xinh đẹp dập thẳng về phía vách đá, thậm chí còn kéo theo cả người ả.

Rầm một tiếng.

Cả người Triệu Vân Tấn bị cái tát này đánh bay đập vào vách đá.

Máu tươi chảy dài!

Động tĩnh to lớn này lập tức làm kinh sợ tất cả mọi người, không ngờ Tiễn Chúc phái lại không có ai dám đến giúp một tay.

"Phí phạm một tấm da người, ai ngờ miệng đầy răng chó".

Nhan Trầm Sa lạnh nhạt nói xong câu này, buông bàn tay vừa "Cách sơn đả ngưu" xuống, khẽ cười một tiếng.

"Ngươi!"

Trong Tiễn Chúc phái lập tức người không nhịn được muốn đứng ra phản bác.

Tuy nhiên một nam tu sĩ đứng phía trước đã ngăn bọn chúng lại, lạnh lùng quát một tiếng: "Về chỗ hết đi!"

Các tu sĩ Tiễn Chúc phái đang giận dữ lập tức tỉnh táo lại. Bọn chúng đang đối mặt với một tu sĩ nguyên anh của Nhai Sơn, tu vi cao hơn bọn chúng quá nhiều.

Lần này không ai dám phản bác nữa.

Tất cả mọi người đều bị sức mạnh của cái tát vừa rồi làm chấn động.

Ở đây chỉ có một mình hắn là Nguyên Anh kì, ai dám tranh cãi với hắn?

Trước đó bất quá là ỷ vào Tiễn Chúc phái xem như chiếm lí trong việc này, Nhai Sơn cần đứng ngoài để tránh nghi ngờ. Nhưng bây giờ thì sao?

Nhan Trầm Sa đã vung tay tát thẳng mặt, còn ai dám nói lí với hắn nữa?

Thực ra nếu không phải danh môn chính phái, cách giải quyết chuyện này sẽ tương đối đơn giản. Cho một cái tát, không phục ngươi cứ kêu, càng kêu ta càng tát.

Không có bất cứ chuyện nào là bạo lực không thể giải quyết, chính như lời răn của phái rút kiếm Nhai Sơn: Không có phiền phức nào là giận dữ rút kiếm không thể giải quyết, nếu có thì giơ chân đạp.

Thương Liễu Phàm nhìn thấy Triệu Vân Tấn đập người vào vách núi, hai mắt trợn trược ngất đi, thân thể mềm oặt đổ xuống, không ngờ lại từ trên vách đá rơi xuống.

Phía dưới là trận pháp do chính ả bày ra.

Lại là một tiếng uỵch nặng nề.

Thân thể Triệu Vân Tấn đập xuống tòa trận pháp đáng thương đó.

Một màn ánh sáng hết sức miễn cưỡng từ trận pháp phát ra, dường như muốn bừng sáng để phát ra sức tấn công mạnh mẽ của mình.

Tuy nhiên trong mắt mọi người, đây chỉ là sự vùng vẫy trước khi hấp hối.

Trận pháp vốn đã sắp tan vỡ đó bị Triệu Vân Tấn đập vào không ngờ lại phát ra âm thanh nưh thủy tinh vỡ, sau đó ầm một tiếng, cả trận pháp lập tức vỡ vụn.

Tách tách tách!

Tiếng linh thạch nổ tung liên tiếp vang lên.

Vô số linh thạch đã bị trận pháp hút hết linh khí, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu xám, không chịu nổi sức nặng này, lập tức vỡ thành một đám bột đá.

Một trận bàn vây khốn đắt tiền trị giá mấy trăm linh thạch cứ thế biến mất.

Người của Tiễn Chúc phái đương nhiên đều biết trận bàn này đắt tiền thế nào, vẻ mặt lúc này đều đặc sắc vô cùng.

Nhan Trầm Sa đứng trên vách núi không khỏi nhướng mày.

Hiệu quả của cái tát vừa rồi hình như tốt ngoài ý muốn.

Trận pháp chính mình bày ra lại bị chính mình đập vỡ, bay mà bây giờ Triệu Vân Tấn đã ngất xỉu, nếu bây giờ vẫn tỉnh thì sợ là cũng sẽ tức giận ngất đi.

Đáng tiếc.

Nhan Trầm Sa mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ống tiêu, không nói gì nữa.

Thích Thiếu Phong thì nuốt nước miếng, vẫn còn sợ hãi nhìn Triệu Vân Tấn nằm phía dưới một cái.

Đến tận lúc này Tiễn Chúc phái mới có người phản ứng lại, gọi to một tiếng: "Triệu sư tỷ!"

Một vệt sáng bay xuống vội vàng nâng Triệu Vân Tấn dậy.

Thích Thiếu Phong nhìn một chút, dường như Triệu Vân Tấn cũng không bị nội thương gì lớn, cùng lắm là bộ mặt biến thành mặt lợn, trên người toàn là vết máu, ngoài ra không có gì khác.

Thế là hắn lại chuyển ánh mắt về phía Hắc Phong Động, đột nhiên mở miệng nói với người của Tiễn Chúc phái: "Giờ không còn trận pháp nữa, nếu lúc này đại sư bá Kiến Sầu của ta từ bên trong đi ra, các ngươi cũng không ngăn được. Giờ chuẩn bị đi vào tìm hay là tiếp tục bày trận?"

Người đứng đầu những người của Tiễn Chúc phái được cử đến chi viện cho Triệu Vân Tấn tên là Phan Khải, sắc mặt hơi đen, dáng người hơi gầy, thoạt nhìn rất chín chắn. Có điều chắc là bởi vì quá đen cho nên luôn khiến người khác có cảm giác âm u.

Hắn đang cau mày nhìn Triệu Vân Tấn phía dưới, trong lòng thầm mắng con mụ này cậy có chưởng môn và Hứa Lam Nhi làm chỗ dựa nên chỉ biết gây sự, tình hình bây giờ thì khó rồi.

Không nghĩ tới đang suy nghĩ phương thức giải quyết, Thích Thiếu Phong lại mở miệng hỏi.

Phan Khải sửng sốt.

Đi vào tìm kiếm?

Không, người của Tiễn Chúc phái bọn chúng mặc dù đến nhiều nhưng mười người bọn chúng cũng đánh không lại một mình Nhan Trầm Sa, càng huống chi ở chỗ chật hẹp như trong Hắc Phong Động?

Nếu mọi người cùng nhau đi vào, bọn chúng sao có thể bảo đảm không nhân cơ hội vào Hắc Phong Động để ám toán bọn chúng?

Đưa tay không thấy năm ngón tay, bên trong cũng không có người khác, dù giết hết toàn bộ bọn chúng ở bên trong thì cũng có ai biết?

Nếu Nhai Sơn không đi vào, trời mới biết bọn chúng còn có cơ hội ra khỏi Hắc Phong Động hay không? Vạn nhất lúc bọn chúng đi ra lại có người của Nhai Sơn ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ như bây giờ thì sao?

Hơn nữa bên trong Hắc Phong Động cũng không an toàn.

Cho nên tuyệt đối không thể đi vào.

Vậy thì chỉ còn lại một lựa chọn.

Vẻ mặt Phan Khải lập tức trở nên khó xử.

Còn phải bày bố trận pháp ngoài Hắc Phong Động?

Đây là vị trí ổn thỏa nhất, dưới ban ngày ban mặt, Nhai Sơn cũng không dám làm gì Tiễn Chúc phái.

Nhưng mà...

Linh thạch ở đâu ra?

Muốn bao trùm cửa hang Hắc Phong Động lớn như vậy, còn phải bảo đảm có uy lực nhất định, mỗi một tòa trận pháp ít nhất cũng phải đáng giá mấy trăm linh thạch, còn chỉ có thể duy trì mười ngày.

Bên kia thấy bọn chúng một hồi lâu không trả lời, Thích Thiếu Phong không khỏi hơi nghi hoặc.

Nhan Trầm Sa đã cười nghiêng cười ngả trong lòng, không khỏi quay mặt đi che giấu nụ cười trên mặt.

Cái bọn Tiễn Chúc phái nghèo rớt này!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng hắn, Phan Khải bên kia không trả lời Thích Thiếu Phong mà xoay người triệu tập tất cả người của Tiễn Chúc phái tới, bắt đầu truyền âm bàn bạc gì đó.

Thích Thiếu Phong không hiểu ra sao.

Nhan Trầm Sa ung dung như không.

Một hồi lâu sau, mấy tên tu sĩ bên kia đều lộ ra vẻ mặt khó xử, cuối cùng đều nghiến răng, dường như đã đáp ứng Phan Khải.

Phan Khải triệu tập tất cả mọi người đương nhiên là cần nói chuyện linh thạch.

Bởi vì phải ra ngoài cho nên bọn chúng đã được sư môn cấp cho một số linh thạch, nhưng không nhiều. Tuy nhiên trên người mỗi người còn có kha khá linh thạch, còn đủ để bày mấy tòa trận pháp nữa.

Phan Khải muốn mọi người đều giao linh thạch ra để mình đi bày trận, sau này quay về sư môn sẽ trả lại số linh thạch này cho mọi người.

Dù sao là có mượn có trả nên cũng sẽ không có vấn đề quá lớn, cùng lắm mọi người không thể dùng linh thạch để khôi phục mà chỉ có thể ngồi xuống tu luyện thôi.

Sau khi huy động được linh thạch, Phan Khải liền lấy lại được tự tin.

Hắn ưỡn ngực chắp tay với Nhan Trầm Sa, nói: "Trong Hắc Phong Động thật sự cực kì nguy hiểm, bọn ta không dám mạo hiểm. Dù sao Triệu sư tỷ vẫn một mực chắc chắn tiền bối Kiến Sầu Nhai Sơn đang ở trong Hắc Phong Động, tốt nhất bọn ta tiếp tục chờ bên ngoài. Để phòng ngừa vạn nhất, Tiễn Chúc phái ta vẫn sẽ bố trí một trận pháp vây khốn, hai vị không có ý kiến gì chứ?"

"Đương nhiên không có".

Nhan Trầm Sa lộ ra một nụ cười tươi rói, đáy mắt lại lại lẽo.

Xua tay hắn luôn phong độ nhẹ nhàng: "Xin cứ tự nhiên".

Thế là Phan Khải gọi mấy người lần nữa bay xuống dưới, nhanh chóng bố trí trận pháp.

Trong quá trình này, thực ra hắn hơi do dự.

Ấn xuống đất là từng viên linh thạch, mỗi một viên đều có thể hóa thành tu vi, bình thường bọn chúng đâu có cơ hội nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy? Nay chỉ vì cái chết của một Trịnh Vân Nhi tầm thường mà phải lãng phí nhiều như vậy, quả thực là không xứng.

Có điều không bố trí trận pháp thì bọn chúng hoàn toàn không thể nắm chắc bắt được Kiến Sầu trong Hắc Phong Động.

Cho nên nắm linh thạch này vẫn phải đập ra, muốn tiết kiệm cũng không có biện pháp nào tiết kiệm được.

Cố gắng đè cảm giác đau lòng xuống, Phan Khải hoàn thành trận pháp, sắc mặt lại đen thêm một chút nữa.

Phách!

Viên linh thạch cuối cùng được ấn xuống.

Vù một tiếng, cả trận pháp lai được khởi động, phát ra ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt mỗi người dưới đáy vực.

Chỉ có điều trên mặt hai người Nhai Sơn mang nụ cười, khuôn mặt mấy người Tiễn Chúc phái lại xanh lè.

Phan Khải cầm kiếm đứng phía trước trận pháp, ngón tay nắm chặt, cắn răng nhìn tòa đại trận này.

Chẳng phải là một tòa đại trận sao?

Tiễn Chúc phái cũng không thiếu một chút linh thạch như vậy!

Hắn cũng không tin chỉ có tu vi trúc cơ hậu kì mà Kiến Sầu còn có thể ở bên trong thêm mười ngày nữa.

Nằm mơ!

Giờ Nhan Trầm Sa và Thích Thiếu Phong còn có thể cười được, đợi đến lúc Kiến Sầu đi ra xem còn cười được nữa không.

Từng bước một lui lại, trên mặt Phan Khải lộ ra một nụ cười đầy tự tin.

Nhan Trầm Sa bên này nhìn thấy chỉ nhẹ nhàng than một tiếng trong lòng.

Nhìn linh châu truyền tin một cái, lời của Khúc sư bá lại vang lên bên tai: Với khả năng của đại sư bá Kiến Sầu, sống trong động nửa năm tuyệt đối không thành vấn đề.

Nửa năm.

Mười ngày đốt mấy trăm linh thạch còn không là gì, nếu là hơn một trăm, hai trăm ngày thì sẽ đốt mất hơn vạn. Một đệ tử thông thường của một môn phái, mỗi tháng chỉ có thể nhận dăm ba linh thạch. Bình thường các đệ tử nội môn đã thật sự bước vào tu luyện của một môn phái lớn, tổng cộng có hơn trăm người đã là rất lợi hại rồi.

Cũng có nghĩa hơn vạn linh thạch đủ để toàn bộ tu sĩ ở một môn phái thông thường tu luyện một vài năm.

Còn chi tiêu của đệ tử ưu tú và đệ tử luyện khí luyện đan thì phải tính kiểu khác.

Mà cả Tiễn Chúc phái mới có bao nhiêu người?

Nhan Trầm Sa không khỏi xót ruột thay cho Tiễn Chúc phái.

Rình bắt Kiến Sầu ngoài cửa Hắc Phong Động nửa năm, mỗi lần đều phải bày một tòa trận pháp như vậy, tặc tặc, thảm quá!

Nhan Trầm Sa không nhịn được thầm phá lên cười trong lòng.

Ngoài Hắc Phong Động, hai thế lực duy trì một sự cân bằng kì lạ, không có ai phá vỡ.

Mỗi người đều đang lẳng lặng chờ đợi.

Trong Hắc Phong Động.

Kiến Sầu đã bắt phong nhận vô số lần, cuối cùng đã tìm được một chút manh mối.

Nàng bắt đầu nhắm mắt lại tu hành.

Năm giác quan bị phóng đại đến cực hạn, nàng có thể cảm nhận chính xác tuyến đường đi của mỗi một phong nhận. Chúng không đi thẳng mà đi theo quỹ tích của gió, hạ lực cản xuống thấp nhất.

Sức mạnh cũng tập trung đến lưỡi phong nhận, tỏ ra cực kì tinh túy.

Xẹt!

Lại là một phong nhận bay tới.

Lần này không ngờ lại bay thẳng đến mi tâm Kiến Sầu đang sáng lên.

Kiến Sầu đang nhắm mắt lại, lúc này bỗng nhiên mở mắt.

Ánh mắt sáng ngời tập trugn nhìn vào phong nhận đang bay như điện này.

Trong nháy mắt, tốc độ của nó trong mắt Kiến Sầu đột nhiên chậm lại.

Vù!

Âm thanh rất nhỏ.

Trên thực tế, khi Kiến Sầu thấy rõ nó, nó đã đâm thẳng vào mi tâm nàng.

Tuy nhiên khác bất cứ một lần nào trước đó, lần này lại không có máu.

Mi tâm Kiến Sầu không có bất cứ vết thương nào, không nhìn thấy máu thịt, không nhìn thấy gân cốt, không bị thương, thậm chí ngay cả dấu vết của phong nhận cũng không nhìn thấy.

Ánh mắt nàng đột nhiên ngây ra một lát.

Kiến Sầu chậm rãi chớp mắt, phía trước vô số phong nhận đang chém đến.

Mà nàng lại xem như không nhìn thấy.

Ngón tay đặt trên đầu gối khẽ động.

Kiến Sầu chậm rãi đưa tay ra, linh khí trong thân thể hội tụ về phía ngón tay, trải qua một quỹ tích đặc biệt như là quỹ tích của phong nhận trong cuồng phong, mang theo một cảm giác gần như huyền ảo.

Vù!

Đấu bàn to lớn thoáng cai lan khắp vách động.

Từng đường tuyến khôn liên tiếp sáng lên.

Khi linh khí trên bàn tay Kiến Sầu bắt đầu vận hành, một đạo tử đột nhiên sáng lên.

Linh khí đi thêm một tấc đến huyệt vị tiếp theo, đạo tử thứ hai sáng lên.

Tiếp theo là đạo tử thứ ba, thứ tư...

Lần lượt từng đạo tử liên tiếp sáng lên.

Kiến Sầu không nhìn.

Toàn bộ tinh thần của nàng đều ngưng tụ trên bàn tay mình.

Bàn tay dính vết máu chính mình, mỗi một tấc máu thịt kì thực đều mới được sinh ra, mịn màng trắng nõn.

Một điểm lưu quang đột nhiên xuất hiện trên kinh mạch ngón tay nàng sau đó nhanh chóng chạy theo một quỹ tích về phía đầu ngón tay.

Xẹt!

Năm tiếng trùng nhau thành một tiếng!

Trong nháy mắt âm thanh này xuất hiện, từ năm đầu ngón tay Kiến Sầu không ngờ lại bắn ra năm lưỡi sắc màu xám đen khoảng chừng một tấc.

Mỗi một lưỡi sắc đều giống như phong nhận thổi qua trong Hắc Phong Động.

Sức mạnh tinh túy ngưng tụ trên đầu ngón tay nho nhỏ, không lớn như phong nhận trong Hắc Phong Động nhưng lại có vẻ xinh xắn hơn, đáng sợ hơn.

Do được tôi luyện đến cực hạn mà trở nên đáng sợ.

Trong chớp mắt năm lưỡi gió này xuất hiện trên đầu ngón tay, chính bản thân Kiến Sầu cũng không nhịn được run sợ một lát.

Trong mắt Kiến Sầu, dường như năm ngón tay nàng đột nhiên một ra năm chiếc gai nhọn, năm ;ưỡi dao sắc.

Ngón tay nàng vô thức khẽ động, phất ra một cái.

Vù!

Một phong nhận cũng màu xám đen vừa bay đến trước mặt Kiến Sầu không ngờ lại bị Kiến Sầu búng tay chặt đứt, lậpt ức tán loạn trong cuồng phong.

Cuồng phong thổi mái tóc Kiến Sầu rối bời.

Lại không thổi được năm lưỡi sắc bắn ra từ năm đầu ngón tay nàng.

Lưỡi sắc như băng lạnh.

Phong nhận gió đen trong Hắc Phong Động vốn không có người khống chế, một khi Kiến Sầu đã lĩnh ngộ được sẽ là có ý thức điều khiển, đương nhiên có thể tập trung hơn, ngưng tụ hơn.

Cho nên nếu so sánh thì uy lực sẽ lớn hơn.

Đây chính là thứ vị đạo hữu kì tài vượt qua Chu Thừa Giang đã lĩnh ngộ.

Lúc này Kiến Sầu có thể khẳng định.

Vạn tượng đấu bàn xoay tròn không ngừng.

Kiến Sầu giơ năm ngón tay lên, buông mắt nhìn xuống. Một đạo ấn mới tinh do tám đạo tử tạo thành đã sinh ra trên đấu bàn của mình, sáng lên lấp lánh.

Được rồi.

Nàng không nhớ đã qua bao nhiêu ngày, cũng không để ý đã qua bao nhiêu ngày.

Năm Chỉ Tiêm Nhận Mang lạnh lẽo này là thu hoạch lớn nhất. (ND: chỉ tiêm là đầu ngón tay, nhận là lưỡi dao, mang là ánh sáng)

Kiến Sầu quay đầu sang nhìn những chữ viết trên vách động rất gần, cuối cùng đưa ngón tay ra, từ xa xa vẽ một cái.

Xẹt!

Vô số đá vụn lập tức bắn ra, rơi xuống từ chỗ Chỉ Tiêm Nhận Mang của Kiến Sầu cắt đến để lại một rãnh sâu mấy tấc, sâu hơn chữ viết Khúc Chính Phong để lại.

Xẹt xẹt...

Vô số lưỡi sắc nhỏ bé bắn lung tung trong rãnh sâu vừa hình thành, cuối cùng biến mất. Tuy nhiên Kiến Sầu biết rất rõ, giống như lúc trước mình vô ý chạm vào chữ viết Khúc Chính Phong để lại, sau này nếu có người đến chạm vào chữ viết mình để lại thì sẽ gặp phải công kích mãnh liệt hơn.

Cuối cùng Kiến Sầu vui sướng nhếch môi.

"Được hai đạo hữu bên cạnh gợi ý, lĩnh ngộ phong nhận, quả nhiên được một đạo ấn, dùng thử rất là tuyệt diệu".

Đây là chữ Khúc Chính Phong để lại.

Kiến Sầu nhìn một lần nữa, lạnh nhạt giơ ngón tay ra khẽ vạch lên trên vách đá, để lại chữ viết sâu hơn, khe rãnh sâu hơn, ẩn giấu những lưỡi gió mạnh hơn, dữ dội hơn chữ viết bên phải.

"Như bên phải, quả nhiên được một đạo ấn. Cũng hay, nhưng cũng chỉ tàm tạm thôi".

Chữ viết sâu hơn, lưỡi gió mạnh hơn, lại nói: Cũng chỉ tàm tạm thôi.

Nếu sau này có người nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?

Kiến Sầu nghĩ đến đây liền cảm thấy rất vui.

Nếu hỏi khắc xong chữ này có thấy thẹn không? Kiến Sầu sờ sờ ngực mình, xương cũng đen rồi, nàng thấy một người đã đen đến tận xương thì không có gì phải thẹn.

Khúc Chính Phong dám kiêu ngạo, nàng có gì không dám?