Mới có vài ngày, mới có vài ngày mà!

Sao có thể nhanh như vậy được?

Nội tâm mọi người đều sụp đổ.

Lúc đại sư tỷ Kiến Sầu mất tích thì vừa mới lên trúc cơ trung kì không lâu, sau khoảng mười ngày không gặp, dựa vào cái gì mà lên đến hậu kì rồi?

Từ bao giờ tốc độ tu luyện ở Thập Cửu Châu có thể nhanh chóng như thế?

Có để cho người ta sống hay không?

Vẻ mặt của mọi người đã hoàn toàn có thể nói rõ vấn đề.

Kiến Sầu biết mình nói ra nhất định sẽ có hiệu quả này, nàng nghiêm trang ho một tiếng, đưa mắt nhìn một vòng không nhìn thấy Khúc Chính Phong liền hỏi: "Cũng không có gì đáng mừng cả, nếu là một người tham sống sợ chết thì không biết chừng đã khóc rồi. À đúng rồi, Khúc sư đệ không có đây à?"

"Hình như lại bế quan một thời gian rồi".

Thẩm Cữu cũng biết điều, cố gắng xem nhẹ chuyện cảnh giới của Kiến Sầu tăng nhanh cho đỡ ghen tị.

"Mà hình như là nhị sư huynh chuẩn bị đột phá lên xuất khiếu rồi hay sao ấy!"

Phù Đạo sơn nhân hừ một tiếng: "Được rồi, ngồi xuống hết đi. Nhìn mặt mũi các ngươi kìa! Côn Ngô có một thằng biến thái, Nhai Sơn chúng ta sẽ phải có một đứa biến thái hơn. Bây giờ thì đã là gì? Sau này còn nhanh hơn nữa ấy chứ!"

Nói rồi lão cũng ngồi xuống, vẻ mặt như thể "Tu vi của Kiến Sầu đều là công lao của ta".

Mọi người lai thầm khinh thường một trận.

Kiến Sầu chỉ khẽ cong khóe môi, không hề nói gì.

Tu vi tăng nhanh đối với nàng vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu.

Vừa đến vấn tâm sẽ mất mạng, điều này Kiến Sầu vẫn nhớ rất rõ. Có điều nàng hi vọng, bất kể có thể tìm được biện pháp giải quyết hay không, chỉ cần trước vấn tâm có thể quyết một trận cao thấp với Tạ Bất Thần, sau đó thế nào đều không quan trọng.

Ngón tay út đột nhiên khẽ động, Kiến Sầu cúi đầu xuống nhìn.

Dường như cảm thấy xung quanh chiếc bàn có không ít người, cốt ngọc Đế Giang sợ hãi run lên.

Kiến Sầu vừa bực mình vừa buồn cười, ngẩng đầu lên nhìn con chồn nhỏ ngồi bên cạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới liếm cốt ngọc Đế Giang một cái.

Hai cái con này...

Kiến Sầu chán nản gỡ cốt ngọc Đế Giang xuống, đặt lên trên bàn dài nói: "Đứng yên, không được nhúc nhích!"

Cốt ngọc Đế Giang không rõ, hai cái chân nhỏ khẽ động, cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ, thân thể trắng bóng xoay sang hai bên trái phải như đang "nhìn" xem tình hình mấy người xung quanh thế nào.

Thấy cốt ngọc Đế Giang bị đặt xuống, con chồn nhỏ lập tức lao tới, há to cái miệng ra chuẩn bị liếm.

Không ngờ Kiến Sầu đã giơ tay ra chỉ, lạnh giọng quát: "Mày cũng không được động, ngồi yên ở đây!"

"... Hu!"

Con chồn nhỏ tủi thân kêu to một tiếng.

Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Ta là chồn của ngươi hay nó là chồn của ngươi? Không phải chỉ là một cục xương thối hay sao?

"Hu hu hu hu!"

Kiến Sầu nhìn nó, trên mặt không có biểu hiện gì.

Con chồn nhỏ cuối cùng co chân về, ngoan ngoãn ngồi trên bàn.

Những động tĩnh vừa rồi đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Ánh mắt Phù Đạo sơn nhân dừng lại trên người con chồn nhỏ, hai bàn tay xoa vào nhau: "Ngươi nhặt con chồn này ở đâu về thế? Xem lông nó bóng mượt, béo gầy vừa phải, nấu một nồi là vừa luôn!"

Con chồn nhỏ run lên bần bật.

Ánh mắt tiểu mập mạp Khương Hạ từ con chồn nhỏ chuyển đến cốt ngọc Đế Giang, hắn bất giác cắn cắn ngón tay mình: "Cục xương này của đại sư tỷ nhìn thật là kì quái..."

"Đúng vậy, lại còn có chân nữa".

Thẩm Cữu không nhịn được giơ ngón tay ra chọc chọc hai cái chân đang lắc lư của cốt ngọc Đế Giang.

Cốt ngọc Đế Giang lập tức co chân đã hắn một cái không hề khách khí.

"Ai da! Cũng dữ ra phết đấy nhỉ".

Nhìn mu bàn tay không đau nhưng lại đỏ ửng của mình, Thẩm Cữu mở to mắt.

Kiến Sầu đau đầu bóp trán, thấy ánh mắt tất cả mọi người đều tụ tập trên người hai tiểu quái vật trên bàn, nàng lại không nhịn được thở dài một hơi.

Phù Đạo sơn nhân vẫn xoa xoa tay, nước dãi đã sắp chảy xuống rồi, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm con chồn nhỏ, nói với Kiến Sầu mà không hề quay đầu lại: "Đồ nhi này, vừa rồi ngươi nói với sư phụ là vừa cướp tiền vừa cướp sắc, con chồn nhỏ này có phải ngươi cướp được không? Hay là hiếu kính tiểu quái vật này cho sư phụ đi!"

"Ngao hu hu hu!"

Không được!

Không được!

Không chịu đâu!

Con chồn nhỏ vội vã lao tới nấp sau người Kiến Sầu, một con mắt trợn tròn nhìn Phù Đạo sơn nhân đang nói chuyện.

"Thôi, sư phụ đừng đùa nữa, con chồn này nghe hiểu được những gì chúng ta nói đấy, sư phụ đừng dọa nó..."

Kiến Sầu vuốt đầu con chồn nhỏ vỗ về.

Để phòng ngừa đám người tim đen này, đặc biệt là sư phụ, hạ độc thủ với con chồn nhỏ hoặc là cốt ngọc Đế Giang, nàng dứt khoát đặt hai tiểu quái vật này đến trước mặt mình, sau đó nói: "Ta mất tích đều là công lao của con chồn nhỏ, còn cục xương này chính là thu hoạch lớn nhất..."

Dù sao cũng phải nói rõ hành tung của mình thời gian vừa rồi.

Kiến Sầu chậm rãi kể lại chuyện hôm đó mình rời khỏi Linh Chiếu đỉnh, đi tới cầu treo Nhai Sơn, đến thiên tu trủng gặp con chồn nhỏ kì dị này. Lúc nàng kể đến Sát Bàn, sắc mặt Phù Đạo sơn nhân thay đổi rõ ràng.

Lão mấy lần định nói chen vào, nhưng thấy Kiến Sầu vẫn đang chậm rãi nói nên đành cố nhịn, tiếp tục nghe nàng kể.

"Thế là được con chồn nhỏ dẫn dắt, ta liền đi vào nơi đó, bọn họ đều gọi là Sát Hồng Tiểu Giới".

Kiến Sầu nhìn Phù Đạo sơn nhân một cái, quả nhiên nhìn thấy hai mắt đối phương phát sáng, chỉ hận không thể lao tới đó.

Nàng vội vàng nói: "Có điều còn có sáu người nữa đi vào cùng ta, ta không biết bọn họ là ai, chỉ có mấy người trong đó nói ra thân phận của mình. Một trong đó là Cố Thanh Mi của Côn Ngô..."

"Nó cũng đến à?"

Thẩm Cữu trợn tròn mắt, nhìn Kiến Sầu quả thực không khác gì nhìn quái vật.

Vì sao sau khi nghe đại sư tỷ Kiến Sầu nói đến Cố Thanh Mi, lại nhìn vết máu đầy trên người nàng, mình lại có cảm giác sởn gai ốc?

"Đại... đại sư tỷ, máu trên người đại sư tỷ là... là ở đâu ra?"

Vẫn đoán là Kiến Sầu đã trải qua một trận huyết chiến, nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng lại gặp loại người như Cố Thanh Mi.

Đây là màn dạo đầu trước khi khai chiến với Côn Ngô hay sao?

Mọi người đều ngây ra, để cho trí tưởng tượng mắc sức bay bổng.

Phù Đạo sơn nhân suýt nữa quên cả chuyện Sát Hồng Tiểu Giới của Lục Diệp lão tổ, vội vã sáp tới: "Ngươi chém chết hay chém tàn phế nó rồi?"

"..."

Không nói tiếp được nữa.

Thật sự không nói tiếp được nữa.

Kiến Sầu đứng lên, xoay người bỏ đi.

Phù Đạo sơn nhân vội vàng đưa tay giữ lại: "Nói đi mà, nói đi mà! Ngươi giết người diệt khẩu cũng không soa cả, ở đây chỉ có mấy thầy trò chúng ta, tuyệt đối sẽ không có ai bán đứng ngươi. Đương nhiên nếu Côn Ngô treo thưởng cao quá thì sư phụ cũng không dám bảo đảm..."

Tốt nhất là ông im mồm đi!

Kiến Sầu cảm thấy tim đập và máu chảy đều nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra...

Một hồi lâu sau nàng mới bình tĩnh lại được, quay lại nói với Phù Đạo sơn nhân: "Ta không giết người diệt khẩu, càng không hủy thi diệt tích, cũng không chém chết hay chém tàn phế gì cả..."

Dưới ánh mắt của mọi người, Kiến Sầu lại ngồi xuống lần nữa.

Những chuyện trong hành trình vừa rồi và những chuyện liên quan đến Cố Thanh Mi đều không ít.

Nàng kể lại từng chuyện, Phù Đạo sơn nhân nghe mà trợn mắt há mồm.

Lúc nói đến đoạn nhận được thanh liên linh hỏa liền lập tức luyện thể, Thẩm Cữu vỗ bàn: "Không hổ là đại sư tỷ, phải làm thế mới hả giận!"

Lúc nói đến đoạn lấy được hai chén băng đằng ngọc thấm, lại tiếp tục luyện thể, Thẩm Cữu vỗ bàn theo thói quen, đột nhiên lại sững sờ, khóe miệng giật giật: "Đại sư tỷ... quả thực là có bệnh!"

Những người khác cũng không nói nên lời.

Phương pháp luyện thể Nhân Khí, tầng thứ nhất đại đỉnh nấu thịt, tầng thứ hai liệt hỏa đốt xương, tầng thứ ba ngọc thấm nuôi tạng phủ...

Đích thực là một phương pháp điên cuồng coi con người như pháp khí để tu luyện.

Cả Nhai Sơn có mấy người có bệnh như đại sư tỷ?

Mọi người nghĩ đến đây, không nhịn được lau mồ hôi lạnh.

Kiến Sầu lại không để bụng, thậm chí còn có chút vui vẻ.

Dù sao thì bây giờ cũng đã đến tầng thứ ba rồi.

Hơn nữa cuối cùng nàng còn được sấm sét tôi luyện toàn thân, không biết có sinh ra ảnh hưởng gì với việc tu luyện phương pháp Nhân Khí hay không.

Kiến Sầu vẫn tiếp tục kể, sắc mặt của mọi người lúc thì nặng nề, lúc lại trở nên kì dị.

Nói đến kết cục cuối cùng của Cố Thanh Mi, nàng không nhịn được dùng ngón tay chọc cốt ngọc Đế Giang, nói: "Trong hành trình, ta vẫn đối nghịch với người này, có điều cũng chỉ là tiện tay, tuyệt đối chưa đến mức sống còn. Người này ra tay rất tàn nhẫn quả quyết, không giống như phong cách của Ngô Đoan mà ta từng chứng kiến. Cuối cùng nó không đạt được ý đồ, ngược lại còn bị ta lấy mất cốt ngọc Đế Giang, cũng coi như là nhân quả báo ứng đúng không?"

"Nhân quả báo ứng..." Phù Đạo sơn nhân sờ cằm, nhếch miệng, dường như có chút khinh thường, chỉ nói: "Côn Ngô lắm tiền nhiều của, môn phái cũng lớn, thỉnh thoảng xuất hiện mấy kẻ cặn bã cũng là chuyện bình thường. Những kẻ tâm cao khí ngạo nhiều lắm, quen rồi sẽ đỡ hơn. Theo sơn nhân ta thấy, vốn đều là hạt giống tốt cả, sau khi vào Côn Ngô lại bị trồng thành dưa quẹo táo nứt, có trời mới biết Côn Ngô có nên thanh tẩy hay không".

Lời này...

Nghe có vẻ hơi kì lạ.

Kiến Sầu không nhịn được ngước mắt nhìn lão.

Phù Đạo sơn nhân vội vàng bật cười ha hả, xua tay nói: "Con bé Cố Thanh Mi này cũng coi như là đã tự lãnh hậu quả xấu rồi, đồ nhi ngươi cũng trút được một nửa cơn giận. Hê hê, còn một nửa nữa..."

"Một nửa còn lại thế nào?"

Kiến Sầu tò mò.

Phù Đạo sơn nhân đắc ý nháy mắt mấy cái: "Còn không đơn giản sao? Ngươi đã biết tiểu hội Tả Tam Thiên rồi chứ? Thanh niên tài tuấn trong các môn phái Tả Tam Thiên Trung Vực chúng ta gần như đều sẽ tham gia tiểu hội lần này, trong số những người cùng thế hệ cũng phải tìm ra người nổi bật nhất. Bây giờ ngươi là trúc cơ hậu kì, đến tiểu hội Tả Tam Thiên dương danh với thiên hạ chẳng phải sẽ trút được một nửa còn lại hay sao? Mà cô bé kia còn không biết đối thủ của nó là ngươi nữa chứ, ha ha ha ha..."

Nghĩ đến chuyện này, Phù Đạo sơn nhân rất vui sướng.

Con gái độc nhất của Cố Bình Sinh Côn Ngô bị người ta chơi khăm cho thê thảm, đến Sát Hồng Tiểu Giới một chuyến không những không nhận được cái gì mà hình như lại còn bị thương. Cảm giác đó giống như là đến lúc chết cũng không biết rốt cuộc là ai làm.

Thảm, thảm!

Cực kì thê thảm!

Phù Đạo sơn nhân rất sung sướng, đấm bàn cười to không hề có hình tượng: "Không được rồi, không được rồi, sơn nhân ta thật muốn hai năm trôi qua thật mau, phải để con bé Cố Thanh Mi đó biết là ngươi, ha ha ha ha..."

Khóe miệng Kiến Sầu giật giật: "Sư phụ... Ngài không nghĩ rằng nếu tin tức đồ nhi mất tích truyền ra, đối phương sẽ đoán được là đồ nhi sao?"

"A, đúng vậy". Phù Đạo sơn nhân lập tức tỉnh lại, vội vàng vỗ trán, còn muốn để tiểu Kiến Sầu giấu giếm tiếp, thời gian hai năm tới phải tử tế tu luyện, sau này cho đám người Côn Ngô đó một cái tát: "Bây giờ phải làm thế nào?"

Thẩm Cữu bên cạnh nghe một hồi lâu, ngán ngẩm mở miệng: "Chúng ta đều nói đại sư tỷ đã ra ngoài rèn luyện, ngoài một số ít người, có ai biết đại sư tỷ mất tích đâu? Chúng ta không nói là được thôi mà".

Chuyện Kiến Sầu đột nhiên mất tích dù sao cũng khá kì lạ, làm người ta không đoán được nguyên nhân, mệnh bài lại không vỡ chứng minh không có nguy hiểm quá lớn, sau đó cũng không xuất hiện tình trạng đệ tử khác mất tích, cho nên chưởng môn Trịnh Yêu đã quyết định che giấu tin tức này, chỉ nói Kiến Sầu đã ra ngoài rèn luyện, không hề có bao nhiêu người biết chân tướng.

Ít nhất thì tin tức truyền ra ngoài đều là đại sư tỷ Nhai Sơn đã ra ngoài rèn luyện.

Còn ở Thập Cửu Châu, chuyện ra ngoài rèn luyện này cũng đơn giản giống như là ăn cơm uống nước, không có bao nhiêu người quan tâm, tin tức này hẳn sẽ không làm bất kì người nào chú ý.

Cho nên Kiến Sầu và Phù Đạo sơn nhân thực ra không cần phải lo lắng như vậy.

Thẩm Cữu nói xong, Kiến Sầu cũng đã hiểu.

Nàng cười một tiếng: "Vậy thì còn phải rất lâu nữa, nó mới có thể biết được..."

Có lẽ nàng đến đứng trước mặt đối phương, đối phương cũng không biết nàng là ai.

Cảm giác lén lút làm người xấu này...

Đúng là sướng thật.

"Vậy chuyện của Cố Thanh Mi tạm không nói nữa, dù sao cũng còn sớm, chúng ta đều cho là không biết". Phù Đạo sơn nhân nói một câu gạt chuyện này qua một bên, sau đó hỏi thẳng: "Này, ngươi kể một hồi rồi, nhưng có phải vẫn còn quên chuyện quan trọng gì đó không?"

"Còn có chuyện quan trọng gì sao?"

Ngoài chuyện Trương Thang và những gì chứng kiến trong ảo cảnh là không tiện nói ra, những chuyện khác đều đã thuật lại rõ ràng rồi.

Kiến Sầu thắc mắc nhìn Phù Đạo sơn nhân.

Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng bằng nửa con mắt: "Sát Hồng Tiểu Giới ngươi đến chính là Sát Hồng Tiểu Giới của Lục Diệp lão tổ ta. Ngươi không nhìn thấy thứ gì khác à?"

"..."

Sát Hồng Tiểu Giới của lão yêu bà?

Kiến Sầu thật sự nghĩ không ra, mở miệng thăm dò: "Hay là sư phụ gợi ý một chút?"

"..."

Bị con đồ đệ ngốc này làm tức chết rồi!

Phù Đạo sơn nhân cắn đùi gà, tức giận nói: "Ngươi không biết Lục Diệp lão tổ sao? Mặc dù đó là một mụ phù thủy nhưng lại là một mụ phù thủy rất sành ăn! Cái nòi đó đã từng nấu Đế Giang, ngươi không biết mang bát canh thừa về cho sư phụ uống sao?"

"..."

Ngài có thể đáng tin hơn một chút được không?

Lúc nàng đến làm gì còn canh nữa?

Kiến Sầu không biết nói gì cho phải, dứt khoát chỉ cốt ngọc Đế Giang, nói: "Thịt không có, canh cũng không còn, chỉ còn một cục xương này".

Cốt ngọc Đế Giang lập tức co lại như là rất sợ hãi.

Phù Đạo sơn nhân nhìn theo, thấy cục xương trắng tinh này không dính một chút thịt nào...

Hàm răng già phải gặm cục xương này...

Phù Đạo sơn nhân không nhịn được sờ sờ quai hàm, vội vàng lắc đầu. Lão đang định chê bai cục xương này của Kiến Sầu, nhưng ngay sau đó lại trợn tròn mắt!

"Có tàn hồn?!"

"Có thật à?"

Trước đó Kiến Sầu đã kể sơ lược tình hình liên quan nhưng cũng không dám khẳng định có tàn hồn trong đó hay không, cho nên bây giờ nghe thấy Phù Đạo sơn nhân nói vậy, nàng cũng thầm kinh hãi.

Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.

Tàn hồn Đế Giang?

Điều này có ý nghĩa gì?

Bên ngoài đại đường có tiếng bẩm báo: "Sư bá tổ, Bàng trưởng lão Long Môn dẫn đệ tử Chu Thừa Giang tới chơi Nhai Sơn, nói là muốn gặp sư bá tổ. Chưởng môn mời sư bá tổ đến Lãm Nguyệt điện một..."

Người bên ngoài còn chưa nói xong, Phù Đạo sơn nhân bên trong đã giơ tay ra tóm lấy cốt ngọc Đế Giang.

Đồng thời lão sốt ruột ngắt lời người bên ngoài: "Ồn ào cái gì? Long Môn của lão có là cái gì? Bảo bọn họ chờ! Sơn nhân ta rảnh sẽ gặp!"

"..."

Bên ngoài yên lặng một hồi, dường như là không dám nói nữa.

Kiến Sầu nghe vậy, nhìn động tác của Phù Đạo sơn nhân, lại hỏi: "Chu Thừa Giang?"

Phù Đạo sơn nhân như không nghe thấy. Lão tập trung tinh thần nhìn cốt ngọc Đế Giang nho nhỏ trong tay, hai mắt nheo lại, con ngươi liền phát ra ánh sáng xanh thăm thẳm, dường như phải nhìn thấu xem cục xương này giấu thứ gì bên trong.

Thân thể trắng tinh, rất ngắn, đích xác chính là một khúc xương nhỏ trên người Đế Giang, còn là cốt ngọc được tạo thành sau vô số năm tháng.

Ánh mắt Phù Đạo sơn nhân trở nên kì dị.

Thẩm Cữu nhìn một cái, biết sư phụ đã bắt đầu nghiên cứu thứ này liền chủ động trả lời câu hỏi của Kiến Sầu vừa rồi: "Long Môn cũng là môn phái rất nổi danh ở Trung Vực chúng ta. Chu Thừa Giang chính là đệ tử của Bàng trưởng lão Long Môn, thời gian trước là đệ nhất nhân Trúc Cơ kì trên bia Cửu Trùng Thiên, đến tận lúc bị tên họ Tạ Côn Ngô đánh bại. Đại sư tỷ đã nghe nói chuyện này rồi chứ?"

"Nghe rồi".

Đã nghe một lần.

Sắc mặt Kiến Sầu khẽ thay đổi.

Lần đầu tiên nhìn thấy bia Cửu Trùng Thiên đã nghe thấy cái tên này.

Vốn cái tên đầu tiên trên tấm bia Cửu Trùng Thiên thứ hai chính là Chu Thừa Giang, tu sĩ trúc cơ hậu kì, sau đó bại dưới tay Tạ Bất Thần mới trúc cơ mười ba ngày nên tên hắn biến mất khỏi bia Cửu Trùng Thiên. Từ đó trên bia chỉ có Tạ Bất Thần, không còn có Chu Thừa Giang.

Chu Thừa Giang, Long Môn.

Một người từng để lại danh hiệu trên bia Cửu Trùng Thiên, từng thua dưới tay Tạ Bất Thần.

Kiến Sầu nghĩ đến đây, đè lại ý nghĩ khó hiểu trong lòng, thoáng nhìn Phù Đạo sơn nhân một cái: "Sư phụ đã nghiên cứu ra cái gì chưa?"

"Hê hê..."

Mắt Phù Đạo sơn nhân đã sáng đến mức không thể sáng hơn được nữa.

Lão lắc lắc cốt ngọc Đế Giang trong tay, nói: "Bản thân cốt ngọc Đế Giang này quanh năm suốt tháng ở trong Sát Hồng Tiểu Giới, không ngờ cũng hình thành linh trí, thành một con cốt tinh. Trong cục xương này còn có một giọt cốt tủy của Đế Giang, đây chính là thứ tốt. Kiến Sầu nha đầu, lần này coi như ngươi lãi to rồi".

Cốt tủy?

Cục xương ở trong đó bao nhiêu năm mà vẫn còn có cốt tủy?

Kiến Sầu hết sức kinh ngạc: "Có thể lấy ra không?"

"Đó là đương nhiên, chẳng qua hơi phiền phức một chút".

Phù Đạo sơn nhân cười đắc ý, nghĩ lại từ đầu đến cuối kì ngộ lần này của Kiến Sầu nha đầu, quả thực có một cảm giác thỏa mãn khó tả, còn thỏa mãn hơn cả chính mình nhận được dị bảo.

Lão nói xong liền cho tay vào trong tay áo lục lọi, lẩm bẩm: "Để sơn nhân ra xem xem, không biết là để đâu rồi, để đâu rồi... A, tìm được rồi!"

Trước mắt sáng ngời, Phù Đạo sơn nhân kêu to một tiếng, sau đó rút tay ra khỏ tay áo, xòe bàn tay ra.

Mọi người đưa mắt nhìn, lập tức đều ơ một tiếng.

Trong lòng bàn tay gầy gò của Phù Đạo sơn nhân có một chiếc bút lông màu đen nhỏ bé, những sợi lông đều rối bời, thân bút cũng cũ kĩ loang lổ, thoạt nhìn không khác gì một cái bút vứt đi.

Ngài tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng chỉ lấy ra một thứ như vậy?

Mọi người không nói được gì.

Kiến Sầu cũng nhìn rất lâu, lại nhìn cốt ngọc Đế Giang đang giãy giụa hơi bất an trong tay Phù Đạo sơn nhân.

"Sư phụ, đây là..."

"Ta biết các ngươi đều không coi cái bút này ra gì, hừ!" Phù Đạo sơn nhân dùng đầu lưỡi liếm liếm đầu bút, lập tức bị đám đồ đệ khinh bỉ. Lão cũng không phất ý chút nào, thấy đầu bút lông đã mượt hơn, lão lập tức cười hết sức đắc ý: "Những người ít tuổi dễ bị những gì mình nhìn thấy làm mê hoặc. Thứ này là năm đó ta cướp được từ chỗ Hoành Hư lão quái, cả Thập Cửu Châu không tìm được cây thứ hai".

"..."

Mọi người vẫn không bình luận gì.

Thẩm Cữu lặng lẽ lui lại một bước, tiểu mập mạp Khương Hạ cũng giơ tay bóp trán.

Khấu Khiêm Chi không nói gì, thoáng nhìn đại sư tỷ Kiến Sầu đứng gần sư phụ nhất, trong lòng rất thông cảm.

Trần Duy Sơn nói: "Sư phụ lấy cái này ra làm gì? Chẳng lẽ có thể lấy ra cốt tủy trong cốt ngọc Đế Giang?"

"Đương nhiên không thể".

Phù Đạo sơn nhân trả lời câu hỏi của hắn không hề do dự, sau đó đưa cán bút cho Kiến Sầu, nói: "Nào, vẽ mắt mũi miệng cho nó".

"Vẽ?"

Kiến Sầu nhìn chiếc bút bị nhét vào trong tay mình, ngòi bút dính dính, quả thực làm cho nàng không nói được lời nào.

Phù Đạo sơn nhân sốt ruột đặt cốt ngọc Đế Giang lên trên bàn, nói: "Yên tâm yên tâm, ta sẽ không hại cục xương này, chỉ là để lấy ra cốt tủy thôi. Nó chỉ là cốt tinh, có cốt tủy Đế Giang cũng không phải chuyện tốt. Tóm lại là ngươi cứ vẽ cho nó trước, sau đó ta sẽ nói với ngươi".

"Được rồi..."

Kiến Sầu nhìn vẻ mặt hưng phấn của Phù Đạo sơn nhân, do dự một lát rồi cuối cùng cũng tiến lên.

Trên thân chiếc bút lông này không có hoa văn gì, thoạt nhìn rất tầm thường, vừa cũ nát lại vừa buồn nôn...

Bởi vì còn dính nước miếng của Phù Đạo sơn nhân.

Phải dùng nước miếng để vẽ lên người cốt ngọc Đế Giang?

Kiến Sầu nhìn một chút, cốt ngọc Đế Giang dường như phát hiện nguy hiểm, hai chân co lại định chạy trốn.

Tuy nhiên nó không thể trốn được.

Kiến Sầu nhanh tay nhanh mắt tóm lấy cốt ngọc Đế Giang, thầm nói một tiếng xin lỗi trong lòng rồi cầm bút vẽ lên trên thân thể cốt ngọc Đế Giang.

"Oe oe oe oe..."

Tiếng khóc lớn lập tức phát ra từ trong khúc xương.

Kiến Sầu vẽ một hàng lông mày, hai hàng lông mày, một con mắt, hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng...

"Vẽ xong rồi".

Nàng thu bút lại, chỉ nhìn thấy trên thân thể cốt ngọc Đế Giang có những vết ẩm ướt.

Cốt ngọc Đế Giang vẫn khóc không ngừng, dường như biết mình rốt cuộc sẽ gặp đãi ngộ kiểu gì.

Tuy nhiên, lúc Kiến Sầu thu bút lại.

Xoẹt!

Đột nhiên có ánh sáng màu vàng kim phát ra từ chỗ Kiến Sầu đặt bút vẽ.

Cốt ngọc Đế Giang dường như cũng cảm thấy có thay đổi gì đó, lập tức ngừng khóc.

Mọi người cũng mở to mắt nhìn cảnh tượng kì dị này.

Phù Đạo sơn nhân vuốt cằm cười hê hê, có thể nói là dương dương tự đắc.

"Thế nào? Lợi hại không?"

"..."

Không ai trả lời, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ.

Những chỗ Kiến Sầu vừa vẽ đều phát ra ánh vàng, một vệt, một vệt, một đường, một đường.

Phía trước thân thể cốt ngọc Đế Giang lập tức chìm trong ánh sáng.

Xoẹt!

Sau khi kim quang tan đi, một hàng lông mày xuất hiện!

Xoẹt!

Hàng lông mày thứ hai xuất hiện.

Tiếp đó là hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng tròn tròn.

Kiến Sầu cầm bút, ngơ ngác nhìn.

Đây là phép thuật gì...

Mà lại khiến cốt ngọc Đế Giang mọc ra mắt miệng mũi?

Cốt ngọc Đế Giang dường như cũng cảm thấy rất mới lạ, lông mày cử động, mắt chuyển động, mũi cau lại, sau đó mấp máy môi làm ra một bộ mặt kì lạ.

Thẩm Cữu hai mắt nóng rực nhìn chiếc bút trong tay Kiến Sầu: "Chẳng lẽ đây chính là bút điểm mắt trong truyền thuyết?"

Vù!

Phù Đạo sơn nhân vội vã đoạt lấy chiếc bút trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người, nhanh chóng giấu vào trong tay áo, hừ một tiếng nói: "Mở rộng tầm mắt rồi chứ? Còn dám chê bai nữa không? Có muốn xem một lần nữa cũng không được!"

"..."

Thẩm Cữu đang định lừa lấy chiếc bút này nghịch một hồi lập tức không nói được gì nữa.

Kiến Sầu vẫn còn nhìn cốt ngọc Đế Giang.

Cốt ngọc Đế Giang há mồm phát ra tiếng ê a, sau dó còn nói một câu "Bút điểm mắt, bút điểm mắt".

Phép thuật thần kì.

Những người khác còn chưa lấy lại tinh thần.

Có điều...

Mọi người nhìn chằm chằm cốt ngọc Đế Giang, hình như có gì đó không phù hợp...

Tên ngốc Trần Duy Sơn nghiêng đầu nhìn một chút, đột nhiên mở miệng: "Có phải mắt trái và mắt phải nó một to một nhỏ không?"

"Hình như hơi lệch..."

Hơi cái gì mà hơi, rõ ràng là rất lệch mà.

Khương Hạ cũng không nỡ nói ra.

Cốt ngọc Đế Giang còn đang bi bô tập nói đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn mọi người.

Con mắt như quả nho màu đen vẽ trên thân hình xương trắng khẽ chớp chớp, sau đó phụng phịu như nghe hiểu ý bọn họ, cuố cùng nhắm mắt ngẩng đầu khóc lớn!

"Oe oe oe oe oe..."

Phù Đạo sơn nhân lập tức đau đầu, giơ tay chỉ Kiến Sầu: "Ngươi nói, ngươi nói, ngươi nói đi! Lẽ ra là một khuôn mặt đàng hoàng, thế mà ngươi vẽ thành cái gì rồi? Xấu quá, xấu quá đi mất!"

"..."

Kiến Sầu nhìn khuôn mặt hình thù kì quái của cốt ngọc Đế Giang một hồi lâu, lúng túng nói: "Còn... còn có thể vẽ lại lần nữa không?"

"Oe oe oe oe oe..."

Cốt ngọc Đế Giang vẫn đang khóc.

Phù Đạo sơn nhân lắc đầu: "Chỉ có thể vẽ một lần".

"Thế sao sư phụ không nói sớm?"

Kiến Sầu thật sự rất muốn ngất trước khi bị cốt ngọc Đế Giang mít ướt giày vò cho đầu óc nổ tung.

"Quên mất..." Phù Đạo sơn nhân chột dạ, lại lập tức bổ sung: "Ngươi cũng không hỏi, hơn nữa thế này cũng rất dễ coi mà..."

"Oe oe oe oe oe..."

Cốt ngọc Đế Giang khóc thảm thiết hơn.

"Khẹc khẹc khẹc khẹc..."

Con chồn nhỏ bên cạnh cười lăn lộn, cực kì khoa trương.

Quả thực là một trò khôi hài.

Kiến Sầu tự biết mình vẽ không tốt, lại nhìn ngũ quan vụng về của cốt ngọc Đế Giang, đặc biệt là hai mắt một lớn một nhỏ, một cảm giác áy náy tự nhiên sinh ra, nàng cũng không biết nên làm thế nào.

Muốn lên tiếng dỗ dành mấy câu, lại sợ cốt ngọc Đế Giang bây giờ đã có miệng sẽ nhổ nước bọt vào người mình.

Đúng là...

Tiến thoái lưỡng nan.

Trong đại đường hỗn loạn như gà bay chó chạy.

Trên Linh Chiếu đỉnh.

Ầm ầm...

Dường như có một tảng đá lớn từ trên đỉnh Nhai Sơn lăn xuống.

Sau đó có tiếng kêu kinh hãi vang lên.

"Trời ơi!"

"Các ngươi mau nhìn kìa!"

"Thật là lợi hại!"

"Đó là ai thế?"

Tất cả đều chấn động.

Trong đại đường, Kiến Sầu đang đau đầu đột nhiên nghe thấy, ngay cả cốt ngọc Đế Giang dang khóc lóc cũng chớp chớp mắt dừng lại nhìn ra bên ngoài.

"Có chuyện gì thế?"

Thẩm Cữu nhìn ra ngoài một cái, thấy bên ngoài có vô số bóng người.

Phù Đạo sơn nhân đứng bên ngoài cùng nhìn rõ ràng nhất, lập tức nhíu mày xoay người đi ra ngoài.

Đệ tử vừa đến đại đường thông báo còn chưa dám đi, giờ thấy Phù Đạo sơn nhân đi ra quả thực như nhìn thấy cứu tinh: "Sư bá tổ!"

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy trên Linh Chiếu đỉnh có không ít người nhìn xuống một nơi dứi vách núi. Bên trái cách đại đường hơn trăm trượng có một người đàn ông mặc trang phục màu đen tuyền đang đứng, hai tay giơ lên cao, bên trên không ngờ lại nâng một tảng đá lớn to như ngôi nhà, ít nhất cũng có vạn cân!

Không ít người xung quanh đều nhìn bằng ánh mắt hoảng sợ.

Đệ tử báo tin lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói: "Vừa rồi không biết tại sao trên đỉnh núi lại có một tảng đá rơi xuống, suýt nữa rơi xuống Linh Chiếu đỉnh nhưng đã bị người đến từ Long Môn này đỡ lấy rồi".

Long Môn?

"Chu Thừa Giang?"

Phù Đạo sơn nhân chậm rãi nheo mắt nhìn lên trên đỉnh Hoàn Sáo Nhai Sơn cao cao, hình như nhìn thấy cái gì đó, lập tức thở dài một hơi.

Kiến Sầu đi ra, đứng bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, vừa khéo nghe thấy cái tên này.

Nàng ngẩn ra một lát rồi cũng ngước mắt nhìn lên.

Bay giờ...

Nàng cũng là trúc cơ hậu kì rồi.