"Đó là... cái gì..."

Âm thanh gian nan cuối cùng phát ra từ miệng Mạc Viễn Hành.

Côn, và cả bóng dáng đứng tren lưng Côn!

Rốt cuộc là cái gì?

Là ai?

Dường như ai cũng không biết.

Gió đã nhỏ, mưa đã tạnh.

Mây đen phía chân trời cuối cùng cũng tan đi.

Mặt biển dần dần trở lại yên bình, ánh vàng lại từ khe hở giữa các đám mây chiếu xuống. Bãi đá ngầm không còn tồn tại, sóng biển ngập trời vừa rồi dường như cũng chỉ là một giấc mơ của bọn họ.

Chỉ có bóng dáng Khúc Chính Phong vẫn đứng hiên ngang, vết thương cũ mới trên người hắn nhắc nhở bọn họ nơi này từng xảy ra chuyện gì.

Âm thanh của Khương Hạ run rẩy: "Đó là Côn sao?"

Hắn từng đọc thấy trong sách cổ, to lớn như vậy, uy thế như vậy, trừ Côn còn có thể là thứ gì khác?

Khúc Chính Phong hơi nheo mắt lại.

Bóng đen khổng lồ đó là Côn, không sai. Nhưng thứ cưỡi Côn mà đi thì là cái gì?

Quay đầu lại nhìn, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong sự chấn động vừa rồi, chưa ai lấy lại được tinh thần.

Hình vẽ vạn quỷ trên Quỷ Phủ của Kiến Sầu chậm rãi hút những con ác quỷ đang gào khóc trên không trung vào.

Nàng đứng trên Quỷ Phủ, vẫn đang đưa mắt nhìn phương xa.

Ào ào ào...

Cuối cùng có tiếng nước phá vỡ sự yên tĩnh kì lạ ở đây.

Ngô Đoan bị Khúc Chính Phong đạp xuống biển, cuối cùng vùng vẫy từ dưới nước chui lên.

Trên người nhuốm máu tươi, hắn đưa tay lau mặt, rút Bạch Cốt Long kiếm từ dưới nước lên.Một vết nứt màu xanh nước biển chói mắt làm hai mắt hắn đau đớn.

Hết thảy những gì xảy ra vừa rồi, Ngô Đoan cũng cảm nhận được.

Sau khi bị đạp xuống nước không lâu hắn đã tỉnh lại, có điều sau khi trúng đòn nặng toàn thân vô lực, chỉ có thể mặc cho sóng đánh, bây giờ gió êm sóng lặng, cuối cùng hắn cũng khôi phục được vài phần hơi sức.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, Ngô Đoan cũng không biết cảm giác của mình là gì.

Khúc Chính Phong nghe thấy âm thanh, cúi đầu nhìn xuống chỗ hắn.

Ngô Đoan nghiến răng nghiến lợi: "Không hỏi xanh đỏ đen trắng, ra tay tàn nhẫn, không hổ là nguyên đại sư huynh Nhai Sơn. Có điều hôm nay ngươi chém Bạch Cốt Long kiếm của ta, đánh Ngô Đoan ta bị thương, ngày khác Côn Ngô há có thể buông tha cho ngươi?"

"Thì sao?"

Khúc Chính Phong cười nhạt.

Khương Hạ bên cạnh cực kì lanh lợi, vội vàng lấy ra một bộ y phục rộng rãi từ túi càn khôn của mình, giũ một cái rồi đưa cho Khúc Chính Phong.

Khúc Chính Phong tiện tay cầm lấy, khoác thẳng lên người che vết sẹo dữ tợn đi.

Một lần nữa, Khúc Chính Phong quân tử nhẹ nhàng phong độ ung dung lại xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, không còn lạnh lùng bễ nghễ, không còn giơ tay nhấc chân khiến sóng biển cuộn trào, cũng không còn ngang nhiên đánh người, ngang nhiên đối địch với Côn Ngô.

Ngô Đoan ho mấy tiếng, trên mặt biển liền có một mảng đỏ tươi chói mắt.

Màu đỏ của máu hòa với nước biển biến thành màu tím đậm.

Hắn muốn dồn sức đứng dậy, lại phát hiện kinh mạch toàn thân đau đớn, quả thực khó có thể cử động một chút nào.

Nghe thấy câu hỏi "Thì sao?" của Khúc Chính Phong, Ngô Đoan không nhịn được bật cười.

"Thì sao à? Trong hang động dưới bãi đá ngầm, chỉ vì không biết trước mắt là ai nên ta mới ngộ thương ngươi..."

"Khúc mỗ chưa từng ngộ thương Ngô sư đệ, thế thôi". Không đợi Ngô Đoan nói xong, Khúc Chính Phong lại trực tiếp ngắt lời, không hề khách khí: "Giữa ngươi và ta không có hiểu lầm gì".

"Ngươi!"

Ngô Đoan tuyệt đối không ngờ Khúc Chính Phong lại nói ra một câu như vậy.

Hắn ngộ thương Khúc Chính Phong lúc ở dưới hang động. Đó chỉ là vết thương nhẹ.

Nhưng sau khi lên mặt biển, Khúc Chính Phong lại một lời không hợp ép hắn rút kiếm, trong trận đại chiến sau đó càng là từng chiêu đoạt mạng. Dĩ nhiên là bản lĩnh của hắn không bằng người khác nên hôm nay mới xui xẻo, nhưng những lời ngang ngược này của Khúc Chính Phong lại khiến lửa giận trong lòng hắn bùng cháy.

Đệ tử Nhai Sơn thật là coi thường đạo lí.

Ngay cả Kiến Sầu cũng thấy những lời này không phù hợp.

Nàng kinh ngạc nhìn Khúc Chính Phong một cái, thấy khóe miệng Khúc Chính Phong lộ vẻ châm chọc, lại không hề để ý tới sự giận dữ của Ngô Đoan: "Nếu Ngô sư đệ bất bình thì cứ việc về Côn Ngô, sau đó đến Nhai Sơn đòi lại công bằng"..."

Ngô Đoan triệt để không nói nên lời.

Không ngờ hành trình Tây Hải lần này lại gặp phải chuyện khó tưởng tượng như vậy...

Nhai Sơn, Nhai Sơn, không ngờ lại kiêu ngạo như thế?

Khúc Chính Phong xoay người lại nhìn Mạc Viễn Hành đang xách theo ba người.

Đào Chương lúc này đã tỉnh dậy, hơi thở rất yếu, dường như bị thương không nhẹ. Hắn bị Mạc Viễn Hành xách theo, lại giận dữ trợn mắt nhìn Khúc Chính Phong xa xa. Vừa rồi lúc Khúc Chính Phong phá băng lao lên mặt biển, hắn và hai người kia quả thực bị ném đi như ném sủi cảo vào nồi, dường như bọn chúng là những món đồ hoàn toàn không đáng giá.

Thái độ ngạo mạn đến cùng cực.

Hơn nữa...

Vừa nghĩ đến thứ bị Khúc Chính Phong cướp mất trong hang động dưới biển, hắn lại căm hận nghiến răng.

Ánh mắt lạnh nhạt của Khúc Chính Phong dừng lại trên mặt hắn.

"Đào Chương đạo hữu có lời cần nói à?"

Có lời cần nói?

Nói cái rắm gì?

Thứ đó dù hắn không lấy được nhưng Khúc Chính Phong lại cho hắn một mẩu nhỏ. Suy tính của Khúc Chính Phong khôn khéo đến mức làm hắn phẫn nộ.

Nếu nói ra chuyện đó, sợ là Vọng Giang lâu sẽ lập tức nhúng tay vào, thứ này sẽ bị Mạc Viễn Hành chiếm mất. Bây giờ hắn chẳng những không thể nói ra chuyện này mà thậm chí còn phải mượn sức Nhai Sơn để thoát khỏi Vọng Giang lâu.

Cho nên Đào Chương cắn răng nhẫn nhịn, cuối cùng cố nén cảm giác muốn xông lên bóp chết Khúc Chính Phong, mở miệng nói: "Bây giờ hai đệ tử của Vọng Giang lâu đã được cứu ra, sự thật chứng minh chính bọn chúng không có bản lãnh nên bị kẹt dưới đá ngầm, không hề liên quan đến Đào mỗ. Chuyện Vọng Giang lâu ngậm máu phun người cũng bỏ qua, nhưng bây giờ vẫn còn bắt giữ ta là thế nào?"

Mạc Viễn Hành ngẩn ra, vô thức định mở miệng nói gì đó.

Không ngờ Khúc Chính Phong đã quay sang, lạnh nhạt nói với hắn: "Hai đệ tử mất tích đã tìm được, trong việc này Đào Chương không có lỗi. Bọn ta phụng sư mệnh đến đây xử lí việc này, chân tướng đã rõ ràng, mời Mạc trưởng lão thả Đào Chương đạo hữu ra. Còn ngọn nguồn mọi chuyện, hẳn là hai đệ tử của Mạc trưởng lão đều rõ ràng".

Khúc Chính Phong đã lên tiếng, còn ai dám nói không nữa?

Mà đây rõ ràng là một yêu cầu không thể bình thường hơn được nữa.

Mạc Viễn Hành biết dưới bãi đá ngầm nhất định có giấu thứ gì đó nên mới nhất quyết muốn khống chế Đào Chương. Đào Chương không chịu lên tiếng, hắn liền mượn sức mạnh của Nhai Sơn bắt buộc hắn mở cửa. Đến lúc đó Vọng Giang lâu thế lớn, nếu phát hiện thứ gì đó, Nhai Sơn ăn trên ngồi trước nhất định sẽ không tranh đoạt với bọn chúng, còn một gã Đào Chương Ngũ Di tông nho nhỏ thì tính gì?

Cho dù Ngũ Di tông muốn can thiệp thì cũng là trời cao hoàng đế xa, nước xa không cứu được lửa gần.

Tính toán rất nhiều, nhưng đến bây giờ ngay cả bãi đá ngầm Đại Mộng cũng sụp rồi...

Bây giờ tình hình dưới nước thế nào, ai cũng không nói rõ được.Mà cả hai người Đào Chương và Khúc Chính Phong đều không có gì khác thường, chắc là không phát hiện thứ gì dưới nước.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng Mạc Viễn Hành vẫn hậm hực buông tay thả Đào Chương ra.

"Việc này đã xong, Vọng Giang lâu ta đương nhiên sẽ không làm khó Đào Chương tiểu hữu, chỉ mong Đào Chương tiểu hữu sau này không được có những hành động tiểu nhân tương tự làm mất mặt Ngũ Di tông".

Đào Chương lảo đảo, một làn ánh sáng xanh lóe lên trên thân kiếm của hắn, cực kì yếu ớt.

Khi nhìn thấy vẻ nhăn nhó của Mạc Viễn Hành, cuối cùng hắn cũng cảm thấy cơn giận trong lòng được phát tiết, không nhịn được cười dài ba tiếng, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Sau đó Đào Chương biến sắc mặt, mở miệng mắng to: "Đào mỗ có làm mất mặt Ngũ Di tông hay không cũng liên quan chó gì đến Vọng Giang lâu các ngươi?"

Đúng là nhẫn nhịn đủ rồi!

Đào Chương tự nhận là một người rất dối trá, rất giỏi diễn kịch, có điều lúc này hắn cảm thấy mình vẫn là một tên ăn mày cười đùa mắng giận tùy tâm như trước kia.

Những lời thô tục được nói ra, đúng là sảng khoái cùng cực!

Mạc Viễn Hành chính là trưởng lão của Vọng Giang lâu, địa vị dù chưa thể nói là cao quý nhưng ít nhất cũng là một người có thể diện.

Bây giờ bị Đào Chương mắng thẳng mặt, hắn quả thật giận xanh mặt, lửa giận cuồn cuộn.

"Ngươi, ngươi ngươi ngươi..."

"Lão thất phu..."

Đào Chương cười lạnh một tiếng, nhìn lướt một vòng, bất chấp trên người mình toàn vết thương, không hề do dự xoay người đạp kiếm xé rách bầu trời bay đi.

"Đợi đến lúc Đào mỗ tu thành nguyên anh, đó là ngày lão thất phu nhà ngươi toi mạng!"

Âm thanh điên cuồng mang theo thù hận vang vọng trên mặt biển.

Bóng dáng Đào Chương lóe lên rồi biến mất, thoáng cái đã bay rất xa.

Mạc Viễn Hành đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt đang khó coi, muốn theo đuổi một kiếm chém chết tên này để ngăn chặn hậu hoạn nhưng e dè Khúc Chính Phong đang ở đây nên không dám đuổi theo.

Kiến Sầu láng máng cảm giác được gì đó, ngập ngừng nhìn Khúc Chính Phong một cái.

Dường như gã Đào Chương này nhân cơ hội Khúc Chính Phong đang ở đây, đoán chắc Mạc Viễn Hành không dám giết người diệt khẩu hoặc giết người cho hả giận ngay trước mặt Khúc Chính Phong, cho nên mới vội vàng bỏ chạy.

Không thể không nói, Đào Chương rất tiểu nhân, cũng rất thông minh!

Trong mắt Khúc Chính Phong dường như có nét cười lóe lên. Hắn chắp tay chào Mạc Viễn Hành: "Chuyện ở đây đã kết thúc, Mạc trưởng lão cũng đã tìm được ái đồ. Bọn ta không có nhiều thời gian nên không nán lại thêm, cáo từ!"

Mạc Viễn Hành mở miệng muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại thôi, chỉ chắp tay chào, vẻ mặt khó xử: "Đa tạ Khúc tiền bối ra tay tương trợ, Vọng Giang lâu vô cùng cảm kích".

Khi hắn nói lời này, những đệ tử trước đó được Kiến Sầu cứu hay được Khúc Chính Phong cứu đều cúi người bái bọn họ.

"Chúng vãn bối vô cùng cảm kích!"

Trong mắt những người này là sự cảm kích thật lòng thật dạ.

Không biết vì sao, Kiến Sầu đột nhiên cũng mỉm cười.

Trên mặt tiểu mập mạp Khương Hạ bên cạnh cũng mang một vẻ tự hào khó diễn tả.

Đây chính là Nhai Sơn.

Khụ khụ, đã chơi khăn người ta mà vẫn được người ta ngưỡng mộ.

Bên kia, Vệ Tương nhìn Khúc Chính Phong rất lưu luyến không rời, nhìn cơ bắp và vết sẹo thấp thoáng lộ ra dưới chiếc ngoại bào rộng rãi khoác hờ hững trên người hắn, dường như chỉ hận không thể dùng ánh mắt lột trần hắn ra...

Sau đó không dễ gì chuyển được mắt đi, cô bé lại quay sang nhìn Kiến Sầu.

Hai mắt sáng rực làm Kiến Sầu nổi da gà.

Xách búa lớn, cặp chân dài, đại sư tỷ Nhai Sơn đúng là hình mẫu mình vẫn tha thiết ước mơ...

Phải xa nhau rồi sao?

Không nỡ lòng l\nào... Hu hu hu...

Ánh mắt này khiến Kiến Sầu cảm thấy kinh hãi.

Nàng vẫn làm như mình không nhìn thấy, sau khi Khúc Chính Phong từ biệt Mạc Viễn Hành liền vội vã đuổi theo, cũng không lấy Lý Ngoại Kính ra mà ngự búa bay di luôn.

Ba người Nhai Sơn xử lí công việc xong liền hất tay mặc kệ, đồng loạt bay về phía đông.

Sau lưng, sắc mặt Mạc Viễn Hành mưa nắng thất thường.

Trên mặt biển, Ngô Đoan lấy ra một viên đan dược nuốt vào, nhìn ba bóng dáng đang đi xa, vẻ mặt phức tạp.

Từ Khúc Chính Phong đến Khương Hạ, lại đến đại sư tỷ Nhai Sơn...

Kiến Sầu bay về phía trước, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, quay lại nhìn một cái.

Ánh mắt nàng vừa khéo bắt gặp ngay ánh mắt Ngô Đoan.

Cảm giác này đột nhiên vô cùng tế nhị.

Vẻ quan sát trong mắt Ngô Đoan không hề biến mất.

Kiến Sầu nhớ tới câu nói của hắn lúc vừa gặp nhau.

Rốt cuộc trong mắt đệ tử Côn Ngô, Tạ Bất Thần là một người như thế nào? Chính mình là người dường như sánh vai với Tạ Bất Thần, rốt cuộc được người khác đánh giá thế nào?

Nàng không biết.

Có lẽ chỉ có thể đợi lần gặp nhau tiếp theo.

Mặc dù Ngô Đoan thất bại dưới tay Khúc Chính Phong nhưng ấn tượng của Kiến Sầu đối với người này lại không phải quá xấu.

Ba người thuận gió bay đi, trên biển lại nắng rực rỡ, giống như lúc họ vừa tới.

Từ đây chuyển hướng đến đảo Đăng Thiên, từ xa xa đã có thể nhìn thấy hình dáng hòn đảo nhỏ đó.

Một dãy đảo từ tây sang đông, vắt ngang cả Tây Hải, chia cắt hai phần nam bắc, đó là mười ba đảo tiên lộ nối giữa trần thế của phàm nhân và Thập Cửu Châu của các tu sĩ.

Khương Hạ cũng quay lại nhìn một cái, vị trí đá ngầm Đại Mộng trước đây, bây giờ không còn có thứ gì nữa.

"Nhị sư huynh, vừa nãy hình như ta nhìn thấy trên lưng Côn còn có người..."

"Thiên hạ có yêu tà xuất hiện, tất có dị tượng nổi lên".

Khúc Chính Phong cũng lờ mừo cảm nhận được sự thay đổi này.

Bao nhiêu năm nay, Thập Cửu Châu đã không còn truyền thuyết liên quan đến Côn ở Bắc Minh, bây giờ Côn lại hiện thế, còn có người cưỡi trên lưng nó...

Bất kể thế nào, đây cũng là một biến số trọng đại của Thập Cửu Châu.

Thậm chí Khúc Chính Phong có thể suy đoán, đây chính là mục đích Ngô Đoan đến Tây Hải.

Chuyện lạ?

Đây chính là chuyện lạ đó.

Kiến Sầu cũng đang suy nghĩ, không hề tham gia câu chuyện.

Tiểu mập mạp Khương Hạ nhìn thấy đảo Đăng Thiên xa xa lập tức hoan hô một tiếng: "Chuyến đi này mặc dù không được đánh nhau nhưng đã được thấy nhị sư huynh đánh nhau. Lần này Côn Ngô mất mặt nặng nề, vẫnnghe nói Ngô Đoan Côn Ngô chính là cao thủ trong cao thủ, không nghĩ tới lại dễ dàng bị nhị sư huynh hành hạ như vậy. Ha ha ha, chẳng mấy lúc mà môn hạ Nhai Sơn ta sẽ đánh khắp Thập Cửu Châu không có đối thủ... Ha ha ha ha..."

Dễ dàng à?

Khúc Chính Phong nghe vậy lắc đầu.

"Trên người Ngô Đoan có vết thương, còn chưa dùng toàn lực".

"Có vết thương?" Khương Hạ kinh ngạc: "Sao lại thế?"

Trên người tam đệ tử Côn Ngô lại có vết thương?

Kiến Sầu cũng vô cùng kinh ngạc, có điều nàng lại nghĩ đến...

"Nhị sư huynh biết hắn đang bị thương àm còn..."

Khúc Chính Phong dừng lại, quay đầu nhìn về phía Kiến Sầu, ánh mắt lạnh nhạt: "Dù hôm nay hắn chỉ là một kẻ tàn phế, ta cũng vẫn toàn lực ứng phó".

"..."

Kiến Sầu nhìn không thấu Khúc Chính Phong, dường như có thù hận to lớn, lại dường như quang minh lỗi lạc, chỉ xuất phát từ một sự tôn trọng đối với đối thủ...

Khúc Chính Phong đúng là một bí ẩn.

Nàng vô cớ một tiếng: "Khúc sư đệ rất thấu đáo".

Khúc Chính Phong cũng cười một tiếng, lại lật tay lấy ra hai trái cây màu xanh ném cho Kiến Sầu và Khương Hạ.

"Xuống dưới đá ngầm, tình cờ tìm thấy trong hang động, cũng coi như là thù lao rời núi một chuyến".

"Đây là cái gì?"

Kiến Sầu bắt lấy, hơi kinh ngạc.

"Quả địa linh".

Còn rốt cuộc dùng để làm gì thì về mà tự tra.

Khúc Chính Phong không nói thêm, chỉ nói: "Đào Chương xuống hang chính là vì thứ này. Sau khi ta đi theo hắn liền phát hiện trong điện ngầm dưới biển, tổng cộng có bốn quả, ta cướp ba quả từ tay hắn, để lại cho hắn một quả".

"Sư huynh cố ý để lại cho hắn à?"

Khương Hạ nhìn trái cây trơn bóng đáng yêu như ngọc trong tay, nước miếng suýt nữa chảy xuống.

Mắt hắn phát sáng, chỉ hận không thể lao đến ôm chặt Khúc Chính Phong.

"Cho nên vừa rồi Đào Chương mới không nói gì, không hề kể lại những chuyện xảy ra dưới đó. Một khi hắn nói thì Vọng Giang lâu nhất định sẽ làm khó dễ, đến lúc đó một quả của hắn cũng không giữ được nữa. Ha ha ha, nhị sư huynh thật tuyệt, đúng là luôn luôn dày mặt đen tim, ha ha ha ha ha ha ha... Quả địa linh cơ đấy,chuyến này rời núi đúng là phát lớn rồi!"

Khương Hạ hưng phấn không ngừng.

Nhưng Kiến Sầu...

Nhìn quả địa linh rất lâu, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Nàng quay lại nhìn Khúc Chính Phong vẫn tự nhiên như chưa hề làm gì xấu xa, lại nhớ mình từng đánh giá hắn là chính nhân quân tử, khóe miệng không khỏi giật giật, nhất thời lại thấy vô cùng thông cảm cho Đào Chương.

Nhai Sơn...

Nguyên đại sư huynh.

Có sức chiến đấu điên cuồng.

Cũng có một trái tim không thể đen hơn được nữa.

"Kiến Sầu sư tỷ làm sao thế?"

Dường như nhìn thấy vẻ mặt Kiến Sầu, Khúc Chính Phong mơ hồ hỏi một tiếng.

Kiến Sầu một tiếng, lắc đầu: "Không có gì..."

Nàng nhìn phía trước, cuối cùng thở ra một hơi, vội vàng chuyển chủ đề: "Đến đảo Đăng Thiên rồi..."

Lúc này người trên hải đảo đã thưa thớt, lác đác thấp thoáng.

Truyền tống trận nằm giữa vùng đất bằng phẳng, Kiến Sầu từ trên cao nhìn xuống, nhưng thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của nàng lại không phải truyền tống trận mà là đầm đá nhỏ bên cạnh...

Đầm đá tĩnh mịch, trên những tảng đá xung quanh mọc đầy rêu xanh.

Nước dưới đầm trong suốt, một suối nước lạnh không ngừng phun lên.

Những lùm cỏ vừa được nước mưa gột rửa, sạch sẽ xanh tốt.

Không khí cũng vô cùng trong lành.

Đám phù du thường bay lượn trên bụi cỏ, trên rêu xanh trong trí nhớ của Kiến Sầu dường như đã bị cơn mưa to trên biển xối đi, không nhìn thấy một con nào nữa.

Lúc hạ xuống đất, Kiến Sầu ngước mắt nhìn lên.

Trên mặt đất bên cạnh đầm đá lộ ra một vết sâu dài hơn ba trượng. Tấm bia vỡ có chữ Triêu mọc đầy rêu xanh không biết đã biến mất vô tung từ khi nào.

Trong đầu lần nữa hiện lên bóng người nhỏ bé đạp gió vượt sóng ba vạn dặm trước đó, khóe miệng Kiến Sầu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Một con phù du muốn sống qua một ngày!