Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
"Đường tỷ, cái này...!Chắc không cần đâu?".

Nhìn bát cơm phủ kín thịt ba chỉ trước mặt, phía dưới là cơm trộn mỡ heo, bên trên chỉ có một ít rau, mà Khanh Mặc tiếp tục cho thêm mỡ heo tan chảy, vẻ mặt của Thanh Thư có chút gượng gạo.
Khanh Mặc khuôn mặt tươi cười, chân thành nói, "không sao, chúng ta là tỷ muội, có cái gì ngon, tỷ đương nhiên muốn giúp muội".

Lâm Miểu Miểu ở một bên cũng tiến tới, nhiệt tình nói, "nào, rắc bột hạt bông* này lên, có thể bớt ngấy và càng thơm hơn".
*Hạt bông là hạt của cây bông được sử dụng để dệt vải.

Loại bông này được tạo từ những hạt bông nhỏ và có kích thước nhỏ bằng hạt cơm.

Hạt bông sờ vào rất mềm mại, sau khi đã lấy sợi đi rồi, người ta sẽ dùng để ép lấy dầu để thắp và làm xà phòng, thậm chí dùng để ăn khi đã loại bỏ hết chất Gossypola.

Trong Y học cổ truyền hạt bông không mùi vị, tính bình, quy vào kinh can.

Thành phần hoạt chất Gossypola trong hạt bông có khả năng làm chậm quá trình oxy hóa, kháng lại sự phát triển của ký sinh trùng, phòng ngừa HIV, tránh thai cho nam...!Bên cạnh đó, loại dược liệu này còn được biết đến với công dụng điều trị viêm da cơ địa hiệu quả.
"Vậy đường tỷ không ăn sao?".

Thanh Thư hỏi.
"Chỉ còn một chút như vậy, sao tỷ có thể cướp của muội được? Với lại gần đây tỷ ăn thịt nướng phát ngán rồi, cho nên ăn chút rau xanh là được".

Khanh Mặc lập tức lắc đầu và nói không chút nghĩ ngợi.
Diệp Phi Diệp im lặng quan sát, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, có trời mới biết tại sao hắn lại nói rằng Khanh Mặc béo, Khanh Mặc giống như biến thành một người khác, chỉ chăm chăm ăn rau dưa, mà bụng dạ còn rất hẹp hòi, nàng ta rõ ràng là ghen tị với sự mảnh mai của Thanh Thư, lại cố tình muốn vỗ béo cô, hơn nữa nàng ta còn ra vẻ một tỷ tỷ tốt đường đường chính chính như vậy.
Chỉ có điều, Khanh Mặc không giày vò hắn là được, không phải chỉ ăn chút rau thôi sao, bụng hắn ngấn mỡ, trước nay chưa bao giờ béo như vậy, thừa dịp Khanh Mặc giảm cân thì giảm cùng muội ấy, cố gắng khôi phục lại nhan sắc đỉnh cao trước khi gặp lại Nhan Nghiên.
Nhưng Diệp Phi Diệp vẫn không khỏi lén phàn nàn với Lâm Miểu Miểu, "mấy muội không cho dầu khi xào rau à?".
"Ngoại trừ lọ mỡ heo cho món cơm trộn, Mặc Mặc đã vứt hết dầu đi, rau theo mùa đều được nấu bằng nước".

Lâm Miểu Miểu giải thích.
"Tất cả?!"

"Ừ."
"...!Quên đi, Mặc Mặc muốn giảm cân, tùy muội ấy vậy, muội để muội ấy càn quấy như thế, vất vả rồi."
Đồ ăn không có một giọt dầu, Diệp Phi Diệp cảm thấy cuộc sống của mình u ám đi một phần tư, nhưng hắn vẫn không muốn để mọi người biết tâm tư nhỏ của mình.
Lâm Miểu Miểu nhìn vẻ trách trời thương dân của Diệp Phi Diệp vì không ăn thịt theo Khanh Mặc, bĩu môi, còn Khanh Mặc muốn giảm cân ư, Diệp Phi Diệp nhìn mặt không béo, nhưng eo hắn to hơn một vòng so với lần đầu tiên gặp hắn, hắn mới là người nên giảm cân nhất!
Lâm Miểu Miểu bĩu môi, ngoài việc lấy danh nghĩa Khanh Mặc để giảm cân, Diệp Phi Diệp đến cùng có biết bản thân đã gây ra bao nhiêu rắc rối không, Thanh Thư kia không phải là người tốt, ngộ nhỡ dùng một vài thủ đoạn, khó mà đề phòng.
"Huynh đừng trêu ong ghẹo bướm nữa, lần này muội và Mặc Mặc sẽ giúp huynh giải quyết Thanh Thư, huynh nợ bọn muội một ân huệ".

Thị nói.
"Tất nhiên".

Diệp Phi Diệp hiểu ý của Lâm Miểu Miểu, người không hại ta ta không hại người, Thanh Thư chưa làm gì hắn nên hắn đương nhiên sẽ không làm gì cả, nhưng Khanh Mặc bọn họ làm gì, hắn cũng không quản được.
···
Càng đi sâu vào trong động Lãnh Minh, càng cảm thấy lạnh lẽo, cái lạnh này không phải là cái lạnh bên ngoài cơ thể, mà là cái lạnh thấm sâu vào trong xương tủy và linh hồn.
Diệp Phi Diệp cực kỳ không thích cảm giác này, chỉ cảm thấy sởn cả tóc gáy, hít thở không thông, thấy ba nữ lang đều có thần thái như thường nên chỉ có thể cố nhịn, lặng lẽ tới gần Khanh Mặc có thuộc tính hỏa.
Lâm Miểu Miểu trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng rất không hài lòng, nhưng nghĩ đến hắn là vị hôn phu của Nhan Nghiên nên đành thôi, chỉ lặng lẽ nắm lấy cánh tay của Khanh Mặc để thể hiện sự thân thiết của họ.
Thấy thế, Diệp Phi Diệp giễu cợt, Lâm Miểu Miểu này, trước mặt Nhan Nghiên thì đối nghịch với Khanh Mặc và hắn, trước mặt Khanh Mặc lại chống đối hắn, quả là cố ý khắc hắn.
Bởi vì Khanh Mặc nắm trong tay một phần bản đồ của động Lãnh Minh, bọn họ lại có mục đích rõ ràng, bỏ qua nhánh có các loại kì trân, tiến thẳng tới minh hỏa chưa biến hình, lúc đầu bọn họ di chuyển rất thuận lợi, nhưng càng đi lại càng hẻo lánh.
"Chúng ta đi hướng nào?".

Sau khi đi qua một số lối vào nhánh hang, đến một khu vực đầy dung nham và cỏ dại, xung quanh gần như không có bóng người, nơi này đặc biệt yên tĩnh, dung nham đỏ rực được bao quanh bởi cỏ khô héo vàng, vô cùng kỳ quặc, Lâm Miểu Miểu không thể không hỏi.
Khanh Mặc nhìn bản đồ một cách nghiêm túc và chỉ về một hướng, "theo bản đồ thì hẳn là hướng này".
Lâm Miểu Miểu đang định đi, nhưng Diệp Phi Diệp lại giữ thị lại và chỉ sang một hướng khác, "huynh muốn đi hướng đó".
"Tại sao?".

Lâm Miểu Miểu không hiểu, đã có bản đồ thì tại sao còn muốn đi lung tung.
"Chính là một loại cảm giác." Diệp Phi Diệp cũng không thể nói rõ được, nhưng trong lòng có một giọng nói nói rằng đó là tuyến đường nhanh nhất dẫn đến minh hỏa.
Lâm Miểu Miểu còn muốn nói gì đó, nhưng khi Khanh Mặc thoáng thấy vẻ đầy hứng thú của Thanh Thư, nàng ta lập tức vỗ thị một cái, dứt khoát nói, "nghe Diệp ca ca".
Đi theo phương hướng Diệp Phi Diệp chỉ ra gần một ngày một đêm, cuối cùng đến một hang hoàn toàn khác với những cái còn lại, hang trông rất bình thường, ở đây có lẽ không có nguồn sáng nhưng lại có thể thấy rõ từng đường vân trên vách đá, đá vụn dưới chân cũng hiện rõ, đi sâu hơn nữa thì đến mép vực, bên dưới là dòng sông chảy xiết, lặng lẽ đổ về nơi không biết tên.
"Cuối đường rồi".

Diệp Phi Diệp chủ động nói.

Bốn người họ đứng một chỗ, cẩn thận quan sát xung quanh, nhưng dường như đều không có gì khác thường.
Lát sau, "mọi người không cảm thấy lạ khi có tấm biển gỗ ở đây sao?".
Thanh Thư không hiểu sao ba người kia lại làm ngơ trước tấm biển rõ ràng như vậy trên mép vực, cuối cùng không thể không nói.
Nhưng cả ba người Diệp Phi Diệp đều lắc đầu với cô, cô tò mò bước tới để đọc dòng chữ trên tấm biển, nhưng trước khi cô kịp nhìn rõ, một tia sáng lóe lên và bóng dáng của cô lập tức biến mất.
Sắc mặt mấy người Diệp Phi Diệp hơi thay đổi, vội vã đi về phía trước, tiến lại gần, mới phát hiện ra tấm biển gỗ ở bên đó.
Khanh Mặc suy nghĩ, đột nhiên nét mặt trở nên phức tạp, "muội nhớ hình như là có trưởng lão nói rằng mắt của Thanh Thư hơi khác so với mắt của chúng ta, có thể thấy một số tia sáng mà chúng ta không nhìn thấy, ảo cảnh bình thường không có tác dụng với cô ấy".
Nghe vậy, tim của Diệp Phi Diệp đột nhiên nảy lên, sự nguy hiểm của Thanh Thư trong lòng hắn lập tức tăng lên, nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ về điều đó, hắn đi qua, cách đó vài bước nghiên cứu một phen, "hình như nơi này có Truyền Tống trận".
Cả ba thương thảo một lúc, cuối cùng quyết định, "không biết Thanh Thư bị đưa đi đâu, chúng ta nắm tay nhau đi qua, đỡ bị lạc nhau".
Sau khi bước vào Truyền Tống trận, Diệp Phi Diệp chỉ cảm thấy chóng mặt một lúc, đột nhiên hắn dường như không nhớ được gì cả, hắn không nhớ được tại sao mình lại đến đây, không nhớ được ai đã đến đây cùng mình, nhưng mọi chuyện trong quá khứ đều nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn, từ lúc sinh ra đến khi lớn lên, một số chuyện bị xem nhẹ đều hiện lên đặc biệt rõ ràng.
Trước mặt hắn là một màn sương màu đỏ cam, có phần đẹp như ráng đỏ vào chạng vạng, màn sương đó tụ lại, phân tán rồi lại tụ lại, cuối cùng giữa đó ngưng tụ thành một bóng hình không phân biệt nam nữ - là một ảo ảnh được tạo ra bởi huyễn linh.
Huyễn linh đi tới trước mặt hắn, hỏi với giọng điệu như ngâm xướng: "Tại sao ngươi lại đến đây?".
"...!Ta quên rồi?".

Diệp Phi Diệp có chút ngơ ngác.
"...".

Rốt cuộc tên ngốc này làm cái trò gì vậy, đang trêu nó à.
Ngay lúc huyễn linh sắp nổi giận, Diệp Phi Diệp đột nhiên nắm tay phải đấm vào tay trái, "a, ta nhớ ra rồi, ta muốn lấy một ít minh hỏa Lưu Loan để nấu ăn!".

"Nấu ăn?".

Giờ đến lượt huyễn linh chết lặng.
"Đúng vậy, trước giờ đều vị hôn thê của ta nấu cho ta ăn, nàng ấy nấu ăn rất ngon, nhưng ta chả biết làm gì cả, rửa bát thường rơi vỡ, nếu ta có thuộc tính hỏa, ta có thể giúp nàng ấy nhóm lửa, Nhan Nghiên đã kể cho ta nghe rất nhiều món ăn ngon mà ta chưa được ăn như cật heo xào, vịt quay giòn, xương vịt hầm bí đao...!Tôm chao dầu, sườn xào chua ngọt, nầm bò hầm khoai tây, gà tơ hầm nấm...!Đều vô cùng ngon, ta đói ghê..."
Huyễn linh chưa từng ăn uống nên không hiểu được những gì Diệp Phi Diệp nói về đồ ăn ngon, nhưng thấy hắn thèm sắp chảy nước miếng cũng không khỏi có chút tò mò, cuối cùng nó vẫn nhớ tới trách nhiệm của mình, lại hỏi: "...!Người đi cùng ngươi là ai?".
"Muội muội ta, khuê mật của muội muội, thùng cơm".

Diệp Phi Diệp không chút do dự nói ra định nghĩa của mình về ba nữ lang.
"...!Ngươi có biết bọn họ đến đây làm gì không?".


Vẻ mặt huyễn linh ngày càng kỳ quái, im lặng một lúc lại hỏi tiếp.
"Giúp ta truy thê!".

Diệp Phi Diệp nói không chút do dự, lời lẽ hùng hồn.
Huyễn linh không biết phải nói gì, nó biết rằng Diệp Phi Diệp đang nói thật, trong ảo cảnh này, hết thảy chỉ có thể là sự thật, ai có lòng dạ đen tối với minh hỏa tiến vào nơi này đều bị thiêu cháy gần như không còn gì, nhưng nó tuyệt đối không ngờ lại gặp phải một người kỳ cục như vậy.
Nó có thể nhìn thấy ký ức của mọi người và biết rằng Diệp Phi Diệp đến đây không có ác ý, nó là một phần của minh hỏa, đồng ý với nhu cầu gặp gỡ minh hỏa của Diệp Phi Diệp.
Nó chậm rãi nói, "các ngươi đều vượt qua khảo nghiệm".

Thân hình của nó tan biến, Diệp Phi Diệp bỗng chốc phát hiện trước mặt có thêm một con đường, đồng thời, lửa đỏ xung quanh tản ra, cách hắn không xa là ba người Khanh Mặc.
Khanh Mặc và Lâm Miểu Miểu trông vẫn ổn, vừa thấy Diệp Phi Diệp liền nhào đến quan tâm hắn, "Diệp ca ca, huynh không sao chứ?!".
Diệp Phi Diệp lắc đầu không rõ nguyên do, "huynh chỉ bị hỏi vài câu.

Mấy muội không sao chứ, có gặp phải chuyện gì không?".
"Muội cũng giống như huynh".

Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu nói.
"Muội ngoài câu hỏi còn được yêu cầu so tài kiểm soát ngọn lửa và cường độ dung hợp của ngọn lửa".

Khanh Mặc cau mày, có chút kỳ quái.
Tình trạng của Thanh Thư xem như không được tốt, toàn thân cô đẫm mồ hôi, tinh thần cực kỳ rã rời, như thể vừa trải qua một trận chiến sinh tử, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, cô mấp máy môi và nhìn chằm chằm vào Diệp Phi Diệp, "ta giống với đường tỷ".
Mấy người Diệp Phi Diệp cũng không đi giúp Thanh Thư, vào lúc này họ đã có phòng bị với cô, hay nói là từ đầu họ đã đối địch.
Lúc này, minh hỏa Lưu Loan ở trong một cái hồ cách bọn họ không xa, bị một khối băng khổng lồ bao bọc, nhưng ngọn lửa vẫn có thể động, giống như nhánh cây từng cụm không đếm xuể.

Nhưng tâm trí họ sớm không đặt trên minh hỏa.
Thấy vậy, Thanh Thư đột nhiên mỉm cười, "mấy người đang đề phòng ta?".
Cô vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi và nhẹ nhàng nói, "đến lúc rồi".
Khanh Mặc chỉ cảm thấy kinh hãi, nàng ta khi còn rất nhỏ đã rời nhà, đã quên rất nhiều chuyện, lúc này mới chợt nhớ ra, "ngươi làm cái gì!".

Nàng ta vội vàng lạnh lùng chất vấn.
"Đường tỷ, không phải chúng ta đều có chung mục đích sao? Lệnh bài Thanh Đế rốt cuộc ở đâu, Diệp Phi Diệp, có nói hay không?".

Thanh Thư vừa cười vừa đáp, chống đỡ thân mình qua chỗ họ.
Khanh Mặc và Lâm Miểu Miểu theo bản năng đứng trước Diệp Phi Diệp.

"Huynh ấy không biết!".


Khanh Mặc khẽ gào.
"Bây giờ hắn không biết, nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát hiện ra.

Đường tỷ, muội đã lén cho hắn hạ Cuồng Tâm cổ, còn có Thực Cốt tán, hắn có âm hỏa trong người, đoán xem sẽ có hậu quả như thế nào?".

Thanh Thư bình tĩnh hỏi lại.
"Ngươi điên rồi!".

Khanh Mặc chưa mở miệng thì Lâm Miểu Miểu đã không dám tin mà hô lên.
Cô nhìn Khanh Mặc, ráng giải thích, "những vị thuốc này phối hợp với âm hỏa là một loại cổ độc tương tự xuân dược, thực lực càng mạnh ảnh hưởng càng lớn.

Người trúng cổ cần phải thông qua giao hợp để giải quyết, nếu không cuối cùng sẽ bị điên".
Cô không cần phải nói quá nhiều, ở đây chả có ai là kẻ ngốc, nhưng không ai biết rằng Diệp Phi Diệp còn có một lão gia gia tùy thân.
【Không phải là không có thuốc giải, nhưng thời gian tiểu huynh đệ giữ được tỉnh táo chỉ cách thời điểm trúng dược ba canh giờ.

Giao hợp là giải pháp đơn giản nhất, chỉ có điều hơi giống với tình cổ, nếu chạm vào ai thì sẽ không thể rời xa đối phương cả đời.】
"Tôi sẽ không có lỗi với Nhan Nghiên".

Diệp Phi Diệp bỗng cảm thấy nóng bừng bừng, hắn luôn được xem là thanh tâm quả dục, bây giờ ** cương, khó mà ngăn chặn.
【Còn có một cách khác, tiểu huynh đệ phế đi kinh mạch của mình và trở thành một người bình thường.

Loại cổ này dựa vào chiến lực để tồn tại, nếu không có chiến lực, nó đương nhiên sẽ không còn tồn tại.】Lão gia gia tùy thân lại nói.
"Các ngươi để hắn trở thành một người bình thường sao? Là một người bình thường, Nhan Nghiên sẽ chịu gả cho hắn sao?".

Bên kia, Thanh Thư đang tranh luận với Khanh Mặc và Lâm Miểu Miểu, nói ra lời cứa vào tim.
Khanh Mặc đứng giữa Diệp Phi Diệp và Thanh Thư, nửa nghiêng thân mình, không biết là đang phòng bị Diệp Phi Diệp hay Thanh Thư, tái mặt trừng Thanh Thư, lạnh giọng cảnh cáo.

"Ta sẽ báo cáo trung thực hành vi của ngươi cho hội trưởng lão".
"Ồ, tùy ngươi, theo tình huống hiện giờ, chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, chi bằng ngươi nghĩ xem, ai trong chúng ta hiến mình thì tốt hơn".
Nghe những lời của Thanh Thư, trong lòng Diệp Phi Diệp cảm thấy ghê tởm, hắn từ nhỏ đã được nuông chiều, ngay cả những năm chiến lực suy giảm mạnh, hắn cũng chưa từng trải qua cuộc sống của một người bình thường.
Đối với những người có chiến lực, cuộc sống của một người bình thường còn đáng sợ hơn cái chết, quá mức yếu đuối và vô năng, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có thực lực mới là tất cả, đây mới là chân lí tuyệt đối.
Nhan Nghiên, Nhan Nghiên...
Ý thức dần biến mất, và Diệp Phi Diệp thầm niệm tên người mình ái mộ.
Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, hắn thực sự rất muốn gặp lại nàng..