Ả bị anh từ chối thì mặt tái mép, thái độ quay ngang từ ngọt ngào thành giận dữ.

Ánh mắt liếc một lượt từ trên xuống dưới rồi hất hàm đứng chỉnh lại bộ váy.

Anh không thèm để ý đến Như Tâm mà trực tiếp đi tìm cô.

Bàn chân vội vàng đi tìm phòng của cô.

Trong đầu anh lúc này chỉ xuất hiện những câu hỏi xung quanh cô.

Cô ở đâu? Cô đang làm gì và có bị sao không.

Nhưng bước chân chưa kịp đi được xa thì một bàn tay giữ anh lại.

Thiên Vũ nhíu mày, khó chịu khi cái mùi nước qua nồng kia lại quẩn quanh người mình.

Như Tâm mặt mày chẳng có chút liêm sỉ mà giữ anh lại.

Bộ váy bó sát hở hang của ả khiến anh nhìn đến nóng mắt.

Anh chán ghét những cô ả tiểu thư, những cô gái chơi bar với váy vóc hở hang đến độ phản cảm.

Nếu như ả không phải em gái của Nhã Kỳ thì chắc anh đã sớm giết ả rồi.

- Dương thiếu gia, anh đi đâu mà vội thế?
Thiên Vũ gạt tay ả ra rồi phủi phủi vai áo.


Gương mặt có chút không vui quay lại nhìn ả.

Như Tâm biết rõ là bản thân có quan hệ với cô nên mới dám vênh mặt như vậy.

Nghe nói anh rất yêu thương chiều chuộng cô, ả cũng muốn xem xem anh có dám đụng với cô em gái của vợ mình không.

- Có gì thì nói nhanh đi.

Tôi không có thời gian với loại người như cô.1
Anh lạnh giọng, thái độ khó chịu đến bức người.

Nhưng ả dường như vẫn không cảm nhận được sự kiên nhẫn của anh, bàn tay với bộ nail dài đặt lên vai anh.

Ánh mắt ả nhìn anh rồi dừng lại ở phía dưới bụng.

Đôi môi nhẹ nhếch lên, ả đi gần tới trực tiếp uốn éo trước mặt anh.

- Chị tôi không biết có đủ làm anh thỏa mãn không hả?
Cơ thể anh có chút khó chịu, anh không hứng thú với cái mùi nước hoa nồng nặc này.

Hơn nữa cô ả còn đang ôm chặt lấy anh đến nỗi cái thứ to tròn kia như muốn làm anh ngạt thở vậy.

Thiên Vũ không chịu được nữa mà đưa tay đẩy mạnh ả ra.

Lần này thì anh không còn kiêng nể cái thân phận em gái Nhã Kỳ của ả nữa.1
- Cút đi cho khuất mắt tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô.

Nếu không thì cái mạng nhỏ này của cô không giữ nổi nữa đâu.

Dường như lần này thì ả đã thực sự sợ, cả người Như Tâm cứng đờ nằm ở dưới đất.

Anh trực tiếp bước qua ả để đi tìm phòng của cô.

Bước chân vội vã hơn vì anh đã tốn quá nhiều thời gian cho Như Tâm.

Ánh mắt chạm vào một phòng vip 203, anh vội vàng chạy tới đẩy cửa mà đi vào.

Trước mắt anh là hình ảnh cô và Thư Hân đang hàn huyên nói chuyện.

Trên bàn là hay tách cà phê cùng bánh ngọt.

Nghe thấy tiếng động lạ, cả hai cùng quay ra phía cửa.

- Thiên…
Cô chưa kịp nói gì thì anh đã nhào tới ôm lấy cô.

Nhã Kỳ có hơi ngạc nhiên nhưng cũng vòng tay qua ôm lấy anh.

Cô có thể nghe được tiếng đập mạnh trong lòng ngực anh.


Từng nhịp từng nhịp cứ thế đều đều.

Nhã Kỳ nhẹ vỗ vỗ lưng anh như để trấn an.

Cô không biết tại sao lại lại sợ như vậy nhưng chắc chắn bây giờ anh cần cô ở bên.

- Thiên Vũ, có chuyện gì vậy?
Lúc này cô mới nhỏ giọng mà hỏi anh.

Cơ thể anh nhẹ động đậy rồi bỏ cô ra.

Hai bàn tay ấm nóng của anh áp vào mặt cô mà nhìn.

Anh xoay dọc rồi lại xoay ngang lo lắng nhìn từng nơi trên gương mặt cô.

Nhã Kỳ nhíu mày, khó hiểu nhìn hành động lạ của anh.

- Anh làm gì vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?1
Anh nhìn tới nhìn lui, khi đã chắc chắn rằng cô không bị thương mới yên tâm mà buông tay.

Anh quỳ gối trước mặt cô mà vòng tay qua ôm lấy eo cô.

Cái mùi hương này khiến anh thấy thoải mái vô cùng.

Vẫn hơn mấy cái thứ nước hoa nhân tạo nồng nặc mùi kia.

- Anh lo, lo rằng vợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Giọng anh có chút lo lắng nhưng cũng có vài phần yêu thương.

Cô mỉm cười, luồn tay qua những sợi tóc mềm mượt của anh.

- Em thì có thể xảy ra chuyện gì được? Ở cạnh có Thư Hân bảo vệ em rồi mà.


Anh nghe cô nói vậy cũng an tâm hơn phần nào.

Có thể là do anh quá nhạy cảm với chuyện này rồi chăng? Nhưng tối nay biết phải nói với cô như nào để cô không nghi ngờ đây? Chuyến đi lần này nhất định là không an toàn, chắc chắn sẽ phải có người bị thương.

Nếu như anh lại vào viện hay bỏ mạng lại nơi đó thì cô có buồn không?
- Nhã Kỳ, anh yêu vợ.

Anh ghé sát vào tai cô mà nói.

Bỗng chốc gương mặt nhỏ của cô đỏ ửng mà đẩy anh ra.

Cô nhìn ngang nhìn dọc rồi đánh nhẹ vào vai anh.

- Đây là nơi đông người mà.

Lúc này anh mới để ý là xung quanh đây không chỉ có mình vợ chồng anh.

Trước mặt còn có một Thư Hân, xung quanh còn biết bao vệ sĩ.

Nhìn đôi vợ chồng trước mắt ân ái, Thư Hân mặt chuyển sắc tối sầm lại.

Đang yên đang lành lại có một đống cẩu lương để ăn.

Hôm nay chắc lại không cần ăn cơm nữa rồi.

- Này, hai người coi em là bóng đèn hả?1.