Anh chậm bước trên hành lang trải dài.

Đôi mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn vào khoảng không.

Nơi này như một mê cung, không có lấy một chút ánh sáng.

Tầng 0 của Mạc Thiên là nơi mà mọi lời đồn đoán bắt đầu.

Có người nói rằng chỉ cần đi tới tầng 0 của tập đoàn là sẽ chẳng thể nào trở lại nữa.

Nơi đó như một địa ngục thứ hai trên trần gian.

Cũng có người nói rằng chủ tịch của Mạc Thiên ăn thịt người, tầng 0 của tập đoàn là nơi để giấu xác.

Mọi lời đồn đoán đều được bịa ra nhưng lại sớm được hiện thực hóa qua miệng của rất nhiều người.

Đối với những lời nói như vậy anh vẫn là không đê ý lấy nửa phần.1
Thiên Vũ bước đến thang máy rồi ấn số tầng đi lên phòng chủ tịch.

Thang máy bắt đầu di chuyển, trong lòng anh lại nôn nao một thứ cảm xúc khó tả.

Tối nay, có lẽ tối nay sẽ là đêm định mệnh.

- Thiếu gia, theo như lời Lục Kiều nói thì nhà kho bỏ hoang phía Nam thành phố chính là nơi giao hẹn của Lăng Minh Hạ và cậu ta.

- Là nhà kho bỏ hoang của tập đoàn tài chính thuộc quyền sở hữu Dương gia?
- Đúng vậy.


Anh nhoẻn miệng cười, đi thẳng đến phòng chủ tịch.

Nếu như điểm hẹn là ở đó thì có thể là sẽ dễ hơn nhiều.

Bở vì anh cũng kha khá hiểu về kết cấu của nó.

Trước đây nhiều lần anh đã cùng Dương Kiệt Hoàng đi đến đó nên không còn xa lạ gì.

Thiên Vũ đẩy cửa bước vào, căn phòng yên lặng bỗng có tiếng giày lộp cộp trên đất.

Bách Hào đi phía sau anh, nhìn bóng lưng Thiên Vũ khuất dần sau cánh cửa mà lòng hắn có chút nghẹn lại.

Giá như anh sinh ra trong một gia đình bình thường thì có lẽ anh đã không bị cuốn vào cuộc chiến phi nghĩa như này.

Hắn chỉ muốn Thiên Vũ được như những đứa trẻ khác, chỉ muốn anh trải qua một cuộc sống êm đẹp có một gia đình hạnh phúc.

- Thiếu gia.

- Tối nay đến nhà kho bỏ hoang.

Chạm mặt Lăng Minh Hạ thì nhất định phải chuẩn bị thật kĩ.

Anh bật máy tính lên rồi chăm chú nhìn vào màn hình.

Lăng Minh Hạ, hình ảnh bà ta vẫn cứ mãi in sâu vào trong tâm trí của anh.

Chỉ khi nào bà ta chết thì lúc đó anh mới có thể sống cuộc sống bình thường như bao người khác.

Ánh mắt Bách Hào trùng xuống.

hắn đã nhìn Thiên Vũ từng ngày lớn lên chỉ cần anh có một chút thương tích liền đau lòng.

Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thực sự xảy ra.

Tất cả hiểu lầm không được hóa giả.

Bách Hào chậm bước đến gần bàn làm việc của anh, nhìn gương mặt Thiên Vũ mà nhớ tới mẹ của anh trước kia.

Thiên Vũ thấy hắn cứ nhìn chăm chăm vào mình thì có chút khó hiểu.

Mày đẹp nhíu lại, anh dừng lại đưa mắt nhìn lên hắn.

- Có chuyện gì vậy?
Hắn giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mê man của bản thân.

Khi nãy nhìn thấy anh quyết định tối nay sẽ đến khu nhà kho bỏ hoang mà lòng hắn có chút không yên.

Lần trước trên đường cao tốc tay chân của Lăng Minh Hạ đã không tha cho anh đến giây phút cuối cùng.


Vết thương của Thiên Vũ vẫn còn chưa lành nếu tối nay xảy ra chuyện gì bất trắc thì hắn còn mặt mũi đâu mà gặp lại phu nhân quá cố.1
- Thiếu gia, cậu… yêu thiếu phu nhân đúng không?
Câu nói của hắn bất giác khiến anh khựng lại.

Anh yêu cô? Anh không biết là anh yêu cô hay là anh đồng cảm với cô nữa.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy cô cười anh đều rất hạnh phúc, mỗi khi nhìn thấy cô khóc anh lại vô cùng đau lòng, mỗi lần ở bên cô anh đều có thể thoải mái bộc lộ tính cách thật của bản thân.

Anh thích người con gái này và anh muốn cô.

Chỉ cần cô gặp nguy hiểm anh đều có thể tức tốc mà chạy đến bên cô.

Cô là người con gái đầu tiên khiến tim anh đập, khiến anh cảm nhận được sự ấm áp và khiến anh khao khát đến như vậy.

Bây giờ hỏi anh có yêu cô không hay sao? Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Bách Hào mà trả lời.

- Đúng vậy, ta yêu cô ấy.

Cô ấy là vợ của ta bây giờ cũng mãi mãi là vợ sau này.1
Nhận được câu trả lời của anh, Bách Hào có chút khựng lại.

Nhưng có lẽ đây mà câu trả lời mà hắn đang mong muốn.

Trước đây phu nhân quá cố của hắn cũng chính là mẹ của anh luôn muốn đứa con trai duy nhất của bà sống một cuộc sống an nhàn cùng người con gái mà anh yêu.

Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác, anh đang đấy tranh, đang cố gắng trả thù.

Cuộc sống đầy rẫy những nguy hiểm xung quanh mà anh không thể né tránh hết.

Bách Hạo mỉm cười, đó là nụ cười khổ như của một người cha nhìn về hướng đứa con của mình đang đi sai hướng.

Hắn gật gật đầu rồi lại hỏi anh.

- Thiếu gia có thể vì thiếu phu nhân mà buông bỏ đi mối thù này không?

Anh giật mình, nhíu mày đứng dậy đi đến trước mặt Bách Hào.

- Ý anh là sao?
Giọng nói trầm trầm của anh vang vọng khắp căn phòng, ánh mắt nhìn về hướng Bách Hào đang đứng.

Ánh sáng ngoài khung cửa hắt vào trong khiến khuôn mặt anh nửa ẩn nửa hiện.

Bách Hào khẽ động đậy, đi đến ghế ngồi xuống.

Anh theo đó cũng đi tới ngồi đối diện hắn.

- Cậu có thể vì thiếu phu nhân mà buông bỏ hận thù không? Sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.

Như vậy không phải tốt hơn sao?
Anh cười đắng, rót một tách trà đưa đến chỗ Bách Hào rồi dựa lưng ra sau ghế.


Quỳnh Như
hi mn buổi tối vui vẻ ????

1
11/03
Xinh Triệu
Trang mới đi tác giả


12/03.