Dọc hành lang là tiếng bước chân của y tá.

Người thì đẩy xe lăn của bệnh nhân, người thì gấp gáp chạy đi tìm bác sĩ.

Cô đi qua một căn phòng có đèn báo đỏ.

Hình như người bên trong kia đang cấp cứu.

Nếu đã là đèn đỏ chắc tình trạng cũng khá nguy kịch.

Cô tự hỏi tại sao trên đời lại sinh ra bệnh tật để nhiều người phải chia lìa đến vậy.

Phía trước căn phòng cấp cứu là đôi vợ chồng gia đang ngồi ôm nhau mà khóc.

Có lẽ người bên trong là con của họ.

Rồi phòng cấp cứu tắt đèn, cánh cửa mở ra, một vị bác sĩ với áo blu bước ra ngoài thông báo cho họ tin dữ.

Đôi vợ chồng già như suy sụp hẳn, người vợ vì không chịu được cú sốc mà ngất lịm đi.

Cô đứng từ xa, tay nắm chặt lấy bệnh của bản thân nhìn theo bóng dáng họ xa dần.

Ở đâu đó, mùi thuốc sát trùng lại vương vãi trên hành lang nhỏ.

Nhã Kỳ nhíu mày, quay người đi ra ngoài.

Khuôn viên của bệnh viện này khá rộng.

Cô tiện tìm lấy một nơi vắng vẻ rồi ngồi xuống.


Một chiếc ghế đá với tán cây rộng che phủ ánh nắng là một lựa chọn khá tốt.

Cô đặt túi sách sang một bên rồi đưa mắt nhìn những khóm hoa đang nở rộ trước mặt.

Hoa dã quỳ không lộng lẫy như hoa hồng, không chói chang như hoa hướng dương nhưng một loài hoa dại như nó vẫn thể hiện được sự mạnh mẽ của riêng mình.

Bình thường có ai chú ý đến một loài hoa dại, người ta luôn chú ý đến những thứ cao sang, lộng lẫy hơn.

Nhưng riêng cô, cô lại có ấn tượng đặc biệt với nó.

Bất chợt từ phía sau, một bàn tay to lớn che phủ lấy tầm nhìn của cô.

Nhã Kỳ giật mình chuẩn bị cho người phía sau một bạt tay thì chợt nhận ra một hơi ấm quen thuộc.

Nhã Kỳ mỉm cười, đưa tay lên chạm vào tay anh.1
- Lớn rồi còn làm mấy trò trẻ con như này hả?
Anh bị cô đoán trúng liền xụ mặt xuống mà đi ra phía trước, ngồi xuống bên cạnh cô.

Cứ ngỡ là cô sẽ không nhận ra anh nhưng lại chỉ sau một vài giây liền đoán trúng.

- Sao vợ lại ngồi đây một mình vậy?
Anh ân cần đưa tay lên lau đi mồ hôi trên trán cô.

Ánh mắt ôn nhu, cử chỉ lại dịu dàng khiến cô cảm thấy như bản thân đang được nâng niu.

Có lẽ là sau này sẽ không còn được như vậy nhưng hiện tại anh đang là của cô, anh là chồng của cô.

Chỉ cần hạnh phúc như bây giờ là đủ rồi, cô không có quá nhiều thời gian để nghĩ về chuyện sau này.

- Em là đang đợi bạch mã hoàng tử tới đón đi.

Cô bông đùa mỉm cười quay sang nhìn anh.

Nhưng câu nói của cô lại khiến anh cảm thấy có chút ấm áp.

Thì ra trong lòng cô cũng có chỗ dành cho anh.

Chỉ cần trong tim cô có một góc nhỏ dành cho anh là anh đã hạnh phúc rồi.1
- Vậy anh có vinh hạnh được làm vị bạch mã hoàng tử đó không?
Anh nhước mày nhìn cô như đang thăm dò biểu hiện trên gương mặt nhỏ.

Gió nhẹ thổi vụt qua làm mái tóc mềm của anh nhẹ bay.

Mùa xuân tới rồi, Nhã Kỳ.


Vẻ đẹp của anh bất giác làm cô có chút đứng hình.

Ánh mắt nhìn thôi miên vào người con trai trước mặt.

Trong thoáng chốc, cô cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn xạ.


Cô vội đưa tay lên chạm vào nơi trái tim đang chệch nhịp rồi cúi xuống.

" Mình bị làm sao vậy? Có phải là do bệnh không? "
Gương mặt cô bỗng chốc đỏ ửng, hai gò má hồng hồng ẩn hiện sau mái tóc dài.

- Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?
Anh đưa tay nâng gương mặt đang cúi của cô lên.

Vừa nhìn thấy gò má ửng đỏ của cô anh liền hiểu ra.

Ánh mắt có chút gian xảo, khoé miệng cong lên rồi ghé sát vào tai cô mà nhỏ giọng.

- Vợ...!em ngại sao?1
Cô lúc này mặt càng đỏ hơn.

Cái hơi thở ấm nóng của anh nhẹ luồn lách vào trong cô khiến cơ thể khẽ run lên.

Nhã Kỳ không nhịn được mà đẩy anh ra rồi lắp bắp.

- Em...!em không có.

Anh vẫn không chịu buông tha cho cô mà lại tiến đến gần hơn rồi cúi xuống chạm nhẹ lên đôi môi đỏ hồng.

Một nụ hôn ấm nóng đặt xuống môi cô khiến cả cơ thể cùng lí trí của cô như tan rã.

Bàn tay yếu ớt chạm vào vòm ngực của anh rồi buông thõng xuống.

Cái lưỡi gian xảo của anh luồn lách vào sâu bên trong, cố ý tách khuôn miệng nhỏ của cô ra.

Nó nhẹ nhàng đi vào sâu bên trong mà hút lấy mật ngọt.

Chiếc lưỡi nhỏ của cô cũng bị anh trêu đùa đến khó chịu.

" Nóng...!quá.

A..


"
Lí trí của cô hoàn toàn bị anh tri phối.

Thiên Vũ vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của cô mà cắn nhẹ vào đôi môi nhỏ.

Cho đến khi cảm nhận được cơ thể cô cần hô hấp anh mới lưu luyến mà buông cô ra.

Đôi mắt cô mờ đi, sâu thẳm bên trong chỉ còn lại hình ảnh của anh.

- Vợ, em có thực sự yêu anh không?
Anh nhỏ giọng cúi xuống hôn lên vàng tai cô.

Cơ thể cô lại trở nên kì lạ.

Cô muốn anh, muốn cái đụng chạm từ anh, muốn hơi ấm của anh.

- Vợ...!
Anh lại tiếp tục kích thích con mèo nhỏ đang nằm trong lòng.

Nhã Kỳ không trả lời chỉ ngẩng đầu lên cố gắng để hôn anh.

- Em chưa trả lời anh thì không được hôn.1
Thiên Vũ chặn hành động của cô lại khiến Nhã Kỳ có chút hụt hẫng.

Cô phụng phịu, cúi người ghé sát vào tai anh mà trả lời.

- C...!có....