Mẹ chồng cô quay lại mang một đĩa rau củ ra bàn đặt xuống.

Bà mặc tạp dề tóc búi cao vừa đảm đang lại không mất đi vẻ quý phái.

Ánh mắt hiền lành nhìn từng cử chỉ của cô.

Nhã Kỳ tuy chỉ mới tiếp xúc với bà nhưng đã cảm thấy như thân quen từ trước.

- Nhã Kỳ, lên gọi Thiên Vũ xuống đi.

Bà lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

- Vâng ạ.

Nói rồi Nhã Kỳ đi lên trên phòng.

Tim cô vẫn đang đập rất nhanh theo từng nhịp bước chân.

Đến căn phòng cuối lầu hai cô đưa tay gõ cửa.

“ Cốc cốc cốc.


Không có tiếng trả lời Nhã Kỳ đẩy cửa đi vào.

Bước chân cô ngừng lại nhìn căn phòng không có một chút ánh sáng.

Bây giờ đang là ban ngày mà, tại sao phòng lại tối như vậy chứ? Cô theo quán tính đi vào bên trong mà gọi tên anh.

- Thiên Vũ.

Nghe thấy tiếng cô gọi Thiên Vũ từ đâu xuất hiện nắm lấy tay cô kéo vào lòng.

Nhã Kỳ bị hành động của anh làm cho bất ngờ mà ngã vào lòng anh.

Cô nghe thấy nhịp tim anh đập mạnh cùng hơi thở gấp gáp nóng ấm phả vào mặt cô.

Nhã Kỳ trong chốc lát run lên.

- Sao vậy?
Anh nghiêng đầu hỏi tay vẫn nắm chặt cánh tay cô.

Nhã Kỳ trong tình huống này không biết nói gì chỉ có thể ép sát vào người anh cảm nhận cái ấm nóng của cơ thể.

Cô cứ đứng yên như vậy không nói gì khiến anh cũng vô cùng khó xử nên đành giữ nguyên tư thế.


- Nhã Kỳ, Thiên Vũ, hai đứa làm gì lâu vậy?
Tiếng gọi của mẹ chồng làm cô bừng tỉnh vội vã gạt tay anh ra.

- Mẹ gọi chúng ta xuống dùng bữa.

Trong bóng tối cô không thể nhìn thấy gương mặt anh chỉ có thể cảm nhận từng hơi thở của anh.

Thiên Vũ đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng và giữ chặt.

Đây là tình huống gì vậy chứ? Cô gỡ tay anh ra nhưng vòng tay quá chặt không thể gỡ ra.

- Anh làm gì vậy? Em phải xuống nhà.

- Cô… ấm.

Giọng anh ngập ngừng bên tai cô.

Hơi ấm từ miệng anh phả ra như thổi một làn gió vào tai cô khiến cô khẽ rùng mình co người lại.

Anh giữ chặt cô dường như chẳng muốn buông tay ra.

- Nhã Kỳ, Thiên Vũ hai đứa làm gì mà để phòng tối vậy, không mau xuống đi đồ ăn sẽ nguội mất.

Phía trước căn phòng bóng dáng mẹ cô xuất hiện làm cô sợ mà gạt tay anh ra.

Nhã Kỳ chỉnh lại tóc rồi bước ra ngoài.

- Không có gì đâu ạ.

Chúng ta xuống thôi.

- Thiên Vũ.

Anh bước ra từ trong căn phòng tối.

Khuôn mặt đẹp đến nỗi cô không muốn rời mắt.

Lúc này nhìn dáng vẻ của anh lại không hề ngốc một chút nào.

Cô cảm nhận như bên trong đó ẩn chứa một điều khác thường.

Ánh mắt này không phải là ánh mắt của kẻ ngốc.

Những dòng suy nghĩ lại quẩn quanh trong tâm trí cô đi qua đi lại nhưng rồi Nhã Kỳ nhanh chóng gạt bỏ tất cả.

Chuyện của Dương gia cô không nên để tâm quá nhiều.

Nghe nói Dương gia không chỉ mạnh về tài chính mà còn có cả một băng đảng riêng.

Trong thế giới ngầm vị trí của nhà họ Dương cũng không phải dạng vừa.

Ngày trước khi đi phục vụ ở mấy quán bar cô có nghe nói về Dương gia.

Một tên đầu trọc xăm trổ đầy mình đã nói rằng người trong Dương gia chính là trùm của băng Safia.

Một tên khác lại nói nhà họ Dương máu lạnh giết người không ghê tay.

Nói chung thì cũng chỉ là lời đồn cô cũng không để tâm lắm.

- Nhã Kỳ, con đang suy nghĩ gì vậy?
Cô giật mình bị lời nói của ba chồng đánh thức.

Bây giờ cô mới để ý nãy giờ cô không hề động đũa.

Cảm giác có hơi ngại ngùng cô cầm đũa lên gắp một ít rau bỏ vào bát.

- Cô… cô ấy…
Thiên Vũ ngồi bên cạnh cô ngập ngừng nói gì đó nhưng rồi lại nuốt lời muốn nói vào trong.

Tuy nhiên lời nói lắp bắp đó cũng không thể qua được tai mẹ chồng cô.

Bà đưa ánh mắt hướng về anh hỏi.

- Sao vậy?
Giọng mẹ chồng cô lúc này sao lại nghe như đang đe dọa Thiên Vũ vậy? Anh giật mình, bàn tay bên dưới nắm lấy vạt áo của cô mà run lên.

Cô quay sang nhìn biểu cảm của anh thì khó hiểu vô cùng.

Nhã Kỳ đưa tay xuống nắm lấy bàn tay đang run kia vỗ vỗ nhẹ.

- Khi nãy con và Thiên Vũ đã ra ngoài ăn bữa trưa rồi nên chắc giờ anh ấy cũng không ăn được nữa.


Cô mỉm cười nhìn ba mẹ chồng đang ngồi ăn trước mắt.

Có khi nào họ sẽ mắng chửi cô không? Nhưng dù là gì đi nữa thì tất cả mọi thứ khổ cực, đau buồn nhất trên thế gian này cô cũng đều nếm trải qua nên bây giờ cũng đã chai sạn.

- Minh Hạ, nếu hai đứa đã dùng bữa rồi vậy thì em để tụi nhỏ đi đi.

Mới cưới nhau cũng nên vun đắp chút tình cảm.

Dương lão gia quay sang nói với vợ mình.

Bà gật gật đầu rồi đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn sang Thiên Vũ.

- Con và Nhã Kỳ lên phòng trước đi.

- Vâng ạ.

Cô đứng dậy nắm lấy bàn tay đang run run kia kéo lên.

Anh khom người cúi đầu đi bên cạnh cô, khi đi qua ghế ngồi của Dương lão phu nhân thì cả người liền run lên một hồi.

- Thiên Vũ, Nhã Kỳ bây giờ là vợ của con con nên đổi cách xưng hô đi
Dương lão gia mỉm cười nhắc nhở anh.

Thiên Vũ chỉ gật đầu một cái rồi chạy nhanh lên phòng không quên kéo tay cô đi theo.

Vừa lên đến phòng anh liền đóng chặt cửa lại rồi ngồi một góc.

Trong căn phòng tĩnh lặng cô nghe được tiếng nấc nghẹn của anh.

Nhã Kỳ không hiểu lắm đi đến bật đèn lên thì thấy anh đang ngồi co người lại dáng vẻ vô cùng sợ hãi.

- Vũ à, anh sao vậy? Đau ở đâu sao?
Cô đi đến bên cạnh anh đưa tay ra vỗ nhẹ như để an ủi anh.

Thiên Vũ liền nắm lấy bàn tay cô run run mấp máy môi.

- Mẹ… mẹ sẽ đánh tôi.

Nhã Kỳ nhíu mày, trong đầu cô vẫn đang cố thu nhận câu nói vừa rồi của anh.

Câu nói đó là có ý gì đây?
- Mẹ sẽ không đánh anh đâu.

Đừng sợ mà.

- Nhã… Nhã Kỳ, cô mau chạy đi.

Mẹ là một người rất đáng sợ… Mẹ sẽ hại cô.

Anh đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn cô, bàn tay run vẫn nắm chặt lấy cô như sợ cô sẽ rời xa anh.

Cô mặc dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn mỉm cười dỗ dành anh.

- Đừng sợ.

Có em ở đây rồi.

Đừng sợ.


Cô ôm Thiên Vũ vào lòng, xoa đầu anh như một đứa trẻ.

Cô cảm nhận được sự sợ hãi sâu trong lòng anh.

Đây thực sự là sợ chứ không phải là cố ý.

Nhưng tại sao anh lại sợ mẹ của mình chứ? Trong đầu cô lúc này là rất nhiều câu hỏi.

Mới chỉ đến Dương gia mà đã gặp phải nhiều chuyện như này.

Quãng đời còn lại về sau của cô sẽ như thế nào đây?
- Vũ à.

Cô cất tiếng gọi anh nhưng không nghe được anh trả lời.

Đôi mắt cô đảo quanh nhìn xuống anh thì phát hiện anh đã ngủ.

Anh ngủ rồi cũng tốt, sẽ không còn khóc, không còn sợ nữa.

Nhưng vấn đề hiện tại là làm sao để mang anh lên giường.

Anh vừa cao lại còn nặng hơn cô như vậy thì làm sao có thể mang lên chứ?
Nhã Kỳ đỡ lấy anh rồi từ từ đứng dậy.

Quả đúng như cô nghĩ anh rất nặng.

Cái thân hình cao lớn dựa cả vào người cô như muốn đè gãy xương cô vậy.

Chật vật một lúc cô mới đem được anh lên giường.

Chỉnh lại tư thế nằm cho anh cô mới nhẹ nhàng đắp chăn rồi quay đi chuẩn bị xuống nhà.

- Đừng… đừng mà… đừng làm vậy… cứu với, cứu tôi.

Giọng nói yếu ớt của anh vang lên thu hút sự chú ý của cô.

Cô quay lại nhìn anh, gương mặt đã lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc.

Nhã Kỳ bước tới bên cạnh giường ngồi xuống.

Chắc anh đang gặp ác mộng.

Cô đưa tay nắm lấy tay anh rồi nhẹ nhàng trấn tĩnh.

- Không sao, có em ở đây rồi..