Anh ân cần đưa muỗng cháo lên miệng cô.

Cái hơi ấm nóng của cháo phả vào gương mặt khả ái của Nhã Kỳ.

Cô giật mình rồi cũng đón nhận lấy muỗng cháo trên tay anh.

Cô mong chờ cái cảm giác được anh vỗ về dịu dàng như này.

Cô không muốn anh cứ mãi nằm một chỗ như lúc cô chạy vào.

Cái cảm giác sợ hãi ấy vẫn vương lại trong tâm trí của cô.

Hình ảnh của anh nằm trên chiếc giường trắng toát cùng một vũng máu khiến cô như rơi vào tuyệt vọng.

Ngay lúc đó cô đã nghĩ rằng giá mà người nằm đó là cô, giá mà cô được thay thế anh.

Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã ổn hơn, anh đã tỉnh lại còn cô thì vẫn tiếp tục dựa dẫm vào anh.

Tất cả chỉ cần có vậy là quá đủ rồi.

Mọi thứ xin hãy mãi bình yên như này.1
- Anh còn đau không?
Cô ân cần nhìn vết thương đang băng bó của anh.

Tối hôm đó cô đã lo lắng ra sao thì bây giờ lại an tâm phần nào.

Ít ra anh vẫn còn đang ở bên cô.

- Không còn, có vợ ở bên là hết đau rồi.1
Anh cười dịu dàng hôn lên tóc cô.

Cái sự dịu dàng mà cô đã mong muốn bao ngày nay cuối cùng cũng được cảm nhận.

Cô đánh nhẹ lên đầu anh rồi cúi xuống múc một muỗng cháo mà trách yêu.

- Chỉ được cái khéo miệng.

- Khéo miệng với vợ thôi mà.


Vợ không thích sao?1
Thiên Vũ chu miệng như đang giận dỗi rồi ngồi sát lại gần cô, vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ.

Anh còn nghĩ là đêm hôm đó sẽ không qua khỏi nữa chứ.

Nhưng giấc mơ đó lại quay trở về.

Cái cơn ác mộng vào đêm hôm đó.

Càng nghĩ tới anh lại càng muốn một dao đâm chết Lăng Minh Hạ.

" Cốc cốc cốc "
Anh đưa khăn giấy lên lau miệng rồi dựa người vào gối phía sau.

Cô đặt bát cháo lên khay rồi nhận lấy tờ giấy của anh vừa lau miệng đặt lên khay.

- Em ra ngoài trước nha.

- Vâng, bà xã.

Cô quay người đi ra ngoài mở cửa.

Vừa nhìn thấy Nhã Kỳ đi ra, Bách Hào liền cung kính cúi đầu chào.

- Thiếu phu nhân.

- Ừm, cậu vào trong đi.

- Vâng.

Cô cầm khay bước qua Bách Hào.

Bấm số đi xuống tầng dưới, cô muốn đi dạo một chút.

Thang máy dừng lại, cô đi ra ngoài.

Đây là tầng dành cho các phòng bệnh bình thường.

Cô đi qua dãy hành lang dài, bước chân chợt dừng lại ở trước một căn phòng.

Bên trong là một người con trai nhìn khá trẻ.

Tuổi cũng chừng bằng Thiên Vũ.

Gương mặt bị băng trắng quấn lấy, tay chân cũng thương tích không nặng.

Cô gái bên cạnh còn khá trẻ, đôi mắt mông lung nhìn về người con trai đang nằm trước mắt.

- Anh mau tỉnh lại đi...!
Giọng nói của cô gái kia yếu ớt như chẳng còn hơi.

Bàn tay lạnh lẽo nắm lấy bàn tay đang bọc băng kín của chàng trai kia.

Cô bất chợt chạnh lòng, ánh mắt thoáng buồn đứng nép sang một bên.

" Họ là người yêu của nhau sao? "
Cô nhìn dáng vẻ vội vã của cô gái trong kia mà hơi nhói lòng.

" Rầm.

"
Cô gái kia không may ngã xuống, đôi mắt vô hồn đưa tay quơ quơ trước mặt.

Bàn tay nhỏ nắm lấy một chân ghế rồi từ từ đứng lên.

Đầu gối bị xước đến chảy máu nhưng vẫn cố gắng chăm sóc cho cậu thanh niên kia.


Nhã Kỳ không nhịn được mà chạy vào đỡ cô gái kia ngồi lên ghế.

- Cảm ơn, cảm ơn.

Nhận được sự trợ giúp từ Nhã Kỳ, cô gái kia không ngừng cảm ơn.

Đôi mắt tuy hướng đi nơi khác nhưng bàn tay lại nắm chặt tay cô.

- Không có gì.

Cô không sao chứ?
- Tôi không sao.

Cô gái kia mỉm cười cảm ơn cô.

Nét đẹp ngây thơ lại hồn nhiên đến độ vừa nhìn liền yêu mến.

Cô đặt khay đựng bát cháo của anh sang một bên rồi ngồi xuống bên cạnh cô gái kia.

- Cô tên là gì?
- Tôi sao?
Cô gái kia hỏi lại như muốn chắc chắn rằng người cô hỏi là cô ấy.

Vì đôi mắt không thể nhìn thấy nên chỉ đành hỏi lại để chắc hơn.

- Đúng rồi.

- Tôi là Gia Kiều.

" Gia Kiều...!cái tên thật đẹp.

"
Cô mỉm cười nhìn Gia Kiều.

Trong cô như nảy sinh cái thứ cảm xúc lạ.

Đó là sự thương hại sao? Không, nó là đồng cảm.

Đôi mắt của cô gái này vô cùng đẹp nhưng nó lại không thể nhìn thấy.

Cô nhìn chàng trai đang nằm trên giường kia rồi hỏi.

- Chàng trai này là người thương của cô sao?
Gia Kiều gật đầu, vội vã quay lại quơ quơ nắm lấy tay người con trai kia.

- Anh ấy là người tôi chọn.


Nhưng gia đình lại không đồng ý.

Giọng nói như trầm xuống, Gia Kiều không nhịn được mà khoé mắt cay cay.

- Vậy hai người ở riêng sao? Một mình trên thành phố này?
- Đúng vậy.

Tôi đang là nhân viên quán cafe còn anh ấy chỉ là một công nhân bình thường nhưng cuộc sống vô cùng vui vẻ.

Nụ cười lại nở trên môi như đang nhớ về những điều tốt đẹp mà hai người đã trải qua.

Cô nghe cũng cảm thấy vui lòng.

Câu chuyện này thực khác so với hoàn cảnh của cô.

Nhưng noa giống đó là đều hạnh phúc.

Chỉ cần có nửa kia thì nhất định sẽ hạnh phúc.

- Vậy anh ấy làm sao lại bị thương nặng như này?
- Anh ấy...!là bị chiếc xe khác đâm trúng.

Nhưng chúng tôi không có đủ số tiền để phẫu thuật cho anh ấy...!
Nước mắt của Gia Kiều không ngăn được mà rơi xuống.

Ngay lúc này, cô gái nhỏ ấy chỉ có thể nhìn người con trai cô yêu chết dần chết mòn.

Cô vỗ vỗ vai an ủi Gia Kiều.

- Bác sĩ nói nếu không phẫu thuật sớm thì anh ấy sẽ sống cuộc sống thực vật mãi mãi.

Bờ vai gầy run lên từng hồi.

Cô cũng động lòng trước hoàn cảnh của hai người.

Một tình yêu đẹp mà sao lại phải trải qua những chuyện như này?.