Giọng ông ta mang theo vài phần mông lung và có chút không chắc chắn.

Kẻ say thì lấy đâu ra chứ? Anh nhíu mày nhìn cánh nhà báo đang liên tục bấm máy rồi mới trả lời.

- Về vấn đề này thì tôi nghĩ không phải chuyện của giám đốc đây.

Dương gia có thế nào đi chăng nữa cũng không cần đến giám đốc lo chuyện bao đồng.

Ánh mắt sắc lạnh của anh quẹt qua người ông ta như muốn đâm thủng.

Câu trả lời hay nói đúng hơn là lời cảnh cáo của anh khiến ông ta run lên rồi lặng im ngồi xuống.

Nếu như bây giờ ông ta lên tiếng sẽ bị anh giết chết mất.1
" Đúng là phiền phức.

Thật muốn mau về nhà với Nhã Kỳ.

"
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Không còn ai lên tiếng, truyền thông cũng nhanh chóng đưa tin.

Không quá một tiếng, tin tức về anh đã lan truyền trên các trang báo và là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Anh nhẫn nại nhìn qua một lượt.

Bất chợt từ bên ngoài một người đàn ông đi vào.

Gương mặt đẹp tựa tranh vẽ, đi theo sau là một cô gái khá trẻ.

Nhìn qua cũng chỉ tầm mười tám tuổi.


Cả khán phòng đổ dồn ánh mắt ra ngoài cửa.

Tiếng xì xầm bàn tán vang lên không ngớt.

- Đó chẳng phải là Chu Tư Thuần và Chu Thư Hân đại thiếu gia và nhị tiểu thư của Chu gia sao?
- Họ tới đây làm gì?
- Nghe nói Chu gia không có hợp đồng gì với tập đoàn Mạc Thiên mà?
Tư Thuần mỉm cười rạng rỡ như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời.

Anh bước lên thảm đỏ, trực tiếp tiến đến sân khấu nơi Thiên Vũ đang đứng.

Thư Hân cũng vui vẻ nhảy nhót theo sau.

- Đã thất lễ làm gián đoạn đến buổi họp báo của Mạc Thiên rồi.

Tôi là Chu Tư Thuần đại thiếu gia của tập đoàn Chu.

Anh khó hiểu nhìn Tư Thuần đang đứng trước mặt mình.

Người này có chút quen mắt nhưng anh lại không thể nhớ ra.

Thiên Vũ lục lại trong từng góc trí nhớ thì bất chợt hiện lên hình ảnh bữa tiệc ngày hôm đó.

Cô gái đứng sau anh ta là người đã trò chuyện cùng với Nhã Kỳ.

Theo anh thì người nào đối xử tốt với vợ anh cũng đều là người tốt cả.

- Chào Chu tổng, không biết hôm nay anh đến buổi họp báo này là có chuyện gì?
Nhìn thấy anh đã nhớ ra mình thì Tư Thuần lập tức mỉm cười đưa tay ra phía sau cầm lấy bản hợp đồng trên tay Thư Hân.

- Chúng ta đi vào vấn đề chính luôn nhé.

- Được.

Tư Thuần đưa cho anh một bản hợp đồng rồi nói tiếp.

- Chu thị muốn hợp tác với Mạc Thiên.

Nếu anh đồng ý thì kí vào đây.

Phía dưới khán đài vang lên từng lời bàn tán xôn xao.

Chu thị là tập đoàn lớn thứ tư của thành phố S này.

Đứng đầu vẫn là Dương gia, đứng thứ hai thì chắc chắn là tập đoàn Mạc Thiên.

Anh hơi sững người nhìn bản hợp đồng trước mắt.1
- Tại sao lại muốn kí hợp đồng với Mạc Thiên?
- Vì Mạc Thiên làm ăn chính trực, sản phẩm bán ra lại tốt nên muốn kí hợp đồng với anh.

Kí hợp đồng ngay trên họp báo sao? Việc này đến bất ngờ như vậy ngay cả anh cũng không lường trước được.

Thiên Vũ cầm bản hợp đồng lên rồi đọc qua thoả thuận.


Cũng không có gì gọi là quá đáng.

Yêu cầu và lợi ích vô cùng rõ ràng.

Anh quay sang nhìn Bách Hào đang đứng bên cạnh rồi đưa tay ra hiệu.

Hắn hiểu ý liền lấy trong túi quần ra một chiếc bút đặt vào tay anh.

Nét chữ kí như phượng múa hoạ trên giấy, anh đưa lại cho Tư Thuần rồi mỉm cười.

- Hợp tác vui vẻ.

- Cảm ơn anh.

Thư Hân thấy anh chịu kí thì vui vô cùng.

Chả là con bé lần trước gặp và nói chuyện với Nhã Kỳ cảm thấy hợp vô cùng.

Trong lòng cũng có một chút cảm tình với cô nên mới nhờ anh đến kí hợp đồng với Mạc Gia.

Như vậy thì có thể đường đường chính chính đến chơi với cô.

- Cảm ơn Dương tổng đã dành thời gian.

Anh tiếp tục bài phát biểu của mình đi.

Nói rồi hắn quay xuống đi ra xe.

Chuyện này nhanh đến nỗi không ai có thể cảm nhận được.

Buổi họp báo lại tiếp tục trong sự đợi chờ của khách mời phía dưới.

- Xin lỗi quý vị khách mời vị sự cố khi nãy.

Buổi họp báo sẽ được tiếp tục.

Ai còn câu hỏi gì nữa không?
Bên dưới im lặng không có lấy một tiếng động.

Không có ai muốn lên ý kiến cũng chẳng ai phản đối chuyện này.


Anh đợi một lúc, nhìn xung quanh dò xét.

Khi chắc chắn rằng không ai có thêm ý kiến gì thì anh mới nói tiếp.

- Vậy buổi họp báo kết thúc tại đây.

Cảm ơn các vị khách mời đã tham gia.

Tiếng bấm máy ảnh vang lên lần cuối trước khi anh khuất bóng.

Khách mời cũng nhanh chóng giải tán mà đi về.

Một số nhà báo vẫn cố chấp chạy theo anh để hỏi lấy hỏi để và săn tin.

Anh khó chịu luồn lách qua đám đông rồi đi lên xe để lại cánh nhà báo gọi khản cổ phía sau.

Phía sau màn hình điện thoại, Lăng Minh Hạ trừng mắt nhìn anh.

Không ngờ rằng một ngày anh lại trở về đối đầu với bà ta trong thân phận này.

Chủ tịch của tập đoàn Mạc Thiên - Dương Thiên Vũ.

Bàn tay bà ta nắm chặt hằn in từng vết móng tay lên da.

" Nếu đã không thể diệt cỏ tận gốc chi bằng chơi đùa với nó một chút.

Trò chơi tiêu khiển này, như vậy mà cũng hay.

"1.