Lúc này bà ta đã thực sự mất hết kiên nhẫn.

Lăng Minh Hạ cau mày đi đến đạp thẳng vào bụng của ông khiến Lâm quản gia ngã xuống đất.

Qua màn hình điên thoại, anh nghiến răng trừng mắt ghi nhớ từng hành động của bà ta.

Lâm quản gia đã chăm lo cho anh từ nhỏ, đối với anh ông như một người cha thứ hai.

Thiên Vũ luôn hết mực chân trọng ông cũng như ở bên phụ giúp ông.

Anh biết ông lúc nào cũng bảo vệ anh mà để Lăng Minh Hạ bực tức đổ hết sự giận dữ lên người ông.

Nhưng vì kế hoạch trả thù của bản thán anh không thể manh động.

" Nếu ông đã ngoan cố như vậy thì phu nhân ta đây sẽ tự tìm thằng nhóc đó.

"
Ả rút một khẩu súng từ túi quần của một đàn em đang đứng bên cạnh ra rồi chĩa thẳng vào đầu ông.

" Vì sự trung thành của một con chó hoang đối với người chủ không đáng sống nên ta sẽ đặc ân cho ông chôn bên cạnh nó.

"
Nói rồi một tiếng súng chói tai vang lên.

Viên đạn bạc lạnh lẽo xuyên qua đầu Lâm quản gia.

" Rầm.

"

Bàn tay anh đập mạnh xuống bàn tạo ra một âm thanh lớn.

Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại mà đúng hơn là nhìn vào gương mặt độc ác giả nhân giả nghĩa của Lăng Minh Hạ.

Trước mặt mọi người bà ta là một người phụ nữ quyền lực quý phái nhưng sau lưng lại là một con quỷ.

Bà ta không được ai coi trọng vì hầu hết đều biết về việc bà ta cố ý trèo lên giường Dương lão gia để trở thành Dương phu nhân.

Đi đến đâu cũng có lời bàn tán về Lăng Minh Hạ.

Trước mặt bà ta tỏ vẻ yếu đuối nhưng sau lại cho người đi giết hết những người đã bàn tán về bà.

- Chết tiệt.

L-Ă-N-G M-I-N-H H-Ạ
Anh gằn từng chữ một, vứt điện thoại xuống bàn.

Bà ta là người phụ nữ độc ác nhất mà anh từng gặp.

Một con quỷ, một con rắn độc đội lốt người.

Thiên Vũ cau mày giận dữ chạy ra khỏi phòng liền bị Bách Hào ngăn lại.

- Thiếu gia...!thiếu gia, người muốn đi đâu vậy?
- Ta phải giết bà ta báo thù cho Lâm quản gia.

Bách Hào cố gắng dùng hết sức ngăn cản anh lại.

Cái tính hấp tấp này là được thừa hưởng từ Dương Kiệt Hoàng đây mà.

Mẹ anh lúc nào cũng trầm tư bình tĩnh nhưng anh lại không học được cái tính đấy là sao chứ?
- Thiên Vũ.

Giọng cô nhẹ nhàng vang lên bên tai cùng bóng dáng nhỏ bé xuất hiện trước mặt anh.

Nhìn thấy cô, anh như bình tĩnh hơn, không còn cựa quậy phản kháng.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi gỡ tay Bách Hào ra tiến lại gần ôm cô vào lòng.

- Thiên Vũ, anh sao vậy? Có chuyện gì sao?
Anh không trả lời, vòng tay qua ôm chặt cô rồi gục đầu xuống vai cô.

Cái hương thơm dịu nhẹ trên cơ thể cô làm anh thấy thoải mái vô cùng.

Tâm trạng cũng vì thế mà tốt hơn.

Bách Hào thấy vậy liền nhẹ gật đầu như xin phép ra ngoài.

Cô gật đầu nhẹ đáp trả rồi đưa tay lên vỗ vỗ lưng anh.

- Không sao, không sao có em ở đây rồi, đừng sợ.


Có lẽ bây giờ cô là hy vọng cuối cùng của anh.

Chỉ cần có cô anh vẫn có thể tiếp tục cố gắng.

Nhã Kỳ vẫn để cho anh ôm vì cô biết anh hiện giờ đang rất cần cô.

- Nhã Kỳ...!đừng rời xa anh.

Giọng anh nhẹ nhàng vang lên mang theo vài sắc buồn.

- Em sẽ ở đây, sẽ không đi đâu cả.

Cô cố gắng trấn an anh nhưng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Có lẽ là liên quan đến Dương gia.

Một lúc sau, Thiên Vũ đã bình tĩnh lại, anh bỏ cô ra rồi nắm tay cô kéo vào phòng.

Tay kia thuận tiện đẩy cửa đóng lại.

- Có chuyện gì vậy?
Cô bị anh kéo đi bất ngờ có hơi ngạc nhiên.

Thiên Vũ ngồi xuống ghế rồi kéo cô vào lòng.

Tay anh nhanh chóng bật lên bản tin buổi họp báo hôm nay của cha anh.

" Tôi không có đứa con như nó.

Từ bây giờ Dương Thiên Vũ chính thức không còn liên quan gì đến Dương gia.

"
Cô bất ngờ nghe câu nói của Dương lão gia.

Chẳng phải Dương lão gia rất yêu quý anh sao? Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của Dương lão gia đối với anh là thật.

Nhưng tại sao bây giờ lại muốn từ bỏ anh?

- Chuyện này là sao vậy?
Thiên Vũ vòng tay qua ôm chặt lấy cô.

Gương mặt góc cạnh sắc nét của anh đặt xuống vai cô.

- Có lẽ Lăng Minh Hạ đã nói gì đó với ông ấy.

Bây giờ anh không còn ai bên cạnh nữa rồi.

Ánh mắt anh trùng xuống mang theo vẻ u buồn.

Thiên Vũ đã luôn nuôi hy vọng một ngày anh sẽ báo thù được cho mẹ và cha anh cũng sẽ nhận ra bộ mặt thật của Lăng Minh Hạ.

Vì cái niềm hy vọng đó mà suốt bao năm qua anh luôn nhẫn nhịn.

Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại như này.

- Đừng nói như vậy.

Em là vợ anh mà.

Anh còn có em.

Cô xoa xoa đầu anh vô cùng yêu thương.

Thiên Vũ khẽ mỉm cười ôm cô chặt hơn.

Trước hết phải lấy lại được những gì đã mất từ tay Lăng Minh Hạ và Dương Thiên Bảo rồi mới tính bước tiếp theo..