Tử Khuynh ko ngờ một nữ đế vốn thường lạnh lùng khi ở cạnh cô chưa bao giờ rơi lệ vì ai , hiện tại đang ở trước mặt nàng khóc đến độ uất ức.

- Nghe này tôi và cô vốn ko có duyên trong tình cảm cho lắm , cô .. Tốt nhất nên tìm người hợp với mình đi thì hơn!

Câu nói lạnh lùng này ko phải câu trả lời mà Hoàng Vi cần , Hoàng Vi đẩy Tử Khuynh ngã nhào ra ghế sofa

- Em có biết từng câu nói của em .. Nó ko hợp lý ko ?

- Cô đừng làm càn , Hoàng Vi, tôi nói rồi tôi ko còn tình cảm với cô nữa! Đừng cố chấp theo đuổi tôi !

- EM THEO ĐUỔI TÔI BAO NHIÊU , TÔI ĐÃ YÊU EM BÂY GIỜ EM NÓI TÔI DỪNG LÀ DỪNG SAO?!!

Nước mắt Hoàng Vi rơi xuống má Tử Khuynh

- Em hiện tại chưa thể hiểu hết được , nhưng .. Chỉ cần một thời gian nữa chị sẽ chứng minh cho em thấy

Hoàng Vi đặt tay Tử Khuynh lên ngực mình


- Trái tim này trước đây chưa từng đập quá nhịp vì ai , kể cả người kia cũng ko thể làm trái tim chị rung động như em ! Tiểu Khuynh.. Trái tim tôi .. Nó vốn dĩ chỉ hoạt động vì em thôi!

Giọng Hoàng Vi như lạc đi , nó chất chứa nỗi đau thương mất mát của một người con gái , Tử Khuynh đâu muốn mình trở thành người lãnh cảm đâu nhưng vì hoàn cảnh đã khiến cô thay đổi thôi .

- Vậy bây giờ.. Cô muốn làm gì ?

Hoàng Vi ko tin vào tai mình , Tử Khuynh là lần đầu tiên hỏi nàng câu này . Cố suy nghĩ thật đúng với nghĩa của câu này ,

- Em đáp ứng được ko ? Ko được từ chối a!

- Cô nói đi !

Hoàng Vi  buột miệng

- Gọi chị một tiếng .. Ưm Tiểu tỷ đi !

Tử Khuynh nhíu mày

- Cô nói cái gì cơ??!

- Tiểu tỷ !

- Tôi ko gọi như vậy đâu , cô mơ đi !

- Nhưng em nói.. Vậy mà lại ko giữ lời!


Hoàng Vi lí nhí cố cho người kia nghe rõ, Tử Khuynh thở dài . Cô quên mất cái danh này từ lâu lắm rồi , ko ngờ vậy mà con người này còn nhớ , thật xấu hổ . Trước đây một não như đứa trẻ ngây thơ bên cạnh nàng luôn miệng gọi tiểu tỷ thân mật ái muội , xoá đi khoảng cách tuổi tác quyền lực , bây giờ.. E.. Tình cảnh này.

- Cô ... Ko cảm thấy trẻ con sao? Nó là cái tên cô ghét cay ghét đắng ấy thôi!

- Trước đây vì khá xấu hổ .. Nên mới cấm thôi nhưng em vẫn gọi đấy thôi , Tiểu Khuynh gọi Tiểu tỷ đi mà ~

Hoàng Vi nhõng nhẽo , Tử Khuynh một cỗ muốn buồn nôn chết được , đây là điểm thay đổi của người đang yêu sao , cô ko muốn a.

- Ti.. Tiểu .. Tiểu tỷ!

- Đúng rồi a~!

Hoàng Vi vui sướng , ko ngờ cô lại được gọi như vậy lần nữa . Nó giúp cô cảm thấy thân mật hơn với Tử Khuynh rất nhiều , đáng ghét nàng lại cảm thấy khó chịu khi gọi cô vậy .


- Giờ cô tránh được chưa , định đè đến khi nào ?

- Chờ một lát !

Hoàng Vi nằm cạnh Tử Khuynh, ko ngờ cô bạo gan dám làm vậy ,hơi ngượng nhưng lại cảm giác rất gần gũi .

- Dậy đi , ai vào mà thấy thì chết !

- Giờ này ai dám vào đây , ko gõ cửa chị đuổi việc nha .

- cô rớt liêm sỉ đi đâu rồi hả , dậy dậy ngay !

Tử Khuynh cố nâng cô lên tống đi chỗ khác , nhưng Hoàng Vi đâu có dễ dàng bị đẩy đi đâu ,cô vận nội công đè Tử Khuynh , ko nặng ko nhẹ đủ để ko bị bất đi dễ dàng như lần trước . Tử Khuynh thở phì phò ko ra hơi

- Cô ăn cái quái gì nặng vậy ?

- Ăn .. Em chỉ biết ăn thôi hả , mà kệ đi , chiều chị đi mừ!

Hoàng Vi ôm cô như con nít vậy , rúc vào cổ non thơm của Tử Khuynh mà thoả mãn

" Mùi thật thơm a~~! "

Cô thích mùi này hơn tất cả mọi loại nước hoa xa xỉ khác , cô có điều chế ra được loại mùi này đi chăng nữa cũng ko có cảm giác thoải mái như này .
CẠCH !

- CHỦ TỊCH !? Ớ..?!

Thư kí Huệ lao vào ko gõ cửa , lập tức chọc mù mắt trước cảnh tượng hai người con gái ôm nhau thân mật vậy , mà cái làm cô muốn mù mắt là chủ tịch cao cao tại thượng mà cô luôn ngưỡng mộ đang nằm ôm cái con người kia thân mật .

- Th.. Thư .. Kí việt .. Ko phải .. Ko phải như cô nghĩ đâu ?!?!

Tử Khuynh lắp bắp, đây là điều cô sợ a , Giờ để người ta thấy vậy mất mặt chết đi được.

Hoàng Vi ngồi dậy vuốt tóc bình thản

- Cô vào mà ko gõ cửa , đáng tội chết ?

- Ch.. Chủ tịch .. To.. Tôi xin lỗi . Tôi ko.. Biết . Đang vội nên

- Để lên bàn đi , đi ra ngoài !

- Dạ dạ .

Thư kí Huệ ba chân bốn cẳng lượn đến bàn làm việc của cô thả tập tài liệu lượn một vòng biến ra ngoài . Lòng tim đập đau tim muốn chết

- Cô thấy chưa, tôi đã nói rồi !

Tử Khuynh khó chịu mắng
- Thì sao , cô ấy ko dám hé răng ra đâu !

- Nhưng..

Hoàng Vi ko để Tử Khuynh nói hết lập tức cho nàng một nụ hôn chặn miệng

- ưʍ.. !

Hoàng Vi đẩy nhẹ Tử Khuynh đang đầu óc điên loạn dựa vào ghế sofa , Tử Khuynh ko phản kháng được , vị ngọt từ đôi môi đỏ mọng của người đối diện làm nàng muốn nghiện , muốn cắn lấy mà giữ lấy làm của riêng . Tử Khuynh ko thở hô hấp dường như đã cạn khí được đẩy nhẹ nàng ra , Hoàng Vi luyến tiếc buông cô ra .

Sợi chỉ bạc kéo ra thành sợi đứt quãng , môi Tử Khuynh bị cắи ʍút̼ đến sưng đỏ lên , hương vị đối phương vẫn còn đọng trên môi khó quên được , Hoàng Vi một mặt đỏ au lên quyến rũ người đối diện , nàng đã đẹp nay làm thêm cái này nữa ai ko chết mới lạ , má Tử Khuynh phiếm hồng nhẹ , im lặng ko nói gì quay mặt đi chỗ khác . Hoàng Vi muốn hôn nàng lần nữa nhưng thấy người kia khó chịu , ngồi trên đùi yên phận ngắm người trước mặt
- Em rất đẹp , Tiểu Khuynh!

Hoàng Vi vuốt má nàng , thấy người trước mặt ko phản kháng nhưng cô vẫn ko quá phận làm trớn giới hạn .

- Em nói gì đi chứ , chẳng lẽ.. Em chịu thua ?

Hoàng Vi dựa đầu trên cổ người kia , cảm nhận sự ấm áp thân thuộc , cô hôn lên cổ Tử Khuynh nhẹ

- Em vẫn còn yêu chị phải ko Tiểu Khuynh? Lỗi của chị là đã làm em tổn thương , lỗi thứ 2 là chị .. Để đánh mất em một lần , hãy để chị sửa chữa lỗi lầm .

Tử Khuynh lòng dao động, cố phản kháng lại ý nghĩ điên rồ kia đi .