Bành Chiến cũng không biết chuyện gì xảy ra, tại sao tối nay trong đầu lại có những suy nghĩ không sạch sẽ như vậy!

Thực ra là do thuốc mà Liễu Thu Thuỷ đưa cho anh đã bắt đầu có tác dụng.

Đồng thời còn có một phần nguyên nhân do tối nay anh ăn đồ quá bổ.

Hơn nữa, có một mỹ nhân như Lâm Vũ Mộng lúc ẩn lúc hiện trước mắt, anh không có suy nghĩ lung tung mới là lạ!

Sự kết hợp của ba lý do này chắc chắn tương đối khó chịu.

Bành Chiến chưa bao giờ dám có chút khinh nhờn nào với Lâm Vũ Mộng, nhưng đêm nay trong đầu anh tràn ngập những suy nghĩ không trong sạch, trong đầu cứ hiện ra đủ loại tư thế ngổn ngang.

Anh đã cố gắng hết sức để không nghĩ đến nó nữa, nhưng lại không kìm được mà nghĩ tới.

Bành Chiến thừa dịp bây giờ mình vẫn còn có chút lý trí, lắc đầu, quyết định thật nhanh mà nói với Lâm Vũ Mộng: “Chị Vũ Mộng, em ăn no rồi, rảnh rỗi chán quá nên muốn ra ngoài đi dạo một lúc."

"Được rồi, đi đi, nhưng phải chú ý an toàn đấy. Gần đây có rất nhiều người bị lừa tới Điện Bắc, em ở bên ngoài phải cảnh giác, không được dễ dàng tin tưởng người khác, về sớm tí." Lâm Vũ Mộng dặn dò.

"Dạ, em biết rồi, em đi ra ngoài dạo một chút, tiêu hóa xong sẽ quay lại." Bành Chiến nói xong liền đi ra ngoài.

Bởi vì anh biết, nếu như ở nhà cùng Lâm Vũ Mộng nữa, anh nhất định sẽ không khống chế được bản thân, sớm muộn sẽ phạm phải sai lầm lớn!

Để tránh thú tính của mình bộc phát, làm ra loại chuyện không bằng cầm thú với Lâm Vũ Mộng, anh chỉ có thể tạm thời tránh xa Lâm Vũ Mộng.

"Người xưa không lừa mình, ăn no ấm cật đúng là thật, về sau không thể ăn quá bổ!" Bành Chiến đi ra khỏi nhà, trong lòng vẫn còn cảm thán.

Lúc này anh còn cho rằng nguyên nhân là do ăn quá bổ chứ không ngờ Liễu Thu Thủy đã chuốc thuốc anh.


Bành Chiến đi ra ngoài không bao lâu, điện thoại di động của Lâm Vũ Mộng đột nhiên vang lên.

Lâm Vũ Mộng lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện cuộc gọi đến từ một số địa phương không xa lạ, bèn bắt máy.

“Là Lâm Vũ Mộng đúng không?” Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

"Đúng vậy, anh là ai?" Lâm Vũ Mộng hỏi.

“Tôi là Bưu đầu trọc." Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nói ra một cái tên ma quỷ.

Vừa nghe đối phương nói mình là Bưu đầu trọc, Lâm Vũ Mộng tức thì hoảng hốt.

"Anh... Anh tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Vũ Mộng run giọng hỏi. Bưu đầu trọc vậy mà lại biết số điện thoại của cô ấy, xem ra người của bang Dã Lang thực sự thần thông quảng đại!

“Tôi gọi điện cho cô là muốn nói cho cô biết hiện tại em gái Lâm Vũ Thấm của cô đang nằm trong tay tôi” Bưu đầu trọc cũng không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Vũ Mộng nghe vậy lập tức như bị sét đánh, không ngờ Bưu đầu trọc lại bắt cóc em gái mình!

"Anh... Anh muốn cái gì?" Lâm Vũ Mộng cảm giác như trời sập.

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tối nay trước chín giờ, cô nhất định phải tới Câu lạc bộ Kim Sa Loan gặp tôi, nếu không tôi sẽ lấy em gái cô mà phát ti3t, tàn phá cô ta!" Bưu đầu trọc hung hăng nói.

"Không! Đừng! Anh không được làm tổn thương em gái tôi, con bé còn nhỏ, cầu xin anh buông tha cho nó!" Lâm Vũ Mộng khàn giọng cầu xin.

"Em gái của cô cũng đã học lớp 12 rồi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, như nụ hoa mới nở, vừa khéo!"

"Nếu không muốn em gái cô bị tổn thương thì ngoan ngoãn đến đây. Chỉ cần cô chịu tới, tôi đảm bảo không làm tổn thương em gái cô." Bưu đầu trọc không ngừng nói ra những lời cay nghiệt.


Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ Mộng gặp phải chuyện như vậy, lòng cô ấy loạn như ma, hoang mang lo sợ.

"Không phải anh cố ý gạt tôi qua đó đấy chứ? Làm sao tôi biết em gái tôi thật sự nằm trong tay anh?" Lâm Vũ Mộng đột nhiên nghĩ đến điều này.

"Được! Đây là một câu hỏi rất hay. Xem ra cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Bưu đầu trọc nói xong, trong điện thoại vang lên tiếng quất roi.

"A a... chị đừng qua đây... họ là người xấu... chị không cần phải lo lắng cho em... A..."

Tiếng kêu xé tim xé phổi của Lâm Vũ Thấm phát ra từ bên kia điện thoại, khiến Lâm Vũ Mộng càng đau lòng hơn.

"Có nghe thấy giọng của em gái cô không? Hiện tại sống chết của em gái cô đều tùy thuộc vào cô, nếu cô không tới, tôi cam đoan cô ta không sống quá đêm nay, vả lại còn phải chịu hết lăng nhục mà chết!" Bưu đầu trọc nói.

Lâm Vũ Mộng im lặng, cô ấy nghĩ đến việc báo cảnh sát.

Hôm qua Hàn Như Băng nói với cô ấy nếu Bưu đầu trọc đến gây rắc rối thì cứ gọi cảnh sát hoặc gọi cho cô ấy!

Chỉ là Bưu đầu trọc dường như đã đoán được suy nghĩ của cô ấy, còn nói thêm: “Đừng nghĩ đến việc gọi cảnh sát, tôi sẽ phái người giám sát xung quanh. Nếu phát hiện cảnh sát tới, tôi sẽ trực tiếp ném em gái cô từ trên lầu xuống!"

Nghe vậy, Lâm Vũ Mộng rùng mình như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu.

Cô ấy biết người của bang Dã Lang không chuyện ác nào không làm, chuyện gì cũng có thể làm ra được!

Có lần bọn họ bắt cóc một cô gái đưa về khách sạn, sau đó cô gái kia nói muốn gọi cảnh sát, kết quả bị bọn họ ném thẳng xuống từ cửa sổ tầng mười, chết ngay tại chỗ, tr@n truồng phơi thây trên đường.


Đám người bang Dã Lang này đã điên rô đến mức khiến người ta giận sôi máu!

Lâm Vũ Mộng thực sự rất sợ em gái mình sẽ có kết cục như cô gái kia, cô ấy không dám nghĩ đến việc báo cảnh sát nữa.

"Anh muốn bao nhiêu tiền chuộc? Tôi có thể đưa cho anh toàn bộ mười nghìn tệ mà anh đã bồi thường cho tôi tối qual" Lâm Vũ Mộng muốn dùng tiền để giải quyết vấn đề.

"Chút tiền nhỏ đó còn chưa đáng để tôi quan tâm. Tôi không muốn tiền chuộc, tôi chỉ muốn cô!"

"Bây giờ cũng gần bảy giờ rồi, cô nhanh chóng chuẩn bị đi, vẫn còn khoảng hai giờ nữa. Tranh thủ đi tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì đến câu lạc bộ Kim Sa Loan tìm tôi."

"Đêm nay tôi không bắt được cô thì sẽ chơi em gái cô. Hai chọn một, trong hai chị em các cô, đêm nay tôi nhất định phải có được một người. Cô tự quyết định đi!"

"Nhớ kỹ, cô chỉ được phép đến đây một mình, không được phép gọi cảnh sát, cũng không được phép mang theo thằng em ngốc của cô đến đây. Nếu không cô tự gánh lấy hậu quả!"

Bưu đầu trọc nói xong liền cúp điện thoại.

Lâm Vũ Mộng dại ra, đầu óc trống rỗng, mất hồn mất vía, không biết phải làm sao.

Phải mất vài phút cô ấy mới hồi phục tỉnh thần lại.

Thời gian không còn nhiều, đã đến lúc phải đưa ra quyết định.

Tất nhiên cô ấy biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu đến gặp Bưu đầu trọc, nhưng để cứu em gái, cô ấy phải đến đó.

Nếu không đến đó, em gái cô ấy sẽ chịu hết nhục nhã mà chết!

Là một người chị, cô ấy tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu!

Cô ấy tình nguyện chịu nhục thay em gái cũng không muốn con bé tổn thương dù chỉ một chút!


Sau khi quyết định xong, cô ấy làm theo lời Bưu đầu trọc nói, đi tắm trước.

Bành Chiến đang lang thang trên đường Ngô Đồng, nhìn thấy những phụ nữ ăn mặc gợi cảm đi ngang qua, điều này càng khiến anh cảm thấy khó chịu hơn.

Lúc này, anh cuối cùng cũng nhớ tới lời của Liễu Thu Thủy, nếu thực sự muốn phụ nữ thì có thể đến tìm cô ta bất cứ lúc nào!

Bành Chiến bắt đầu nghỉ ngờ Liễu Thu Thuỷ đã hạ thuốc trong Coca cho anh, nhưng không có bằng chứng.

Anh nhịn không được nữa, muốn đến gặp Liễu Thu Thủy tính sổ, nhưng sợ nếu đến gặp Liễu Thu Thủy thì mình sẽ mất khống chế, để cô ta thành công!

Liễu Thu Thủy càng muốn có được anh, anh lại càng không muốn cô ta có được!

Anh muốn trở thành người đàn ông mà Liễu Thu Thuỷ muốn nhưng không thể có được!



Anh luôn cảm thấy lần đầu tiên quý giá của mình phải cùng với một cô gái như hoa như ngọc chứ không phải với một người phụ nữ đã ly hôn như Liễu Thu Thuỷ! Không thì quá hời cho cô ta rồi!

Tác dụng của thuốc trong người Bành Chiến ngày càng nghiêm trọng, đến mức anh không thể tự kiềm chế được nữa. Nhiều lần nhìn thấy có phụ nữ xinh đẹp đi ngang qua, anh đã suýt chút nữa không nhịn được mà muốn vồ lấy người ta.

Để tránh làm ra chuyện khiến cả người lẫn thần phẫn nộ ngay trên đường phố, Bành Chiến không dám đi lang thang trên đường nữa.

Mặc dù anh đã có y thuật của cung Lăng Tiêu nhưng không có cách nào chữa khỏi loại độc đặc biệt này.

Anh nghĩ đến việc về nhà tắm nước lạnh xem tình hình có khá hơn không.

Thế là anh lập tức chạy về nhà.

Bành Chiến vừa trở về nhà đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm.

“Chị Vũ Mộng, chị đang tắm à?” Bành Chiến nóng lòng muốn tắm nước lạnh, sốt ruột hỏi.