CHƯƠNG VII: SỰ THẬT.
Về đến nhà, NT vẫn run run vì vừa sợ hãi, vừa tức giận, còn ĐM thì thẫn thờ nhìn em gái bé nhỏ của mình không tin được những việc xảy ra trước đó vài phút. Không ngờ em gái hiền lành, nhút nhát của anh lại có thể mắng **** người khác hay và thâm thúy khiến kẻ đó cay cú mà không thể mở miệng, càng không ngờ với vóc người nhỏ nhắn, cao có hơn mét rưỡi mà khi tức giận lại có sức mạnh to lớn như vậy, giáng cho tên đó hai cái bạt tai nổ đom đóm, đạp hai tên to bự ngu xuẩn kia bay ra xa ba thước và cuối cùng là phóng xe điêu luyện ngang cơ những tay đua quốc tế.
Anh vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng với mọi thứ thì đã được NT dìu vào phòng mình, lấy khăn lau mặt và vết máu nơi khóe miệng cho anh. Hai người cố gắng nhẹ nhàng để không đánh thức bố mẹ vì không muốn họ biết chuyện lại suy nghĩ lung tung. Vừa lau mặt cho anh, NT vừa nhìn anh lo lắng hỏi:
- Anh có sao không? Có cần uống thuốc giảm đau hay đi bác sĩ kiểm tra không?
Nghe em gái rối rít hỏi, ĐM mới hoàn hồn nhìn cô giây lát, bất chợt cười nghiêng ngả, động đến vết thương lại nhăn nhó, vì vậy mà cứ bị hành hạ giữa việc muốn cười và đau đớn, NT thộn mặt ra không hiểu gì, thấy anh cười động đến vết thương càng cuống hơn:
- Anh, anh sao vậy? Chẳng lẽ lúc nãy bọn chúng có đánh vào đầu?
Mãi mới dứt được cơn cười, ĐM ôm bụng nói:
- Không sao, bọn chúng không đánh vào đầu anh, chỉ hai cú vào bụng thôi, hồi trước anh bị như vậy suốt mà.
- Vậy anh cười cái gì? - NT thắc mắc nhìn anh trai.
- Anh cười vì choáng váng và bất ngờ quá! Không thể tin được em gái anh nhỏ nhắn, hiền lành như vậy mà lúc nổi điên lên còn hơn cả sóng thần, không khác nào Trương Phi. Thật là làm cho người ta hết hồn, may mà anh không bị bệnh tim.- Để cho lời nói được chân thực nhất, ĐM còn ôm ngực, rùng mình nhìn em gái khiến cô đang lo lắng cũng phải phì cười:
- Bây giờ mới biết sự lợi hại của em sao? Chưa muộn, vì vậy đừng có mà coi em là con nít hay muốn bắt nạt em, không thì nguy đó. Haha... - Nói thật chính bản thân cô cũng rất bất ngờ vì hành động của mình lúc đó.
- Tất nhiên rồi, anh nào dám động vào "niềm kiêu hãnh" của nhà mình? Vừa nãy là em cứu anh mà, anh biết rõ. Cứ nhớ lại bộ mặt đơ ra như bị chúng gió độc của lũ đấy là anh lại không nhịn được cười. Haha. Không hổ là nữ tướng, tại hạ xin bái phục, bái bục. - Nói xong ĐM còn chắp tay bắp chước kiểu cổ đại của TQ.
NT cũng nhập vai xuất sắc không kém, bắp tay đáp lễ giả giọng nam nhân:
- Tiểu huynh đệ không cần đa lễ, từ này về sau có chuyện gì cứ đến tìm ta, ta đây nhất định hành hiệp trượng nghĩa, không màng tính mạng mà liều mình cứu giúp.
Hai người cùng cười vang, khâm phục vì tài diễn xuất quá đỉnh của đối phương.
- Haiz... Em như vậy mà không làm diễn viên hơi phí.
- Anh cũng đâu kém cạnh. Đúng là nền điện ảnh Hollywood đã đánh rơi mất một ngôi sao sáng chói rồi.
- Ai.... Bị lừa rồi, lừa to rồi. - ĐM ra vẻ ai oán hai tay đấm gối thùm thụp.
Đột nhiên anh trai như vậy làm cho NT ngừng cười, ngơ ngác:

- Sao vậy? Ai lừa? Lừa ai?
- Thì em lừa, lừa anh chứ sao. Vốn tưởng em gái ngoan hiền, nhu mì nên dốc lòng che chở nào ngờ hôm nay mới nhận ra là cáo đội lốt thỏ, tài năng đối đáp của em còn kinh điển hơn mụ Hân béo nhiều. Haiz.... xem ra là cô ta làm hư em rồi. Không được ngay từ bây giờ anh phải ngăn chặn ngay không thì trở thành "dịch" mất, đến lúc đó anh làm sao sống nổi? Hay là....- ĐM nháy mắt với em gái - Anh tìm thêm viện binh?
NT xưa nay luôn thông minh lại tinh ý làm sao không hiểu được những gì anh nói, vì vậy không những không nhảy sổ lên phản đối ngược lại còn gật đầu hưởng ứng:
- Phải, phải, tìm viện binh, sao chiêu thức hay như vậy mà em không nghĩ ra nhỉ? Cảm ơn anh đã hảo tâm nhắc nhở nha. Theo tình hình hiện tại, có vẻ em tìm viện bình dễ hơn anh đó.... Đúng rồi, mấy câu vừa nãy mà đến tai Hân không biết liệu có xảy ra án mạng không nhỉ? Hình như dạo này có người rảnh rỗi đến mức nhàm chán cho nên cần người chỉnh thì phải? Haiz... không sao... Thân là em gái, em rất sẵn lòng nhận trọng trách góp gió thành bão, thêm dầu vào lửa. hắc hắc.
Nhìn điệu cười xảo quyệt và ánh mắt gian tà của em gái mà ĐM rùng mình:
- Huhu, đúng là mắt quáng gà rồi mới nhìn thấy em giống con thỏ, dễ bị ức hiếp.
ĐM ra vẻ ủy khuất, khóc thút thít khiến cho NT suýt sặc chết vì cười.
Mãi sau hai người mới ngưng cười, cùng nằm trên giường, lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Không khí bỗng chốc trầm xuống, tĩnh mịch chỉ còn lại âm thanh của nhịp tim đập thịch thịch.
Rồi ĐM cất tiếng phá tan sự yên lặng:
- Em định làm thế nào đây?
Nghe anh trai hỏi, NT biết anh không còn đùa cợt nữa mà muốn cùng cô nghiêm túc nói chuyện đó, cô cũng không định né tránh, muốn một lần nói rõ quan điểm và ý định của mình cho anh biết. Vẫn dán mắt lên trần nhà, không nhìn anh NT bình tĩnh, nhẹ nhàng nói nhưng ĐM nghe rất rõ ràng:
- Em đã suy nghĩ chuyện này thấu đáo từ lần đầu tiên gặp lại hắn, anh còn nhớ không?
- Là lần em bỗng dưng nghỉ làm một tuần, trạng thái lại trở về quá khứ đó hả?
NT chỉ gật đầu không đáp nhưng cô biết anh nhìn thấy vì anh đang quan sát cô chăm chú:
- Xưa nay em chưa từng có ý nhĩ kiện cáo hay báo thù hắn, em chỉ muốn sống bình yên bên mọi người và AD....Tại vì dù sao hắn cũng là cha ruột của AD, em không muốn con bé có một người cha tội lỗi cho dù nó không biết. Với lại anh cũng nhìn thấy rồi đấy, hắn ta đâu phải người đơn giản, chúng ta không động được vào hắn đâu, xin anh đừng làm gì dại dột. Chúng ta cứ coi như hắn không tồn tại, được không anh? - Nói xong NT quay ra khẩn cầu anh trai.
- Haiz.... Được rồi, anh đáp ứng em. - Nhìn em gái chăm chú, một lúc sau ĐM mới thở dài đồng ý. - Vậy còn về số tiền và... AD?
- Khoản nợ đó thì thuận theo tự nhiên đi, đến đâu hay đến đó. Còn AD.... thì em không muốn hắn biết đến sự tồn tại của con bé, em không thể mạo hiểm được, chẳng may hắn biết được về con bé rồi cướp nó khỏi tay e thì sao? Nếu vậy e chắc chắn sẽ không sống nổi. - Nghĩ đến khả năng đó là NT rùng mình, không kìm được khóc nức nở.
ĐM vội vàng ôm e gái, vỗ về trấn an:

- Không đâu, nhất định sẽ không có chuyện đó đâu, em đừng lo, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Anh dám lấy mạng mình ra đảm bảo.
- Xin lỗi, tại em xúc động quá, anh yêm tâm em không sợ hắn đâu, e có khả năng bảo vệ con mình mà, anh cũng thấy rồi đó. - NT điều chỉnh lại cảm xúc, cố ý trêu anh để dịu đi không khí căng thẳng.
- Đúng rồi, đó gọi là khả năng tiềm tàng, chỉ xuất hiện khi cần, giống kiểu dị nhân.
Đêm cũng đã khuya, bọn họ thôi tán gẫu, NT về phòng mình ngủ, còn chuyện ngày mai ra sao cứ để nó đến đi, đến lúc này cô muốn thay đổi cũng chẳng được, thôi thì tin vào " Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng" vậy.
Trong ánh đèn nhấp nháy nhiều màu, bao thanh niên trai gái đang điên cuồng lắc lư như lên đồng theo điệu nhạc sôi động, rầm rộ làm trái tim nhấp nhô liên hồi. Người đàn ông mặc vest đen ngồi tại góc tối của căn phòng, yên lặng uống từng ly rượu dường như không khí sôi động đó không mảy may ảnh hưởng đến anh. MV muốn dùng âm thanh sôi động, ầm ĩ của vũ trường để át đi tiếng nói đang vang vỏng trong đầu nhưng không được, muốn dùng rượu để tê liệt cảm giác, muốn một lần được say đến không biết gì nữa nhưng không thể. Xưa nay anh được mệnh danh là "quỷ rượu", ngàn chén không say, cười khổ vì mình đến bây giờ mới biết thì ra không thể say cũng là một tai hại.
Đang say sưa uống rượu bỗng có một đôi tay trắng muốt, nhỏ nhắn mềm nhẹ khoác lên cổ mình, Trần MV không buồn nhìn lại, cũng chẳng có bất cứ động tĩnh nào, vẫn tiếp tục uống rượu. Thấy anh không phản ứng, người đó lại càng lớn mật hơn, đặt luôn cả cái mông tròn căng được bọc trong chiếc váy đỏ rực của mình lên đùi anh. Với động tác sỗ sàng, dụ hoặc như vậy thì chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ vừa che kín mông của cô ta liền mất tác dụng, lộ ra cả quần lót màu đen bên trong. Phía trên thân váy liền là cái cổ được khoét sâu xuống, lộ rõ khe ngực sâu, gợi cảm khiến nam nhân phải mơ màng. Mặt người phụ nữ được trang điểm kĩ càng, tỉ mỉ làm cho cô ta càng thêm quyến rũ, không khác gì một con rắn đang trường trên người MV. Mặc dù đã bày ra tư thế mời mọc gợi cảm như vậy nhưng cô ta vẫn không thể gây được sự chú ý của anh, vì vậy đành hé mở cặp môi đỏ mọng căng tròn của mình, bày ra sự quyến rũ với MV:
- Anh Vương sao lại uống rượu một mình thế này? Không cô đơn sao? Để em bầu bạn cùng được không?
Đáng tiếc đáp lại cô ta chỉ là ánh mắt lạnh lùng quen thuộc, anh luôn như vậy nhưng cô ta vẫn chết mê chết mệt vì vẻ đẹp nam tính, lạnh lùng đó, sẵn sàng lao vào mặc cho sất đầu mẻ trán, một phần vì yêu thích vẻ đẹp của anh nhưng phần lớn là do tiền tài và địa vị hiển hách của MV. Người phụ nữ nào mà không mơ ước được một đại gia vẹn toàn tài sắc như anh bảo hộ?
Không từ bỏ cơ hội, cô ta tiếp tục vân vê cổ áo anh, cất giọng yểu điệu đến nổi gai lên:
- Không vui sao? Vậy có muốn cùng em vui vẻ đêm xuân không?
Bỗng dưng tóc cô ta bị túm giật lại, ép ngửa cổ ra nhìn thẳng mắt anh, sự băng lạnh, vô cảm trong đôi mắt khiến cô ta rùng mình sợ hãi, nghĩ chắc không dược rồi, đang định bỏ cuộc thì bỗng nghe thấy giọng nói âm độ của MV:
- Muốn sao?
Chỉ hai chữ đơn giản như vậy cũng đủ làm cô ta mừng thầm, vội vàng gật đầu, tay lại bò về cổ anh, cười quyến rũ:
- Đương nhiên là vậy rồi, ai mà có khả năng khước từ mị lực của anh Vương đây. Anh không biết em vẫn luôn yêu thầm anh sao?- Cô ta biết VM đã đồng ý cho nên lớn mật nũng nịu trách yêu:
- Vừa rồi làm người ta hết hồn, đau lắm đó. Bắt đền anh.
Trong đầu nghĩ có lẽ anh thích bạo lực một chút mới kích thích, dù sao thì cũng không hiếm người có khoái cảm thích bạo lực khi làm tình, cô ta giả vờ đáng thương, mắt hoe hoe đỏ khiến bất cứ nam nhân nào nhìn cũng phải động lòng. Nhưng lại nhầm khi đem anh gộp chung với những kẻ đó, VM không nói gì chỉ lạnh lùng lôi cô ta lên một phòng nào đó trên tầng. Vừa rồi khi cô ta dụ dỗ, VM không có bất cứ cảm giác nào ngào sự ghê tởm và chán ghét, chỉ muốn hất ngay cô ta xuống đất. Nhìn thấy sự khao khát, dâm dục trong mắt cô ta mà muốn nôn, nhưng rồi anh cố dằn lại. Bỗng dưng VM nghĩ tới việc lâu rồi không chạm vào phụ nữ, dù sao cũng đang rối loạn, bức xúc lại có người dâng đến tận miệng, anh muốn dùng cô ta phát tiết, muốn quên đi mọi hình ảnh của người con gái đáng hận đó, vì vậy không suy nghĩ liền lôi cô ta đi.
Bên trong căn phòng rộng rãi với ánh đèn sáng trưng, kiểu cách thiết kế trang trọng, nho nhã như bao căn phòng khác. Giữa phòng là bộ ghế salông màu nâu trang nhã, sàn nhà bằng gỗ bóng loáng. Trên chiếc giường đôi rộng rãi được trải ga giường màu trắng là hai thân thể đang cuốn lấy nhau. Người đàn ông thô lỗ xé váy người phụ nữ, bàn tay sờ mó bộ ngực vĩ đại của cô ta. Hành động phong tình như vậy trái ngược hoàn toàn với ánh mắt lạnh lẽo, vô cảm thậm chí có chút chán ghét khi nhìn đến người phụ nữ dưới thân của anh ta. Còn người phụ nữ với ánh mắt mê say, đầy khao khát hứng tình nhìn người đàn ông đẹp trai này. Trong đôi mắt khép hờ tràn đầy dục vọng, đôi môi tô son đỏ thẫm phát ra những tiếng kêu mê man khi được người đàn ông xoa nắn ngực. Bàn tay người phụ nữ cũng không nhẫn nhịn được, vội vã lần mò đến cổ áo người đàn ông, nhanh chóng cởi bỏ những trướng ngại vật.

Nhìn thấy vẻ nóng vội, khao khát có phần không nhin được, muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống anh mà VM thấy rất ghê tởm. Thực chán ghét cái cảm giác cô ta chạm vào người mình, ngay đến tiếng kêu của cô ta đối với anh cũng thật dâm đãng và chói tai. Nhưng MV vẫn cố gắng gạt bỏ ý nghĩ muốn đem cô ta ném xuống khỏi giường vì dơ bẩn, anh nhắm mặt lại, chán ghét nhìn thấy tất cả của người phụ nữ này, mong rằng như vậy sẽ bớt ghê tởm. Đáng tiếc điều đó càng làm MV cảm nhận rõ sự phóng đãng và thèm khát anh của cô ta, thị giác mất đi thì thính giác và xúc giác lại tăng mạnh mẽ, tiếng kêu động tình của người phụ nữ đó càng dội rõ ràng vào tai anh, kích thích thần kinh phản xạ vô điều kiện tránh xa khỏi âm thanh rợn người đó. Cứ tưởng rằng như vậy có thể xóa bỏ hình ảnh và lời nói trong đầu, nào ngờ cũng không có tác dụng. Mọi cảm giác và ham muốn của MV vẫn là đêm hôm đó, vẫn là hương vị của cô. Là một con người cứng đầu, bá đạo, MV không dễ dàng chịu thua, anh cố gắng tiếp tục, điên cuồng cắn mút cổ, ngực của người phụ nữ một cách thô lỗ, mặc cho cô ta đau đớn kêu rên. Nhưng tránh hôn lên môi cô ta, MV không thể nào làm vậy khi nhìn khuôn mặt đầy phấn son đến mức không biết được bộ mặt thật với đôi môi dày đỏ rực như ăn cả tấn ớt mà anh buồn nôn, sởn cả da gà. Xưa nay lên giường với phụ nữ anh không bao giờ hôn môi lại càng không ôn nhu, thương tiếc.... chỉ cô là ngoại lệ.
Cảm nhận được bàn tay người phụ nữ lần mò, cới áo anh nhưng MV vẫn yên lặng, cô ta thấy vậy tiếp tục sờ mó, hôn lên ngực anh, cổ anh tiếp theo định lần đến môi liền bị anh tránh né, ghê tởm với việc môi cô ta chạm vào người mình nhưng vẫn không ngăn cản. Người phụ nữ cũng không bất mãn mà lần tiếp đến vai. Mặc dù anh thô lỗ, làm cô ta đau nhưng không hề tức giận còn có cảm giác mới mẻ, kích thích. Đúng là một người đàn bà dâm đãng. Khi cô ta chạm đến một vết hõm sâu ở vai VM, cảm nhận được anh cứng người, dừng lại, cô ta liền nhìn xuống, thấy một vết sẹo tròn, sâu trên vai trái anh, rõ ràng đây là một vết cắn gây nên, vẫn hằn rõ từng vết răng, chắc chắn lực cắn cực mạnh. Cô ta dùng bàn tay với những móng tay được sơn đỏ chót vuốt ve, vòng theo hình tròn của vết sẹo, cất giọng nói khàn đi vì dục vọng:
- Đây là do người phụ nữ nào cắn anh sao?
Đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng, MV vẫn không hề nhúc nhích, mắt nhắm chặt lại, hai tay bóp mạnh eo người phụ nữ như muốn bẻ đôi cô ta. Thấy anh xúc động mạnh, người phụ nữ liền hoảng hốt, cúi mặt lại gần vai anh, vươn đầu lưỡi ra liếm lên vết sẹo. Bỗng một lực mạnh kinh hoàng lôi phắt cô ta ra, không chút lưu tình ném xuống đất, làm cô ta đau đớn hét lên. Bọn đàn em nghe tiếng, tưởng có chuyện liền xông vào, chỉ nhìn thấy người phụ nữ váy rách lộ ra bầu ngực căng đầy ngã sóng xoài dưới đất, đau đớn khóc thét, còn đại ca thì im lặng, cũng không thèm quay mặt lại nhìn cô ta, giơ tay lên quát " Cuuuu...út". Người phụ nữ nghe thấy vậy liền sợ hãi đứng dậy nhưng vẫn không quên nhìn anh, bọn đàn em hiểu ý liền giúi tiền vào ngực cô ta, đuổi đi. Mặc dù rất sợ hãi nhưng cô ta vẫn luyến tiếc dáng người rắn rỏi của VM, nhìn lưu luyến, lẩm bẩm " Haiz, đáng tiếc thật! Đẹp trai như vậy mà lại bất lực." rồi đi ra cửa.
MV nghe thấy câu đó chỉ cười khổ, chẳng để tâm, không ngờ anh lại coi trọng cô như vậy. Nhìn vết sẹo NT để lại cho mình, MV cười bất lực. Dường như hình ảnh cô trong đầu anh cũng như nó không thể nào xóa sạch. Vừa rồi khi người phụ nữ lẳng lơ kia sờ vào vết sẹo này đã làm cho bao cảm xúc, ý nghĩ cố nén lại của MV ùa về khiến anh không thể nào ép buộc bản thân tiếp tục lên giường cùng cô ta. Đặc biệt là khi cô ta dám dùng lưỡi liếm nó, sự ghê rợn và chán ghét chảy trong từ tế bào, anh cảm giác như cô ta đang chạm vào tim mình, muốn vấy bẩn nó vì vậy liền không chút suy nghĩ, đắn đo hất văng cô ta ra xa. Lại một lần thất bại, từ khi vết sẹo xuất hiện, mỗi lần anh muốn phát tiết cùng đàn bà chỉ cần cởi áo, để bọn họ hay anh nhìn thấy nó là bao cảm xúc chợt nguội lạnh, anh không thể nào tiếp tục được. MV không muốn bất cứ người đàn bà nào khác chạm vào vết sẹo, làm bẩn nó. Có đợt anh còn nghĩ mình có vấn đề về sinh lý, nhưng anh biết rõ không phải, chẳng qua là bọn họ không thể nào khơi gợi được hứng thú của anh, mà niềm khao khát, ham muốn đó chỉ đặt lên một mình người con gái đó.
Mấy tên đàn em đứng sợ sệt, co rúm lại nhìn VM điên cuồng đập phá tất cả mọi đồ đạc trong phòng. Mãi lâu sau anh mới dừng lại, ngồi xuống ghế sôpha, lấy một điếu thuốc đưa lên miệng ngậm, một tên đàn em nhanh nhẹn bật lửa châm cho anh.
Dựa người vào ghế, ngả đầu ra sau nhả từng đám khói lên không, ánh mắt anh khép hờ, rít vài hơi VM mới trấn tĩnh được, im lặng để cho ý chí quay về, suy nghĩ lại toàn bộ câu nói của NT từ lúc anh gặp cô. Mọi sự việc được tái diễn lại như thước phim quay chậm trong đầu. Từ vẻ mặt ngây thơ, sợ sệt đến sự chống cự điên cuồng của cô, tấm thân xử nữ, rồi " Có lẽ đã có sự nhầm lẫn ở đây", sau đó lặng lẽ biến mất sáu năm.... Cuộc hội ngộ hãi hùng như lần đầu tiên.... lời mắng "bỉ ổi", " tội ác của mình".... Anh thật không hiểu anh đã phạm tội gì mà cô luôn nói như vậy? Đặc biệt là hôm nay, cô đã nổi điên mắng anh té tát, thậm chí còn dám tát anh hai bạt tai - Một điều mà chưa có ai dám làm cho tới nay....Cô nói muốn "kiện anh....chết rũ trong tù" , nói anh "cậy mình lắm tiền, quyền uy....nhở nhơ ngoài vòng pháp luật". Từng lời nói, cử chỉ, nét mặt của cô được anh phân tích và sâu chuỗi lại. MV cảm thấy hình như trong chuyện này có điều gì đó chưa được sáng tỏ, còn có điều anh chưa biết, có lẽ anh đã hiểu lầm cô?
Đợi đến khi MV nghĩ thông mọi việc thì tàn thuốc lá đã rơi đầy dưới chân anh. Bỗng nhơ tới một điều quan trọng, anh liền đứng phắt dậy, lạnh lùng nói:
- Thằng Đạt đâu?
- Dạ thưa đại ca, anh Đạt đang ở dưới lầu giải quyết mấy vụ lộ xộn của đám thanh niên say rượu gây gổ trong vũ trường ạ. - Tên đàn em chẳng hiểu nổi cảm xúc thay đổi chóng mặt của đại ca, sợ hãi báo cáo.
Nghe vậy MV liền ra lệnh:
- Bảo nó vứt hết mọi chuyện, lên đây gặp tao ngay.
Tên đàn em vẫn ngơ ngác chưa nghe rõ, thấy vậy anh liền quát to:
- Mày điếc sao? Còn không đi?
Đến lúc này tên đàn em liền giật mình sợ hãi, vội vàng " dạ, dạ", phóng ra cửa như một cơn gió. Khổ thân hắn khi đại ca không biết tai trái hắn vỗn dĩ hơi nghễnh ngãng vì từng bị một cú đấm vào tai nên tốc độ truyền âm hơi lâu.
Năm giây sau Đạt đã xuất hiện trước mặt MV với vẻ mặt khiếp sợ, mồ hôi túa ra vì không biết có chuyện gì mà đại ca gọi gấp vậy. Hắn đến gần lễ phép cúi đầu chào:
- Dạ, đại ca có gì dặn dò em ạ?
MV nhìn hắn với ánh mắt sắc bén rồi hỏi:
- Cô gái sáu năm trước là mày tìm cho tao?
Đạt ngơ ngác một lúc, nhận được ánh mắt sắc lạnh, thiếu kiên nhẫn của MV liền cố nhớ lại, run run nói:
- Dạ...Dạ... Đúng....là thế.

- Làm sao tìm được?
- Dạ...dạ... cô ta... cô ta làm...ở...ở đây lâu rồi ạ. - Đạt sợ hãi không dám ngẩng mặt lên, lấp liếm cho qua chuyện, chỉ mong đại ca đừng muốn bới lại chuyện cũ rõ ràng, quả thực hắn cũng không nhớ rõ lắm.
Sự trốn tránh, lắp bắp của Đạt làm sao qua mắt được MV, anh nhẹ nhàng hỏi lại nhưng chứa đầy uy hiếp:
- Thật sao?
- Dạ...dạ... Đại ca tha tội....Thật ra chuyện đó đã lâu rồi nên em không nhớ rõ.- Vừa nói Dạt vừa khom người xuống thấp hơn.
MV liền nhếch mép cười, sau đó cất giọng trầm hùng, lạnh lẽo:
- Trí nhớ dạo này kém thật, như vậy thì làm được việc gì? Có cần chút xúc tác để nhớ rõ không?
Đến đây thì Đạt hoàn toàn sụp đổ, vội vàng quỳ xuống xin tha:
- Đại ca nương tay cho em.... Em... em... nhớ ra rồi... Thật ra...cô ta không phải là gái làm việc ở đây.... em cũng chưa từng thấy cô ta, chắc đó là lần đầu tiên cô ta đến đây, nhưng...nhưng... hôm đấy khi cô ta va phải đại ca...em thấy đại ca không giận ngược lại có vẻ hứng thú với cô ta, cho nên...em..em...mới sai đàn em lại gần cô ta...và...và..... - Hắn không dám nói tiếp, nhìn MV khẩn cầu tha thứ.
Tâm trạng anh mỗi lúc một xuống theo từng lời Đạt nói, chất lượng của thông tin dội thẳng vào đầu anh làm anh muốn khuỵu xuống, cả người như muốn bốc hỏa, hai tay nắm chặt lại đến rớm máu, vẻ mặt càng thâm trầm hơn. Anh cố gắng tiếp tục truy vấn:
- Vậy mày có biết cô ấy đến đây làm gì không?
- Dạ...dạ...dạ...lúc thằng đàn em tiếp cận cô ta có hỏi thì cô ta bảo đến đây tìm người ở sòng bạc... Có lẽ...có lẽ là tìm tên Nguyễn ĐM đó..vì...vì bây giờ em mới nhớ ra cô lao công đó chính là cô ta và...và...và... được biết qua mấy bà làm cùng cô ta tên Nguyễn ĐM đó là...là...là....anh...anh...trai cô ta.
Lắp bắp nói xong chữ " ta" Đạt liền bị MV đạp cho một phát vào người ngã lăn xuống đất, rồi anh điên cuồng xông lên đấm, đá, thụi đạp kẻ ngã trên mặt đất đó. Đạt dù bị đánh đau cũng chỉ có thể vừa chịu vừa van xin tha mạng, MV vẫn không màng tiếp tục đấm đá liên tiếp. Lúc này đây anh như một con thú hoang, điên cuồng phẫn nộ, chỉ muốn cắn xé tên khốn này. MV thật sự không thể chấp nhận sự thật này, nó quá khủng khiếp, chẳng trách cô lại sợ hãi và căm hận anh như vậy, ngay cả chính bản thân anh còn hận không thể giết chết mình. MV vừa đấm vừa đá, miệng không ngừng **** rủa:
- Thằng khốn, mày muốn chết à...Chỉ vì thấy tao bảo hứng thú liền bắt ép con gái nhà người ta? Bao nhiêu phụ nữ không tìm mày lại làm hại một cô gái ngây thơ, mới vào đời. Mày muốn lấy lòng tao hả? Mày có biết chính mày đã làm tao mắc tội ác đầy mình không? Mày làm hai tay tao nhúng chàm, vấy bản cô ấy... Vậy mà tao còn nghĩ cô ấy là gái điếm, còn sỉ nhục cô ấy không ra gì giữa bao người.... Thằng chó này....mày còn mở miệng xin tha sao?...Chết đi...chết đi...chết đi....
Mỗi tiếng "chết đi" là Đạt lại nhận được một cú đá dã man với lực mạnh không khác gì bị một chiếc SH lăn qua. Mặc dù nhìn thấy Đạt bị đánh bầm dập, máu me be bét nhưng không ai dám đứng ra can ngăn, bởi đây là lần đầu tiên bọn họ thấy đại ca nổi điên, mất hết lý trí như vậy. Ai cũng run rẩy đứng bên chỉ sợ chẳng may đến lượt mình.
MV điên cuồng đánh đấm nhưng cũng không vơi được cơn giận. Trời ơi! Anh đã làm gì thế này? Nhớ lại những gì anh đối xử với cô, những câu nói xúc phạm, vùi dập nghiệt ngã đó mà anh muốn cắn đứt lưỡi mình. Bỗng chốc anh trở thành kẻ phạm tội cưỡng bức, anh thấy mình thật khốn khiếp, chỉ hận không thể bằm thây chính mình. Anh đã hủy hoại sự trong trắng, thuần khiết của một cô gái vô tội.... sau đó còn khơi lại nỗi đau của cô hết lần này đến lần khác, khinh thường, sỉ nhục cả thân thể lẫn nhân cách của cô. Vậy mà cô vẫn phải nhẫn nại, chịu đựng chỉ trách mắng và thưởng cho anh hai bạt tai. Bây giờ anh mới hiểu được tại sao cô lại sợ hãi, bấn loạn và căm thù anh như vậy. Biết làm gì để đối mặt với cô? Làm sao để đền bù tất cả cho cô?
Đánh đấm đến mệt lả cả người, mồ hôi đầm đìa, MV ngồi trên ghế thở dốc, hai mắt vẫn rừng rực nhìn Đạt bị đánh đến bất tỉnh, nằm im như một đống rẻ rách. Mãi sau anh mới lạnh giọng phân phó:
- Lôi nó xuống giam lại, còn thằng mà nó sai đi tiếp cận cô ấy cũng tẩn cho một trận rồi giam cùng nhau. Đợi tao xử lý sau.... Bây giờ thì cút hết đi. - Câu cuối cùng anh gầm lên.
Bọn đàn em không dám nhiều lời, tiến lên lôi Đạt, vội vàng chuồn khỏi mắt đại ca.
Còn lại một mình trong căn phòng, MV cảm thấy trái tim thật hiu quạnh, cô độc, anh tiếp tục hút thuốc, mắt nhìn ra bầu trời đen tối. Những ánh đèn điện sáng chói, chằng chịt khắp nơi cũng không soi rõ bóng tối trong đầu anh, không thể xưởi ấm trái tim anh. Cô nói rất đúng, anh thật không có lương tâm, tội ác tày trời....không bằng cầm thú....