“Viện trưởng Hạc, cô ấy thật sự không sao chứ?” Tịch Cảnh Dương đã đưa Kỷ Thần Hi đến bệnh viện quân y ngay sau đó để kiểm tra toàn diện. Nhìn thấy cô đã không nói một lời nào trong thời gian dài, anh không khỏi sốt ruột.

Viện trưởng Hạc cau mày nhìn vào báo cáo kết quả xét nghiệm máu của cô một lúc rồi mới trả lời:“Ngoại trừ mấy vết thương ngoài da ra, mấy thứ khác không đáng kể.”

Biểu cảm của viện trưởng Hạc khi nhìn báo cáo xét nghiệm nói cho Tịch Cảnh Dương biết, mọi chuyện không đơn giản như thế. Anh mím chặt môi mỏng hỏi lần nữa:“Viện trưởng, có phải máu của cô ấy có vấn đề không?”

Thời gian anh tìm được cô quá trễ, không tránh khỏi đã bị Nam Cung Lục Trà động tay động chân gì đó vào người của cô. Nếu thật sự để cô có mệnh hệ gì, anh nhất định sẽ hận bản thân cả đời.

Chỉ có điều, dù đã cử toàn bộ thế lực của Hắc Diệm ở trong nước đi tìm Nam Cung Lục Trà ngay sau khi tìm được Kỷ Thần Hi, vậy mà đến giờ vẫn chưa có chút tin tức nào của cô ta, Nam Cung Lục Trà không có khả năng có năng lực lớn đến thế.

Kỷ Thần Hi từ khi theo Tịch Cảnh Dương đến bệnh viện, cô vẫn chưa mở miệng nói một lời nào, dù thế thì cô vẫn vô cùng phối hợp với mọi yêu cầu của bác sĩ.


Ngay sau đó Evan cùng hai ông cụ cũng nhận được tin đã tìm được Kỷ Thần Hi, cả ba người tức tốc chạy đến bệnh viện.

Trong khi hai ông cụ không ngừng lo lắng và kiểm tra xem cô cháu gái của họ còn bị thương ở đâu không, thì Evan cứ như chết lặng khi trong thấy bộ dạng hiện tại của cô. Bởi vì Evan biết, người đó của bốn năm trước…trở lại rồi.

Evan tinh ý nhận ra viện trưởng bệnh viện quân y đã nhận thấy đều bất thường trong kết quả xét nghiệm máu của Kỷ Thần Hi. Máu của hoàng thất R Quốc là cơ mật quốc gia, tuyệt đối không thể để nó lộ ra ngoài, Evan nhanh chóng tìm lý do giải thích.

“Có thể chị Hi đã bị tiêm một loại thuốc làm thay đổi cấu trúc máu trong thời gian ngắn. Vì trước đây chị ấy cũng từng bị như thế một lần, nên kết quả xét nghiệm máu có thể không chính xác, vẫn nên đợi hai mươi tư giờ sau kiểm tra lại.”

Viện trưởng Hạc thoáng ngạc nhiên:“Có loại thuốc đó nữa sao? Thảo nào máu của cô bé này…đúng là có chút rất lạ.”

Ông cụ Kỷ tức giận quát:“Cháu gái tôi có gì lạ, ông không thấy nó bị doạ đến ngơ người luôn rồi sao? Lúc này còn quan tâm đến mấy cái báo cáo không chính xác đó, ông mau tìm cách làm con bé trở lại bình thường đi!”

Ông cụ Tịch lúc này cảm thấy bầu không khí quá mức căng thẳng, mới chọc khoáy vài câu:“Hai chữ cháu gái ông nói cũng thuận miệng quá ha? Là ai ban nãy nói cháu trai tôi đã yêu thích Tiểu Hi, sẽ không có kết quả tốt với cháu gái của ông nên muốn hủy hôn ước. Giờ thì sao nào? Vì sao Tiểu Hi lại biến thành cháu gái ông rồi?”

Ông cụ Kỷ lửa giận đùng đùng mắng:“Ông không xem thử thằng quý tử nhà ông tốt tính đến mức nào đi? Cháu gái của tôi chỉ là chưa tiện công khai thân phận mà thôi, vậy mà bị Tịch Hàng gọi là gì? Là kẻ tâm cơ, là kẻ chỉ biết ăn bám đàn ông? Cháu gái duy nhất của Kỷ Duật Vân này làm sao có thể dễ dàng để người ta khinh miệt như thế!”

Ông cụ Tịch bị mắng xối xả không biết đáp lời thế nào. Quả thật trong chuyện này Tịch Hàng cư xử quá thiếu lễ độ và quá đáng. Đổi ngược lại là ông, biết được nhà chồng của cháu gái mình có loại cực phẩm như vậy, sợ rằng ông đã hủy bỏ cái hôn ước này từ lâu rồi, nói gì đến còn từ tốn nói chuyện như Lão Kỷ.


Mọi người mỗi người một câu, làm cho không khí bên trong phòng bệnh thoải mái hơn nhiều. Dù vậy, Kỷ Thần Hi vẫn không lên tiếng nói chuyện, ánh mắt cứ như không có tiêu cứ nhìn ra màn đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ.

Tịch Cảnh Dương biết, anh cần phải nói chuyện riêng với cô, nên đã nhanh chóng đuổi khéo tất cả mọi người ra ngoài.

Mọi người tuy ai cũng rất lo lắng cho Kỷ Thần Hi, nhưng họ biết vào lúc này, cô cần yên tĩnh và cần Tịch Cảnh Dương bên cạnh, vì thế họ cũng phối hợp đi về trước, nhường lại không gian riêng cho hai người.

Trong phòng đã yên tĩnh trở lại, Tịch Cảnh Dương từ từ ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, ánh mắt anh hiện rõ vẻ lo lắng nhưng cũng không nói bất cứ lời nào.

Chỉ đến khi, mu bàn tay của anh cảm nhận được sự ươn ướt, tim anh lại quặn lên theo từng cơn.

“Sao lại khóc rồi?”


Đôi mắt xanh của Kỷ Thần Hi đỏ lên, khoé mắt vẫn còn vương lại một dòng nước mắt nóng hỏi, môi mỏng của cô mím chặt không thốt nên lời.

Từ đầu đến cuối Tịch Cảnh Dương vẫn vô cùng kiên nhẫn, anh không thúc giục cô điều gì, chỉ ân cần dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt cô.

Qua một lúc sau, giọng nói khàn đặc của cô cũng có thể thốt lên thành tiếng, vậy mà lời nói của cô sau đó, lại như nhát dao sắc bén đâm mạnh vào tim của Tịch Cảnh Dương.

“Xin lỗi…là do chính em đã hại chết con của chúng ta…”

…----------------…