“Sao nào? Có phải đang cảm thấy sợ hãi lắm không? Có phải cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu, muốn có thứ đó lắm đúng chứ?” Nam Cung Lục Trà bóp nhẹ lấy cằm của Kỷ Thần Hi, vô cùng đắc ý mà cười xảo quyệt.

Chỉ bản thân Kỷ Thần Hi lúc này mới hiểu rõ, bản thân cô hoàn toàn không có chút cảm giác gì của việc nghiện thuốc. Nếu nói về khó chịu thì chỉ có chút hoa mắt chóng mặt vào lúc vừa tỉnh dậy, nhưng đó chỉ là di chứng do việc bị kích điện trước đó mà thôi.

Vào lúc này bỗng nhiên Nam Cung Lục Trà ngồi xuống, lấy một sấp ảnh ra ném vào người Kỷ Thần Hi, sau đó cười đầy độc ác nói:“Nhìn kỹ đi, mấy bức ảnh này chụp đẹp lắm đúng không?”

Kỷ Thần Hi đang nằm nghiêng nên không nhìn rõ được những tấm ảnh đó là gì, cô chỉ có thể nhìn thoáng qua đó là ảnh chụp chung giữa cô và Tịch Cảnh Dương. Kỷ Thần Hi liền nhếch môi cảm thán:“Chụp đẹp lắm.”

Nam Cung Lục Trà lại tát vào một Kỷ Thần Hi một cái vô cùng đau điếng, khiến Kỷ Thần Hi cũng phải khẽ nhíu mày vì đau.

“Cứ cười đi, mày không còn cười được bao lâu nữa đâu.” Nam Cung Lục Trà biểu cảm đầy vặn vẹo nói.

Kỷ Thần Hi vẫn như cười như không bình thản đáp:“Tôi không nghĩ thế đâu. Biết đâu được sau đêm nay, mọi thứ sẽ đổi chiều ngay thôi.”


“Mày vẫn nghĩ Tịch Cảnh Dương sẽ đến cứu mày sao? Haha, hắn ta giờ còn đang phải đau đầu giải quyết mối lằng nhằng là ông già nhà họ Kỷ kia rồi.”

“Hửm?”

“Những tấm ảnh đẹp này của mày và Tịch Cảnh Dương, toàn bộ tao đều đã gửi đến chỗ của lão già đó rồi, mày nghĩ ông ta sẽ có phản ứng gì?”

Kỷ Thần Hi khẽ động để nhìn những tấm ảnh dưới đất rõ hơn, vô thức nói:“Có lẻ ông cụ sẽ cảm thấy thú vị lắm đấy.”

Mấy tấm ảnh kia đa số đều là những tấm ảnh chụp trộm, đã thế toàn là vào những khoảnh khắc Tịch Cảnh Dương hết sức cưng chiều cô. Để ông cụ nhà cô thấy được, còn không cộng điểm cho anh sao.

Nhưng Nam Cung Lục Trà nào biết quan hệ rắc rối của bọn họ, nên cô ta liền giễu cợt cô:“Nhìn thấy hắn ta yêu thương mày như thế, ông già đó sẽ còn để cháu gái ông ta cưới hắn nữa sao? Còn mày, một con ả tiện nhân nghiện ma túy, sẽ có thể tiếp tục đặt chân vào nhà họ Tịch?”

Kỷ Thần Hi dường như đã hiểu toàn bộ dụng ý của Nam Cung Lục Trà. Cô ta làm những việc này mục đích duy nhất vẫn là để được gả vào Tịch Gia.

Đối thủ cản đường của cô ta hiện tại chỉ có cô và cô cháu gái chưa lộ mặt của nhà họ Kỷ. Vì vậy, chỉ cần giải quyết được cả hai, vậy thì cơ hội cô ta thành công thượng vị sẽ không quá khó khăn nữa.

Thế nhưng Nam Cung Lục Trà suy nghĩ quá đơn giản rồi, sớm muộn gì thì cũng có ngày cô ta biết được toàn bộ sự thật, nghĩ đến biểu cảm cô ta lúc đó Kỷ Thần Hi bất giác cười lớn.

Nam Cung Lục Trà lại nghĩ Kỷ Thần Hi đã phát điên đến nơi, nên vô cùng hài lòng mà đứng dậy, mục đích của cô ta coi như đã đạt được.


“À phải rồi, còn một chuyện chắc tao cũng phải cho mày biết trước khi mày tàn đời nhỉ?”

“Sao, còn chuyện gì kinh khủng hơn nữa hả?”

“Mày còn nhớ Mộ Nhược Vi chứ?”

Kỷ Thần Hi sực nhớ lại, quả thật Mộ Nhược Vi vào thời điểm trước có gan làm lớn chuyện như thế sau cùng ngoại trừ danh tiếng tan nát ra thì không chịu bất kỳ sức mẻ gì. Hoá ra kẻ đứng sau giúp đỡ cô ta lại chính là một kẻ thù khác của cô.

Nhìn biểu cảm của Kỷ Thần Hi, Nam Cung Lục Trà biết cô đã đoán ra được, lại nói:“Xem ra mày biết rồi. Vậy…câu hỏi cuối cùng, mày biết vì sao tao đã thành công tiêm thuốc cho mày, nhưng vẫn bắt mày đến đây không?”

Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn bốn tên đàn ông sau lưng Nam Cung Lục Trà, cô biết thời gian không thể kéo dài thêm được nữa.

Nam Cung Lục Trà cũng phần nào xác thực suy nghĩ của cô khi đứng dậy lùi về sau, vẻ mặt vô cùng ngoan độc nói:“Tao cũng tốt với mày lắm, xem bốn tên này đi, đều to con khoẻ mạnh, nhất định có thể khiến mày sướng tới chết luôn đấy.”

Không một tên đàn ông nào có thể chịu đựng được, việc người phụ nữ của họ bị kẻ khác chơi đùa qua. Sau hôm nay, đời của Kỷ Thần Hi xem như tàn rồi.


“Thưởng cô ta cho các người đó, đừng chơi chết cô ta là được, việc còn lại…tùy ý các người.”

Nam Cung Lục Trà dứt lời liền rời đi, bỏ mặc Kỷ Thần Hi ở lại cùng bốn tên đàn ông lực lưỡng.

Ánh mắt Kỷ Thần Hi thoáng thay đổi, đồng tử màu xanh lạnh như băng, sâu như đáy biển, nhìn chằm chằm vào bốn tên đàn ông với vẻ mặt hết sức nham nhở đang tiến gần đến cô.

“Muốn chết, cứ tiến lên một bước nữa.”

Giọng nói lạnh lẽo như thần chết đòi mạng, thật sự đã khiến bốn tên đàn ông khẽ chùn bước. Cả bốn người đều nhận ra đồng tử của Kỷ Thần Hi đã đổi màu, nhưng chẳng một ai trong số bọn chúng có thể vượt qua được cám dỗ sắc đẹp của cô gái, quên mất lời cảnh cáo của cô, cũng chẳng để tâm đến sự thay đổi của cô, cứ từng bước từng bước tiến đến chỗ mỹ nữ đang bất lực nằm trên đất.

…----------------…