Chương 93


Ba ngày sau hoàng hậu và công chúa thu dọn hành lý về kinh, trước khi đi Hiên Viên Tuyết Lam còn quấn lấy Diệp Vãn Tình một hồi lâu, cứ nhắc đi nhắc lại mãi chuyện Diệp Vãn Tình phải vào cùng chơi với cô bé, Diệp Vãn Tình phải cam đoan mãi mới dỗ được.


“Tình nhi tỷ tỷ không được thất hứa đâu đấy.”


Hiên Viên Tuyết Lam còn ngoái đầu ra khỏi xe ngựa nói một câu như vậy, khiến Diệp Vãn Tình bật cười, vẫy vây tay với cô bé.


Đợi xe ngựa đi xa nàng mới trở về.


Hai năm nay ngày nào nàng cũng leo lên leo xuống mấy bậc thang này, xem như một cách rèn luyện thể lực nên giờ nàng đi rất nhanh, cũng chẳng chút mệt mỏi.


Trong hai năm này nàng đã thành công chế ra hai lọ dược tê còn lại, chữa dứt bệnh cho Diệp Vấn, cũng tự chữa lành khuôn mặt cho mình.


Lý do Diệp Vãn Tình vẫn còn ở lại đây là vì tiểu Cửu nói Chiến Bắc vương sắp xuất hiện.


Nhưng tiểu Cửu cũng không nói rõ là bao giờ nên Diệp Vãn Tình vẫn phải đợi ở đây.


Không ngờ lại ngoài ý muốn cứu được Hiên Viên Tuyết Lam, Diệp Vãn Tình lấy ra khối ngọc bài mà hoàng hậu đưa cho, nghĩ đến cô công chúa nhỏ dễ thương kia, nàng mỉm cười yếu ớt, lắc lắc đầu, lại cất nó đi.


Bàn tay như có như không vỗ nhẹ lên vùng bụng phẳng lì.


Lúc Diệp Vãn Tình vừa trở về phòng đã thấy hai cô nương đứng trong phòng đợi nàng.


“Tiểu thư.”


Cả hai đồng thanh gọi.


Diệp Vãn Tình đóng cửa, đi đến trước bàn ngồi xuống: “Về rồi à, mọi chuyện sao rồi?”


Cẩm Tú nhanh nhảu trả lời: “Đã giải quyết xong rồi ạ, hừ, chỉ bằng tên họ Phú đó cũng dám tính kế phá hoại việc kinh doanh của cửa hàng chúng ta! Nếu không phải vì tiểu thư không cho thì nô tỳ đã một đao xử chết hản!”


Diệp Vãn Tình và Hải Đường nhìn nhau, bất đắc dĩ Cười trừ.


Cẩm Tú là một cô nương mới mười lăm tuổi, cách đây một năm rưỡi được Diệp Vãn Tình tình cờ cứu được.


Lúc ấy trên mặt của Cẩm Tú có một vết bỏng rất lớn, trên người cũng ngang dọc vết thương, khó khăn lắm mới cứu về được.


Thời gian đầu Cẩm Tú rất lạnh lùng, lúc nào cũng âm u đầy tử khí, hỏi về chuyện trước đây thì không hé răng lấy một lời.


Đến khi Diệp Vãn Tình chữa khỏi cho nàng, còn tiện tay nghiên cứu ra thuốc trị sẹo bỏng giúp Cẩm Tú khôi phục lại dung mạo trước đây.


Cẩm Tú ngơ ngác khiếp sợ rất lâu, sáng hôm sau liên đếm tìm Diệp Vãn Tình, muốn đi theo báo đáp ân tình của nàng.


Diệp Vãn Tình nhìn ra Cẩm Tú là người biết võ công, hơn nữa cũng không thấp, sau khi tu luyện hấp thu được linh khí, trực giác của Diệp Vãn Tình cũng trở nên rất nhạy bén.


Diệp Vãn Tình cũng không biết phải nói ra sao, nhưng khi gặp một người lạ, nếu nàng cảm thấy người đó không tốt thì sau khi điều tra, người đó chắc chắn không phải là loại tốt lành gì.


Cảm giác mà Cẩm Tú đem đến cho Diệp Vãn Tình không xấu, cộng thêm nàng xác thực đang thiếu người nên đã gật đầu đồng ý.


Cũng đặt tên mới cho cô nương này, gọi là Cẩm Tú.


Cẩm Tú có vẻ ngoài rất ngọt ngào dễ mến, như tiểu muội nhà bên, nhưng tính cách lại vô cùng…bạo lực.


Hở tý là muốn xách đao của nàng ra hành hiệp khiến cho Diệp Vãn Tình và Hải Đường rất bất đắc dĩ.


Hải Đường năm nay đã là thiếu nữ mười tám, là một cô nương trâm lắng dịu dàng, hoàn toàn đối ngược với Cẩm Tú.