Nghe nói như thế, lòng Cố Sở Sinh rét lạnh.
 
Đời trước hắn cũng là bị Vệ Uẩn giết. Lúc ấy, Sở Du không còn, hắn cũng không còn tha thiết điều gì. Vệ Uẩn vẫn luôn bất mãn với hoàng thất, ngược lại hắn lại là đảng phái theo bảo vệ hoàng thất, vì thế tranh đấu gần hai mươi năm. Cuối cùng tân Hoàng không ưa Vệ Uẩn, ý đồ thiết kế Vệ Uẩn. Vệ Uẩn liền dẫn quân tiến thẳng vào kinh thành. Hắn ra sức chống trả, cuối cùng lại bị một bức thư của Vệ Uẩn đánh tan hoàn toàn sự phản kháng.
 
Vệ Uẩn nói cho hắn biết, trong tay Vệ Uẩn còn giữ hôn thư năm đó của Sở gia và Vệ gia, hỏi hắn có muốn lấy lại hay không.
 
Tất cả mọi người đều cho rằng đó là lời nói châm biếm của Vệ Uẩn. Một bức hôn  thư của người đã chết hai mươi năm làm sao có thể so sánh được với sự an nguy của thiên tử? Cố Sở Sinh có hồ đồ, cũng không hồ đồ đến mức như vậy.
 
Nhưng mà Cố Sở Sinh lại biết, là Vệ Uẩn nhìn thấu hắn.
 
Cả đời này hắn đã sớm không còn mơ ước điều gì. Thứ hắn đau khổ truy tìm chính là, ảo ảnh của người kia. Người ta nói nàng đã chết, nhưng nàng ở trong lòng hắn, vẫn còn sống.
 
Hôn thư của thê tử hắn với người khác, tất nhiên là muốn lấy về.
 
Vì vậy hắn mở cổng thành Hoa Kinh, đứng trước cửa thành. Khi đó dựa theo suy tính của hắn, nếu thủ thành thêm một ngày đêm, Vệ Uẩn sẽ không chịu nổi.
 
Hắn vẫn thua, thua trong tay người đã chết cách đây hai mươi năm.
 
Lời nói của Sở Du, có thể là một lời khuyên chân thành.
 
Hắn không hận Vệ Uẩn, thậm chí còn có chút cảm kích, bởi vì lúc hắn chết, ít nhất hắn đã tìm được một lý do. Hắn vốn là một cô hồn du đãng nhân thế, có cái gì tốt mà cầu?
 
Hắn không nói lời nào. Sở Du thấy hắn không nói chuyện, xoay người rời đi.
 
Cố Sở Sinh chậm rãi buông kiếm xuống, chán nản ngồi trên giường, cả người đều rối bời.
 
Sau khi Sở Du đi ra, Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt vội vàng tiến lên, lo lắng nói: "Phu nhân, hắn không có làm gì người chứ?"
 
Nghe nói như thế, Vệ Thu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Du. Sở Du vội vàng cười cười: "Cái thân thể kia của hắn, có thể làm gì ta được chứ? Được rồi nên làm gì thì làm đi, chờ hắn tĩnh dưỡng tốt, chúng ta lên đường ngay."
 

Có lời nói này của Sở Du, mọi người mới bắt đầu rời đi làm việc. Sở Du và Vãn Nguyệt, Trường Nguyệt trở về phòng của mình. Mới vừa vào cửa phòng, Vãn Nguyệt liền lo lắng hỏi: "Phu nhân, người với hắn không nói gì chứ?"
 
Sở Du biết Vãn Nguyệt lo lắng. Vãn Nguyệt xưa nay là một người thông minh. Trước đây lúc nàng cố chấp muốn bỏ trốn, cũng là Vãn Nguyệt sống chết ngăn cản. Vãn Nguyệt biết nàng đối với Cố Sở Sinh tình sâu như biển, chỉ sợ nàng lúc này sẽ làm việc gì đó ngốc nghếch.
 
Sở Du cười cười: "Đừng lo lắng, không nói gì. Hắn bảo ta cùng bỏ trốn với hắn."
 
Vừa nghe lời này, hai thị nữ nhất thời mở to mắt. Trường Nguyệt cầm kiếm lên, xoay người lại nói: "Để ta đi giết  hắn."
 
"Trở về!"
 
Vãn Nguyệt vội vàng cất tiếng, gọi muội muội tính khí nóng nảy này lại, quay đầu lại trịnh trọng nhìn Sở Du nói: "Phu nhân có đồng ý không ?"
 
Sở Du vừa nhìn bộ dạng nóng nảy của các nàng liền cảm thấy buồn cười. Nàng lật chén trà lại, rót cho mình một chén, cười nói: "Làm sao có thể đồng ý được. Ta cũng không ngốc. Ta nói với hắn ta đã xuất giá, còn rất thích Vệ Quân, định thủ tiết vì chàng."
 
Nghe nói như thế, Vãn Nguyệt thở phào một cái. Nàng ấy nhìn Sở Du, nét mặt lộ ra vài phần vui mừng: "Tiểu thư cuối cùng cũng đã trưởng thành."
 
Nàng ấy không nói "Phu nhân", mà lại gọi danh xưng "Tiểu thư" trước khi xuất giá. Sở Du dừng lại động tác uống trà một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Vãn Nguyệt, nhìn thấy ánh mắt đối phương không chứa lẫn tạp chất.
 
Đời trước Trường Nguyệt ra đi sớm, cũng chỉ có một mình Vãn Nguyệt bồi bên cạnh nàng. Sau đó nàng để Vãn Nguyệt xuất giá. Dựa vào mặt mũi của Cố Sở Sinh, lại thêm Vãn Nguyệt dáng người đầy đặn, gả đi cũng không tệ, trở thành thê tử của một phú thương. Sau khi nàng ấy xuất giá, cũng thường xuyên đến vấn an Sở Du, chiếu cố Sở Du, mãi cho đến trước khi Sở Du chết, cũng là nàng ấy tới chiếu cố hầu hạ.
 
Sở Du xem nàng ấy như một trưởng tỷ, cảm thấy có chút chua xót. Giọng nói của nàng có chút không lưu loát, chậm rãi nói: "Mấy năm nay ta không hiểu chuyện, khiến cho ngươi phí tâm."
 
"Không sao." Gương mặt Vãn Nguyệt ôn hòa: "Phu nhân có thể mạnh khỏe, ta liền an lòng. Sớm một chút hay muộn một chút, cũng không sao."
 
Sao lại không sao?
 
Đời trước, nàng hiểu được chuyện quá muộn.
 
Nhưng mà Sở Du không nói những lời này ra, nàng nhẹ nhàng cười cười, đổi chủ đề, nói: "Có điều Cố Sở Sinh đã có ý định này, sau này chúng ta cứ tránh là được."
 
Vãn Nguyệt gật đầu đồng ý. Trường Nguyệt nổi giận đùng đùng ngồi trở lại, đặt kiếm xuống bên chân, lầm bầm nói: "Vậy cứ buông tha hắn như thế?"
 

"Vậy ngươi nói xem, hắn đã làm chuyện gì sai, khiến cho ngươi không buông tha?"
 
Sở Du mỉm cười mở miệng, đùa giỡn Trường Nguyệt. Trường Nguyệt há miệng, nhất thời không nói ra việc làm sai trái nào của Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh và Sở Du giao thiệp không quá mức gần gũi, chỉ có duy nhất một lần rung động kia, có điều hắn cũng đã trả lại thư bỏ trốn cho Sở Du.
 
Trường Nguyệt nín nhịn nửa ngày, rốt cuộc nói: "Hắn mắt bị mù mới cự tuyệt phu nhân! Cự tuyệt còn có mặt mũi trở về? Ta nhìn thấy tên tặc tử đó là muốn đâm cho hắn một kiếm!"
 
"Được đấy."
 
Sở Du thoải mái mở miệng. Trường Nguyệt "A?" một tiếng. Sở Du giương mắt cười: "Chờ hết chiến tranh, hắn trở nên vô dụng, ngươi có bản lĩnh giết, ta đều giơ hai tay tán thành. Nếu như ngươi thiếu dao sắc bén, ta còn có thể đưa bảo kiếm của ta cho ngươi, cho ngươi đi giết tặc tử!"
 
Trường nguyệt cũng chỉ là nói lẫy, Sở Du vậy mà để cho nàng ấy giết thật, nàng ấy cũng không dám, khẩu khí bị chặn ở ngực, hơn nữa ngày, cuối cùng cũng thở dài nói: "Bỏ đi."
 
Bởi vì suy nghĩ phải trốn tránh Cố Sở Sinh, những ngày sau, Sở Du cũng không đi thăm hắn nhiều. Hai ngày sau, Vệ Thu đến bẩm báo với Sở Du thương thế của Cố Sở Sinh đã tốt lên, có thể lên đường. Sở Du lập tức dẫn người xuất phát.
 
Đoàn người dùng giấy tờ ngụy tạo để thông quan, ngụy trang thành hộ tống công tử ốm yếu vào kinh khám bệnh, một đường thông suốt chạy về Hoa Kinh.
 
Khi gần đến Hoa Kinh, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Mắt thấy Hoa Kinh ở ngay trước mắt, Sở Du tính toán thời gian một chút, liền quyết định trước tiên ở khách điếm nghỉ ngơi, đồng thời cũng cho người trở về Hoa Kinh bẩm báo tin tức cho Vệ Uẩn.
 
Lúc đoàn người vào khách điếm, trong điếm khách điếm không có bao nhiêu người. Tiểu nhị tiến lên bắt chuyện, cười hỏi: "Công tử là dừng chân hay là ở trọ?"
 
Cố Sở Sinh được Vệ Thu đỡ, ho nhẹ vài tiếng, quay đầu nhìn về phía Sở Du. Sở Du bước lên phía trước, nói: "Chúng ta ở trọ."
 
Nói xong, Sở Du báo số người cho tiểu nhị, định số lượng phòng. Đoàn người ngồi xuống ăn, trước tiên Vệ Thu âm thầm kiểm tra xem có độc không, sau đó mới để mọi người ăn cơm.
 
Trong điếm khách, người không nhiều lắm. Không lâu sau, một đám đại hán tử cầm đao cười cười đi đến. Bọn họ vừa đến liền uống rượu giải nhiệt, ầm ầm ĩ ĩ, khiến cho cả tửu quán trong nháy mắt náo nhiệt lên.
 
Cố Sở Sinh liếc mắt nhìn người đi đến, không nói gì. Một đại hán tử sau khi uống vài ngụm rượu, bưng rượu tới trước mặt Sở Du, cười nói với mọi người: "Ai nha, tiểu nương tử này thật xinh đẹp."
 
"Lớn mật!"
 

Một người thị vệ ở bên cạnh mạnh mẽ đứng lên. Người bên cạnh cười ha hả, đại hán tử kia quay đầu nói: "Thằng nhóc này nói lão tử lớn mật?"
 
Nói xong, đại hán tử quay đầu lại, nói với đám người kia: "Lão tử chính là lớn mật như vậy đó, làm sao? Lão tử không chỉ nói tiểu nương tử đẹp, còn muốn cướp nàng khoái hoạt...."
 
Lời nói còn chưa dứt, Vệ Thu đã rút kiếm ra ngoài.
 
Sở Du nhấp một miếng rượu, nghe Cố Sở Sinh ho khan. Sở Du giả bộ quan tâm: "Ca ca, huynh làm sao vậy?"
 
Nghe tiếng ho khan, Vệ Thu lúc này mới nhớ lúc này là lúc nào, cuống quít thu kiếm, đối phương cũng không nghe theo mà buông tha.
 
Cố Sở Sinh vươn tay về phía Sở Du, ho khan. Sở Du bước lên phía trước dìu Cố Sở Sinh: "Ca ca huynh làm sao vậy? Lên lầu nghỉ ngơi một chút nhé!"
 
Nói xong, nàng đỡ Cố Sở Sinh đi lên. Vãn Nguyệt, Trường Nguyệt cũng đi theo sau. Những đại hán tử kia còn muốn đi lên, thị vệ Vệ gia nhất thời rút đao ngăn cản.
 
Sở Du vừa lên lầu với Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh liền lập tức kéo Sở Du, vội vàng nói: "Là người của Diêu Dũng, đi nhanh lên!"
 
Sở Du không kịp hỏi làm sao Cố Sở Sinh nhận ra. Nàng huýt sáo, liền lôi kéo Cố Sở Sinh nhanh chóng xông qua hành lang, trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống.
 
Bóng đêm đen kịt, nhưng mà lúc Sở Du và Cố Sở Sinh vừa hạ xuống đất, trong nháy mắt, một cơn mưa tên liền hướng về phía bọn họ.
 
Cố Sở Sinh ném áo choàng về phía mũi tên lao tới, trong nháy mắt liền che đi tầm mắt của đối phương. Sở Du liền nhân cơ hội này dẫn hắn đi, động tác nhanh nhẹn chạy vào bên trong rừng cây.
 
Đám người Vệ Thu nghe thấy tiếng huýt sáo liền biết chuyện không đúng, lập tức xông ra ngoài, nhưng mà rõ ràng đối phương đã thăm dò thực lực của bọn họ, người đến nhiều gấp đôi phía họ, vây quanh bọn họ.
 
Vãn Nguyệt, Trường Nguyệt cản ở phía sau. Sở Du nhìn thoáng qua liền biết tình hình không ổn. Nàng nhíu mày, liền huýt sáo một tiếng.
 
Trong nháy mắt người đang vây bắt Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt liền biết vị trí của Sở Du, vội vàng xông về hướng vị trí của Sở Du. Sở Du đặt Cố Sở Sinh ở một chỗ trong rừng, vội vàng nói: "Ẩn nấp  đừng đi ra."
 
Sau đó liền chạy thẳng vào trong rừng rậm.
 
Rất nhiều sát thủ đuổi hướng Sở Du chạy. Sở Du đứng bất động trên cây mai phục. Những người đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
 
Cố Sở Sinh nhìn thoáng qua hướng mà Sở Du chạy, trong tay hắn cầm một cục đá, liền ném về phía ngược lại hướng của Sở Du.
 
"Nơi nào!"
 
Mọi người chạy về phía Cố Sở Sinh ném cục đá. Trong nháy mắt Sở Du hiểu ý của Cố Sở Sinh. Sau khi những người đó chạy qua dưới chân nàng. Ánh đao lóe sáng, trực tiếp lấy đầu của đám người từ phía sau. Sau đó trong nháy mắt nàng thay đổi một thân cây, không động.

 
Máu chảy đầy đất. Xa xa là âm thanh thị vệ Vệ gia đang đánh nhau với địch, nhưng mà cánh rừng lại an tĩnh đến đáng sợ.
 
Một người thanh niên gương mặt lạnh lùng lưng mang đao đi đến, lạnh lùng nói: "Các ngươi đang chờ cái gì vậy?"
 
"Đại.... Đại nhân...." Thị vệ run thanh nói: "Bọn họ ẩn nấp trên cây, chúng ta tìm không thấy!"
 
Người thanh niên không nói chuyện, rút đại đao trên lưng ra, xoay tròn chém một nhát trên không trung. Trong nháy mắt, hơn mười cây đại thụ lung lay sắp đổ, mà nơi Sở Du ẩn nấp cũng là một trong số đó!
 
Sở Du không còn cách nào, thả người nhảy xuống, trong chớp mắt này, thanh niên mang theo đại đao, mạnh mẽ lao tới!
 
Đao pháp kia vừa ngoan độc vừa nhanh. Sở Du linh hoạt né tránh, nhưng có chút khó khăn. Cố Sở Sinh núp trong chỗ tối xem hai người đánh nhau, tận lực che đậy hô hấp, không nói một lời.
 
Mười mấy sát thủ vây quanh Sở Du. Sở Du chật vật né tránh. Ánh đao trong bóng đêm mang theo hàn ý, trường kiếm của Sở Du căn bản không thể chống đỡ được. Cố Sở Sinh núp trong bóng tối, mắt thấy một tên thị vệ đang hướng mũi kiếm đâm về phía Sở Du, hắn cũng không nhịn được nữa, cầm cục đá trong tay bắn về phía người đó!
 
Lúc này, thanh niên cầm đao tập kích bất ngờ về phía Cố Sở Sinh. Trường kiếm của Sở Du thẳng một đường truy đuổi theo. Cố Sở Sinh nắm chặt đoản đao trong tay áo, chờ người nọ tấn công bất ngờ.
 
Ai biết người nọ nửa đường chưởng mạnh về phía rừng rậm Cố Sở Sinh đang lẩn trốn. Cố Sở Sinh vốn đã bị thương, bị trúng một chưởng này, liền nặng nề ngã văng ra ngoài, va vào thân cây, phun ra ngụm máu.
 
Sau khi xác nhận tình hình của Cố Sở Sinh, người thanh niên lúc này mới đưa đao lên bổ về phía Cố Sở Sinh. Sở Du vội vàng đuổi theo. Lúc đao của thanh niên hạ xuống, Sở Du liền kéo Cố Sở Sinh qua một bên. Mắt thấy một đao kia sẽ chém xuống người Sở Du, đầu óc Cố Sở Sinh nhất thời xông lên, nhào tới phía sau Sở Du, đao chém xuống trên người Cố Sở Sinh, máu bắn tung tóe lên người Sở Du. Mắt thấy đao thứ hai sẽ hạ xuống, thì chợt nghe thấy tiếng mũi tên bay đến. Trong bóng đêm lóe lên ngân quang, người thanh niên rút tay về né tránh, lập tức ba mũi tên từ ba phương hướng khác nhau bắn đến.
 
Mũi tên không phải bắn trực diện, mà là bắn đến thân cây, nhưng mỗi một góc độ đều cực kỳ xảo quyệt. Tuy người thanh niên thân hình nhanh nhẹn, nhưng cũng bị mũi tên thứ ba trực tiếp bắn trúng ghim  lên trên cây.
 
Thanh niên giận dữ, rút mũi tên ra, mắt đỏ hướng về phía Sở Du chém tới. Cũng chính thời khắc này, thiếu niên bạch y mang trường thương, lập tức bay đến đứng trước người Sở Du, không mang theo nửa phần do dự, nhắm thẳng vào người thanh niên kia.
 
Thương pháp kia dứt khoát mạnh mẽ, mỗi một kích đều phảng phất mang theo tư thế thiên quân thái sơn. Người thanh niên kia đã bị trúng một mũi tên, hành động trì trệ hơn rất nhiều, thủ hạ xung quanh xông lên. Sở Du đặt Cố Sở Sinh qua một bên, liền nhảy vào trận đánh, ngăn cản sát thủ xung quanh.
 
Thương giống như Du Long bay lượn trong bóng đêm, người thanh niên liên tiếp bị đánh lùi, mà đối phương bất quá chỉ là một thiếu niên, thương pháp điêu luyện, không có nửa phần mệt mỏi.
 
Cuối cùng cây thương đâm vào người thanh niên như một đạo lôi sét. Hắn bị ghim ở trên cây, máu chảy đến mơ hồ, khàn giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
 
Thiếu niên ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp là một mảnh yên tĩnh.
 
"Người giết người, Vệ Uẩn Vệ gia."