Minh Tô đã xoay người, nghe vậy thì quay đầu lại liếc nhìn hắn.

Cố Nhập Xuyên hạ thấp giọng, nói với Giang Chu: "Chỉ huy sứ có gì mà dám không cho Tín Quốc điện hạ vào thế, tốt nhất là nên giữ thể diện, ngài......" Cũng không phải là không biết đâu.
Hắn lại nói tiếp: "Ti chức đã nhìn qua, ngoài doanh cùng lắm chỉ có mấy chục người, mà đại doanh chúng ta lại có đến bốn mươi vạn tinh binh, sợ gì chứ? Quan trọng nhất chính là mật chiếu của bệ hạ, mật chiếu thì không thể trì hoãn được.

Trì hoãn rồi ai chịu trách nhiệm đây?"
Giang Chu nghe xong như được cổ vũ, thầm nghĩ.

Cũng đúng, mấy chục người so với mấy chục vạn người thì sợ gì chứ.

Thế nhưng hắn vẫn lờ mờ cảm thấy không ổn, Tín Quốc điện hạ mạnh mẽ càn rỡ là đúng, nhưng nàng ấy lại có thể tranh đấu với hai vị hoàng tử mà không rơi xuống thế hạ phong, người như thế sao lại đơn giản như bề ngoài được.
Giang Chu không nói gì, dường như hoàn toàn không để ý đến lời Cố Nhập Xuyên nói.
Sống lưng Minh Tô đã mướt mồ hôi, căng thẳng vô cùng.

Lần này đến đây, là đã đặt hết cả thân gia tính mạng vào rồi, nếu không thành công thì còn một con đường chết.

Nàng kiềm chế biểu cảm, không lộ ra vẻ hoảng loạn, khó khăn cười lạnh gật gật đầu: "Cô sẽ nhớ kỹ nhục nhã ngày hôm nay."
Nói xong thì xoay người đi về phía ngựa đang đứng, giẫm lên bàn đạp, xoay người lên ngựa, những người đang chờ cũng giống như nàng.

Dẫn ngựa thì đi dẫn ngựa, lên ngựa thì lên ngựa, không dây dưa chút nào.
Cố Nhập Xuyên vội la lên: "Nàng là công chúa, nàng không làm xong chuyện phái đi thì sau khi hồi kinh cùng lắm cũng chỉ bị cấm túc mấy ngày thôi.

Mà tội danh trì hoãn đại sự là muốn chỉ huy sứ gánh đó!"
Giang Chu vẫn không nói gì, nhìn Minh Tô chằm chằm.

Minh Tô quay đầu lại nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, hoàn toàn là dáng dấp của một công chúa kiêu ngạo ra ngoài chịu thiệt thòi nên tức giận càn rỡ.
Nàng vung roi ngựa lên cao, ngay khi sắp phất xuống thì ánh mắt Giang Chu tối sầm lại, cao giọng: "Mở cửa trại!"
Cố Nhập Xuyên ở phía sau hắn, đặt trái tim đang lủng lẳng xuống.

Minh Tô cầm dây cương, lạnh lùng nhìn cổng doanh mở ra.

Giang Chu ra cửa cười bồi tội, Minh Tô không dám chậm chạp nữa, trời sắp sáng rồi.

Nàng xuống ngựa, theo Giang Chu vào doanh trại.
Đã là mật chiếu thì đương nhiên cũng phải tuyên chiếu trong bí mật.

Sau khi vào chủ trướng thì lệnh cho mọi người lui ra, Giang Chu nhìn mấy kẻ hầu bên cạnh Minh Tô, và cả cái tên nam tử vẫn luôn đội mũ trùm khép hờ mắt nữa, nói: "Điện hạ cũng lệnh cho bọn họ ra ngoài đi."
Minh Tô nói: "Sợ là không được, bọn họ còn phải làm việc cho ta."
Giang Chu phát hiện không ổn, hắn nhìn nam tử đó, nam tử đó xốc áo choàng lên, Giang Chu mở to hai ra mắt nhìn: "Lưu......"
Hắn chưa nói xong thì đã rên lên đau đớn, Cố Nhập Xuyên đứng ngoài đã âm thầm đi vào từ lúc nào, từ phía sau đâm chủy thủ vào eo hắn.
Đuôi mắt Giang Chu nứt ra, nghĩ đến nửa tháng trước khi vào quân doanh.

Khi vừa đến nhậm chức thì bên dưới khó tránh khỏi rất nhiều người không phục, Cố Nhập Xuyên thay hắn bôn ba, kỷ luật quân doanh, ổn định cục diện nên được hắn xem như là tâm phúc.

Hóa ra là đã lập mưu từ lâu, hắn đã bị đưa vào tròng từ lâu.
"Ngươi......" Giang Chu trừng mắt nhìn Cố Nhập Xuyên, Cố Nhập Xuyên rút chủy thủ ra, Giang Chu ngã xuống.
Máu chảy ra từ miệng vết thương của hắn, nhiễm đó cả khôi giáp.

Minh Tô nhìn cảnh máu me này, chợt đầu đau như muốn nứt ra, tim đập mạnh, trong đầu lóe lên một hình ảnh màu đỏ tươi.
"Điện hạ, không thể trì hoãn!" Cố Nhập Xuyên nhắc nhở.
Minh Tô lấy lại tinh thần, đè cơn đau xuống, quay đầu lại nói với Lưu tướng quân: "Kế tiếp phải xem bản lĩnh tướng quân rồi."
Lưu tướng quân chắp tay hành lễ: "Điện hạ yên tâm, thần đã dẫn kinh phòng doanh năm năm, binh sĩ trong doanh này đều là do thần mang theo, thần vô cũng chắc chắn."
Dứt lời không nói thêm gì nữa, hắn lấy bình phù trên bàn đại trướng, mang theo mấy chục binh sĩ của hắn thâu tóm binh quyền.
Minh Tô cúi đầu nhìn Giang Chu ngã trên mặt đất, ngồi xổm xuống, sờ mạch hắn.

Mạch vẫn còn đập nhưng nếu cứ để mặc nằm trên mặt đất như vậy, không ai quan tâm thì chắc chắn sẽ mất mạng.
"Giam giữ canh giác, gọi quân y đến chữa trị." Minh Tô hạ lệnh.
Khi đại quân ra khỏi kinh phòng doanh thì đã quá giờ Tý.

Minh Tô mang khôi giáp, tọa trấn trong quân, lấy danh nghĩa cần vương bình loạn điều động đại quân tiến về kinh thành.
Đến ngoài kinh thành, Triệu tướng quân đợi tiếp ứng chờ đã lâu, cửa thành lẳng lặng mở ra, mười vạn tinh binh quân kỷ nghiêm minh, lặng im không một tiếng động lẻn vào thành.
Lúc này, chân trời trắng xóa, kinh thành nằm giữa, trong hoàng cung cũng phái ra một đội kỵ binh, người cầm đầu cầm chiếu thư của hoàng đế đi thẳng về phía phủ công chúa.

Tin tức trong chiếu thư cũng không khác chiếu thư bắt tam hoàng tử trước đó là mấy, nói là Tín Quốc công chúa cô phụ thánh ân, ý đồ mưu nghịch.
Nếu chiếu này đến ngày hôm qua thì là mưu hại oan uổng, nhưng hôm nay Minh Tô đã có tội danh này thật rồi.
Cấm quân chỉ có vài trăm, cứ ngỡ là được sai đi sẽ dễ như trở bàn tay nên không hề cảnh giác, gặp phải kinh phòng doanh do Minh Tô mang đến thì không có chút sức phản kháng.
Trời đã sáng tỏ, nhưng phố lớn ngõ nhỏ trong kinh hoàn toàn không có bóng dân, rất nhiều phủ đệ của đại quan triều đình nghe nói ngoài phủ Tín Quốc công chúa có động tĩnh nên đã chọn cách đóng phủ.
Thủ lĩnh cấm quân hét lớn: "Điện hạ cô phụ thánh ân, mưu nghịch gây loạn nhưng không nghĩ đến Thục phi nương nương trong cung sao?"
Huyền Quá đưa mắt ra hiệu, miệng hắn bị bịt lại, không nói được nữa.
Minh Tô rút kiếm giơ cao, cùng mọi người cao giọng nói: "Bệ hạ ở trong cung bị người hiếp bức, ngàn cân treo sợi tóc, chư vị theo ta vào cung cần vương, có công hay không là ở hôm nay!"
Lưu Tướng quân và những vị tướng quân còn lại của kinh phòng doanh cũng kêu theo: "Thần chờ điện hạ sai phái!"
Sau đó là tiếng hét đinh tai nhức óc của mười vạn tinh binh.

Cảnh tượng này nếu để bất kỳ ai thấy thì đều sẽ sinh ra cảm giác chỉ điểm giang sơn hào khí vạn trượng.

Tuy nhiên Minh Tô lại không có chút đắc ý nào, tim nàng thắt lại, sợ chỉ một sai lầm sẽ khiến mẫu phi và A Mật gặp phải bất trắc.

Sợ nếu nàng thất bại thì đông đảo tướng sĩ sau lưng sẽ bị liên lụy bởi nàng.

Nhưng trên mặt nàng lại chỉ hiện ra dáng vẻ thong dong như đã nắm chắc trong tay.
Tường thành hoàng cung vừa cao vừa dày, dễ thủ khó công, mà trong cung dư thừa đồ ăn nước uống, thủ đến hết năm là không thành vấn đề.

Trong một năm có vô số biến cố, Minh Tô không có kiên nhẫn như vậy.

Sau khi nghe vài vị tướng quân hiến kế thì hạ lệnh dốc hết binh lực, đánh chiếm cửa Bắc.
Thế công của Tín Quốc điện hạ đến bất ngờ nên các cửa đều không kịp chuẩn bị, chỉ vội vàng đóng cửa thành.


Cửa nào cũng phái người chạy như bay vào cung, xin ý chỉ của bệ hạ.
Kinh thành đã trải qua hơn trăm năm phú quý thái bình, từ lâu đã trở thành một mớ vải gấm, mà nay lại nổi lên khói lửa.

Cấm quân và kinh phòng, một bên canh giữ trên tường thành, bên còn lại bày trận chờ lệnh.
Minh Tô ngồi trên lưng ngựa, nàng nhìn lên đầu tường, binh sĩ cấm quân đều lộ vẻ khiếp nhược.
Hoàng đế ra tay quá gấp, cấm quân và kinh phòng đều như nhau, thay đổi hàng loạt quan tướng, có không ít người còn chưa đến nhậm chức.

Mà thủ lĩnh cấm quân vừa rồi đã bị nàng bắt sống ở phủ công chúa, nấm quân khó tránh khỏi việc như rắn mất đầu.
Hiện tại cách tốt nhất đó là mở cửa thành tránh đao kiếm tai ương, nhưng cấm quân không có chiếu lệnh của hoàng đế thì sao dám mở cửa.
Minh Tô giơ kiếm, đây là lần đầu tiên trong đời nàng mặc giáp giơ kiếm, sau lưng còn có mười vạn tướng sĩ đi theo nàng, mà trước mắt lại là nơi hoàng cung nơi thiên tử ở, nơi phụ thân của nàng ở.
Binh sĩ đã dàn trận công thành, cấm quân trên tường mờ mịt sợ hãi, nắm chặt vũ khí trong tay.

Thừa dịp sĩ khí quân địch khiếp nhược, đây là thời cơ tốt nhất để công thành.

Minh Tô vung kiếm, hét lớn: "Tấn công!"
Chỉ một tiếng kêu đã rung chuyển tận trời, quân kinh phòng được huấn luyện bài bản, cung tiễn thủ yểm hộ, binh tốt phá cửa nâng trục gỗ bọc sắt đâm vào cửa thành.
Có không ít binh sĩ cấm quân không kịp phản ứng nên bị trúng tên ngã từ trên cửa thành xuống rất, óc não nát bét, máu chảy ròng ròng.
Quân binh phá cửa xông lên, nhưng đến giữa trận thì cấm quân cũng đã điều động cung tiễn thủ, bọn họ nấp sau lỗ châu mai bắn tên xuống.

Từ trên bắt xuống vốn dễ hơn nhiều, chưa kể còn có lỗ châu mai và tháp tên làm lá chắn.

Thế cục nhanh chóng xoay chuyển, quân binh phá cửa ngã xuống hàng loạt, gỗ bọc sắt cũng rơi trên đất.
"Đứng lên! Mau đứng lên!" Cố Nhập Xuyên ở phía sau chỉ huy binh lính, lấy tấm chắn yểm hộ, một lượng lớn binh lính lại xông lên.
Tên của cấm quân có nhiều đến mấy thì cũng chỉ có vài cung tiễn thủ, chỉ cần dùng chiến thuật biển người thì sẽ có thể khiến bọn họ kiệt sức.
Minh Tô ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy rất rõ, từng cái xác máu me ngã xuống, có quân kinh phòng và cũng có cấm quân.

Bọn họ máu thịt lẫn lộn, nằm trên đất, máu chảy từ người bọn họ, chảy trên mặt đất, mùi máu nhanh chóng ngập tràn trong không khí.
Lại một toán binh phá cửa ngã xuống, và đương nhiên lại có toán mới lên thay.

Tuy cấm quân ít người nhưng thắng ở chỗ trang bị vũ khí đầy đủ, nên có thể chống cự.
Lưu tướng quân thấy vậy bèn thúc ngựa đến cạnh Minh Tô, hiến kế: "Điện hạ, quá nửa tướng sĩ thủ thành đều có gia quyến ở kinh thành, không bằng mời người nhà họ đến kêu cửa."
Minh Tô gật đầu, lập tức phái hai toán binh thúc ngựa chạy đến các nơi trong thành.
Trong lòng nàng bỗng thấy hoang mang, vì sao lại phải đi đến bước này? Vì phụ hoàng không tha mạng cho nàng, vì nàng muốn sống vậy nên nàng chỉ có thể phản kích.

Vì A Mật và mẫu phi đang ở trong cung, nàng muốn người một nhà có thể đoàn tụ.
Nhưng tướng sĩ thủ thành sao lại không muốn đoàn tụ với gia đình chứ? Bọn họ cũng như Giang Chu, chưa hẳn là ác nhân, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi.

Chẳng lẽ nàng và A Mật muốn đoàn tụ thì phải giẫm lên máu người khác sao?
"Nhiều đại quan thường xuyên ở trong triều luận chuyện trung quân ái dân mà tình hình bây giờ thì lại không thấy một ai đến.

Trung quân, ái dân chỗ nào chứ!" Lưu tướng quân cười nói mỉa mai.
Minh Tô chợt thầm nghĩ, không đúng, triều đình không nên là một triều đình kết bè đấu đá như vậy, quan lại cũng không lên là loại quan viên không chút dũng khí như thế.

Nàng làm việc này không chỉ là vì nàng và A Mật.
Trên tường thành, có một âm thanh hô to: "Bệ hạ có lệnh, giữ nghiêm cửa thành! Bệ hạ có lệnh, giữ nghiêm cửa thành!"
Cấm quân nghe một tiếng gọi đó như thế có chỗ dựa vào.
Giọng nói kia lại vang lên: "Thục phi đã bị bắt lấy, đang bị áp giải đi đến cổng thành.

Tín Quốc điện hạ chẳng lẽ bỏ cả mẫu thân sao? Còn không mau xuống ngựa thỉnh tội!"
Minh Tô vừa nghe thì lập tức hoảng hốt, nhưng con người càng hoảng loạn thì lại càng có thể bình tĩnh hơn.
Minh Tô không nói một lời, nhìn chằm chằm động tĩnh trên tường thành, một lát sau phát hiện mưa tên dần chậm lại.
"Tên của bọn hắn không còn nhiều lắm.

Tấn công!"
Cố Nhập Xuyên nghe vậy, liếc nhìn trên đầu thành, lúc này hắn rút bội đao bên hông ra, lại càng có nhiều quân kinh phòng tấn công, vượt qua mưa tên, trụ gỗ bọc sắt đâm vào cửa thành từng chút một.
- ----
Thục phi vốn nên bị áp giải đến đầu tường thành lại đang ở trong Tử Thần Điện.


Hoàng hậu đang đứng cạnh nàng ấy, hai người đứng đối diện hoàng đế, hoàng đế đang ngồi liệt trên long ỷ nhìn hai người đầy căm giận.
"Hoàng hậu, sao ngươi dám?" Hoàng đế giận dữ nói, lại chậm rãi dời mắt nhìn Vô Vi ở bên cạnh, "Trẫm đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi lại cấu kết với ả ta!"
"Bệ hạ mau hạ chiếu lệnh cấm quân buông đao nỏ, mở cửa thành đi." Trịnh Mật nói.
Hoàng đế không chịu trả lời, hắn dùng đan dược của Vô Vi rồi bất ngờ không thể cử động.

Ngoài cung, Tín Quốc điện hạ đang chuẩn bị tấn công, long thể bệ hạ lại đột nhiên ngã bệnh, khiến người trong điện Tử Thần thấy vậy thì hoang mang lo sợ.

Triệu Lương bèn làm chủ, mời hoàng hậu đến chủ trì đại cục.
Hoàng đế có bệnh, mời hoàng hậu đến thì là chuyện bình thường, đương nhiên không ai dị nghị.

Hoàng đế vừa thấy bọn họ, như có gì đó không thể tưởng tượng được, cao giọng hét: "Người đâu! Mau đến đây!"
Không ai trả lời.
Trịnh Mật tiến lên phía trước, lấy một chiếu thư trống, viết lệnh cho cấm quân bỏ khí giới đầu hàng Minh Tô, lại lấy ngọc tỷ ấn lên, giao cho nội thị tâm phúc của nàng, sai hắn mang ra cửa Bắc.
Hoàng đế thấy nàng hoàn toàn không đặt hắn vào mặt thì giận không thể kiềm nổi, lại gào to hai tiếng hộ giá.

Nhưng cấm quân thường ngày canh giữ ngoài điện Tử Thần nghiêm ngặt lại không có chút tiếng gió nào.
"Bệ hạ đã quên rồi sao? Cấm quân đã bị phái đi thủ cửa hoàng cung rồi." Trịnh Mật từ tốn nói.

Nếu không thì nàng cũng đã không đến được đây.
Hoàng đế như bị rút hết sức lực, sắc mặt xám xịt, đôi mắt hắn đục ngầu, nhìn Trịnh Mật, nói: "Trẫm đối đãi với người có chỗ nào không chu toàn hả? Người thân là hoàng hậu há lại có thể đại nghịch bất đạo như thế? Ngươi làm chuyện mưu nghịch chẳng lẽ không sợ vạn dân thóa mạ?"
Trịnh Mật nhìn hắn, nói: "Bệ hạ nên hỏi tiên hoàng hậu, hỏi Trịnh thái phó, hỏi lao dịch xây dựng ly cung cho ngài, hỏi nạn dân chết đói, hỏi trung lương uổng mạng trong lao ngục là có chỗ nào không chu toàn đi."
Ánh mắt hoàng đế co rút lại, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

Trịnh Mật đi từng bước đến gần hắn, khiến hoàng đế hít sâu muốn lùi về sau trốn, nhưng cơ thể không thể cử động được.
Trịnh Mật đứng trước mặt hắn, khom lưng ghé vào bên tai hắn.
Tim hoàng đế đập loạn xạ, không hiểu sao nhưng lại sợ hãi vô cùng lẩm bẩm nói: "Ngươi đừng đến đây......"
Trịnh Mật không di chuyển nữa, hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở hết thì đã nghe giọng nói của hoàng hậu chui vào tai hắn: "Ta là Trịnh Mật."
Hoàng đế mở to hai mắt nhìn trong giấy lát: "Không có khả năng." Hắn sợ hãi không thôi, liên tục nói, "Chuyện này không có khả năng......!Chuyện này không có khả năng!"
Khi chiếu chỉ đến cửa Bắc thì cửa thành đi bị phá, kết cục thất bại của cấm quân đã được định.

Chiếu chỉ đến cũng tránh cho một đợt tàn sát, toàn bộ cấm quân buông vũ khí đầu hàng.
Minh Tô dẫn theo kinh phòng quân nhanh chóng vào hoàng cung.
Nàng nóng lòng đi về phía trước, nhưng trong đầu lại trống rỗng, không biết nên nghĩ gì, chờ gì, cũng không muốn nghĩ đến sau hôm nay sẽ có gì thay đổi.
Nàng vội vã chạy đến bên ngoài điện Tử Thần, thấy người nọ đang đứng trước thềm ngọc.
Chỉ trong thoáng chốc, dưới sự mong đợi, bầu trời như thể sáng sủa rộng lớn hẳn lên.
Minh Tô mang kiếm đi đến trước mặt nàng, Trịnh Mật nhìn nàng ấy đi từng bước một đến gần, các nàng bốn mắt nhìn nhau.

Sau lưng nàng ấy là mấy vạn tinh binh, mỗi người thân mang giáp trụ, trong tay đều cầm đao vô cùng hùng hổ.
Minh Tô dừng bước, nàng nhìn Trịnh Mật không chớp mắt, sau đó ném kiếm qua một bên, quỳ xuống: "Nhi thần bái kiến hoàng hậu nương nương."
Mấy vạn tinh binh sau lưng đồng loạt quỳ xuống, âm thanh vang tận mây xanh: "Bái kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế."
Nhưng Trịnh Mật lại chỉ nhìn một mình Minh Tô ở trước mặt nàng, nàng cong môi, cúi xuống, khàn giọng: "Đứng lên, mau đứng lên."
Minh Tô để nàng đỡ lên, một tay ôm nàng vào trong lòng.

Trịnh Mật nhắm mắt lại, tựa vào vai nàng ấy, lâu lắm rồi nàng chưa bao giờ an tâm như lúc này.
Nàng nghe được Minh Tô thầm thì bên tai nàng: "A Mật......"
Một tiếng rồi lại một tiếng, mang theo sợ hãi, mang theo sự vui sướng kiềm nén, rồi lại mang theo tình yêu đậm sâu.
Trịnh Mật bỗng rơi nước mắt: "Là ta đây, Minh Tô, ta về rồi đây.".