Editor: Lăng
Hoàng đế ốm đau nên việc lâm triều tất nhiên là bị hủy bỏ, tấu chương mấy ngày gần đây đều do mấy vị trọng thần bàn bạc rồi phê duyệt.

Chỉ có tấu chương vô cùng quan trọng, hoàng đế bắt buộc phải xem qua thì mới gửi đến Tử Thần Điện, đặt trên ngự án, chờ hoàng đế khỏe rồi ngự lãm.
Lúc Minh Tô đến thì mấy vị đại thần đều có mặt, khi thấy nàng đến tất cả đều đứng dậy hành lễ, cử chỉ cung kính hơn lúc trước khá nhiều.

Minh Tô thấy vậy là biết ngay hoàng đế đã thông báo qua bọn họ.
Đúng như dự đoán, đợi mọi người hành lễ rồi ngồi xuống, trung thư lệnh đã nói ngay: "Tất cả xin nghe điện hạ sai phó."
Minh Tô nghe thế, tầm mắt đảo qua mọi người ở trong điện, phát hiện mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Ngũ hoàng tử và tam hoàng tử đã tranh đấu mấy năm nay, những vị trọng thần này sao có thể đứng bàng quan được.
Khi hoàng đế thông báo chắc chắn sẽ không nói huỵch toẹt ra là vì nhị tử bất hiếu, thấy quân phụ đột nhiên bị bệnh thì sinh lòng muốn nối nghiệp, nên muốn sửa lại lông cánh, cảnh cáo nhẹ.

Mà sẽ chỉ hơi tỏ ra bất mãn, sau đó đến lúc Minh Tô hành động thì lại tỏ ra thiên vị, việc này thế là xong.
Nhưng lúc Minh Tô hành sự tất sẽ bị bên dưới cản trở, chỉ cần mấy người trước mắt này thôi là đã thấy có lòng riêng.

Đặc biệt là cơn bệnh này của hoàng đế, các đại thần tất nhiên có tính toán riêng.
Trung thư lệnh nói xong lại không nghe thấy công chúa mở miệng, mấy người còn lại thì sợ uy áp ngày trước của Minh Tô nên cũng không dám lên tiếng.
Minh Tô thuận tay lấy một quyển công văn trên bàn, nhìn vài lần.

Điều nàng đang suy nghĩ không phải là làm sao để hoàn thành phụ mệnh, cắt bớt thế lực của hai vị hoàng huynh, mà là hoàng đế đến tột cùng muốn làm gì?
Nếu nói là do hai người kia vươn tay đến cấm quân và kinh phòng nên khiến cho hoàng đế kiêng kị, thì cũng không kiêng kị đến mức như thế được.

Hai người bọn hắn đã bày mưu lâu ngày, nếu không thể cài cắm chút nào vào trong quân thì mới là lạ.

Theo ý Minh Tô thì chỉnh đốn hai quân cũng chỉ cần cảnh cáo một chút là xong, cần gì phải tước bỏ lông cánh như thế.
Hơn nữa đêm qua, nghe ý tứ trong bệ hạ nói thì có vẻ muốn nàng nhanh chóng giải quyết việc này.
Sao phải vội vàng như thế? Huống chi những năm gần đây, bệ hạ nhìn thì trông như là sủng ái nàng, nhưng thật ra rất ít khi giao quyền bính cho nàng, chỉ có lúc nàng tranh chấp với hai vị hoàng huynh thì mới giúp cho một chút.

Rõ ràng là hắn đề phóng nàng, thế sao lại đột ngột giao cho nàng quyền bính lớn đến vậy?
Minh Tô không nghĩ ra được dụng ý của hoàng đế, nhưng sao có thể để hắn được như ý.


Nàng cười nói vài câu với mọi người, thái độ rất là ôn hòa, khi nói đến hai vị hoàng huynh thì cũng đều đều.

Như thể tạm thời vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, lúc này vẫn không muốn nói sâu vào.

Lại như nàng không thể không nhận chuyện râu ria này nên trong đầu chưa có chủ ý.
Các đại thần cũng nhìn mặt đoán ý, thấy nàng như thế thì đều tạm thời thở phào.
Hoàng đế không hỏi chuyện triều chính nên rất nhiều rất nhiều chuyện không dễ quyến định, trung thư lệnh và công chúa cùng thảo luận về những vấn đề khác, Minh Tô ở đến tận khi mặt trời lặn.

Nguyên cả ngày hôm nay, không một người nào đề cập đến những gì hoàng đế đã ra lệnh.
Minh Tô tự có tính toán riêng, nàng sẽ kéo dài không làm, nếu bệ hạ nóng vội thì tất nhiên sẽ triệu nàng đến hỏi chuyện, đến lúc đó thì có thể thăm dò dụng ý rồi.
Nàng ra khỏi nha thự, chúng đại thần đi sau, mấy người này đều là trọng thần nổi bật trong triều, giờ vây quanh nàng càng khiến nàng phong quanh vô hạn.

Đi đến tận cửa cung thì mọi người mới hành lễ rồi rời đi.
Minh Tô lên xe hồi phủ.

Xã giao cả ngày, lúc này ở một mình nên nàng lập tức nhớ đến bức thư pháp hôm qua chưa viết được.

Nàng có thể nhìn ra hôm qua hoàng hậu đã động dung, thế mà lại bị cắt ngang.
Minh Tô bóp ấn đường, tự thuyết phục chuyện tốt thì sẽ gian nan, nhưng vẫn tức giận vô cùng.
Trong xe ngột ngạt, nàng cáu kỉnh kéo rèm màn cho gió lùa vào, đúng lúc thấy Trình Trị Sinh cưỡi ngựa chạy qua.
Con ngựa đó trông rất khỏe khoắn, thần thái phi dương, lao nhanh như gió, bốn vó mạnh mẽ, có thế của lôi đình vạn quân.

Vừa nhìn đã biết là hãn huyết bảo mà khó cầu.
Nàng nhớ mấy ngày trước đây, nơi biên thành có một tướng quân đã tặng cho ngũ hoàng huynh hai thớt ngựa tốt.

Xem ra Trình Trì Sinh ở cạnh ngũ hoàng huynh rất được yêu thích.
Mấy tên tâm phúc của hắn đều rơi vào tay Minh Tô nhưng nàng ra tay sạch sẽ nên không để lại dấu vết nào cho nên Trình Trì Sinh cũng chỉ nghĩ là mấy kẻ đó đào tẩu, chứ cũng không sợ hãi.

Trái lại còn chuyên tâm ra sức dưới trướng ngũ hoàng tử nên nhanh chóng được ngũ hoàng tử nể trọng.
Mắt Minh Tô tối sầm lại, thầm nghĩ, vừa hay đang không có chỗ trút giận.
Quay về phủ, dùng cơm tối xong, Minh Tô bèn đi dạo trong viện cho tiêu thực, sen trong hồ không biết đã nở hoa tự khi nào.
Nàng chợt nghĩ, muốn mình đối xử tốt hơn với hoàng hậu, có lẽ nàng ấy sẽ động lòng rồi viết chữ của mình cho nàng nhìn chăng?
Minh Tô nghĩ thế nên bèn tìm một con thuyền nhỏ, tự mình chèo ra giữa hồ cẩn thận ngắt lấy mấy đóa sen nở đẹp nhất, lại vụng về chèo thuyền vào bờ.

Gọi Huyền Quá đến trước mặt, dặn hắn: "Ngươi đem hoa này đến Nhân Minh Điện, nói với hoàng hậu đây là những bông hoa nở đầu tiên trong năm nay của phủ ta.

Là ta đích thân lựa chọn, tự ngắt dâng cho trung cung, để nương nương thưởng thức."
Huyền Quá nhận lấy, thấy tâm trạng nàng tốt thì bèn cười trêu: "Mấy ngày nay điện hạ cứ nghĩ đến Nhân Minh Điện đấy ạ.

Chả trách đêm qua Triệu trung quan thấy điện hạ đi ở trên đường là đã có thể đoán được điện hạ muốn đi đến điện Nhân Minh."
Minh Tô cười mắng câu: "Nói bừa......" Đang muốn giục hắn đi mau, bỗng đột nhiên mặt nàng đổi sắc, "Ngươi nói là tối qua khi đi trong cung thì Triệu Lương đã đoán được ta muốn đến điện Nhân Minh sao?"
Huyền Quá không hiểu sao nàng lại hoảng hốt như thế, nhưng vẫn vô thức điều chỉnh nét mặt, bẩm: "Dạ vâng, đó là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến hậu cung, nhưng đi điện Nam Huân, điện Nhân Minh hay là điện Trinh Quán đều được.

Vậy mà Triệu trung quan lại chắc chắn là điện hạ muốn đến điện Nhân Minh, còn có lòng tốt nhắc là bệ hạ triệu kiến nương nương để tránh cho điện hạ đi một chuyến vô ích."
Minh Tô hôm qua mất hồn mất vía nên không rảnh nghĩ nhiều, hôm nay nhắc đến thì nàng lập tức phát hiện chỗ không ổn.
Trong cung này ai cũng thích nói một nửa rồi giấu một nửa, nếu không để ý thì sẽ mắc sai lầm.
Triệu Lương có ý gì?
Minh Tô nhớ lại những gì hôm qua hắn nói.
"Điện hạ không cần phải đi nữa, bệ hạ có việc muốn nói với nương nương nên lệnh tiểu nhân đi truyền gọi đấy ạ."
Bệ hạ có việc muốn nói, muốn nàng không cần đi nữa.

Có thể nhận ra chuyện nàng "không cần đi nữa" có liên quan đến việc bệ hạ muốn nói.

Hoàng hậu là chủ hậu cung, việc bệ hạ muốn nói tất có liên quan đến hậu cung.
Triệu Lương là đang muốn nhắc nàng bệ hạ có chuyện muốn làm trong cung, muốn nàng cách xa điện Nhân Minh một chút.
Tiền triều và hậu cung cùng có hành động, hay là bệ hạ thật sự muốn chỉnh lý Minh Dần và Minh Thần?
Nhưng hiện tại cũng chỉ có hai vị hoàng tử đó có ích, cũng không đến mức thật sự vứt bỏ.

Minh Tô thật sự không hiểu hoàng đế đang nghĩ gì.
Huyền Quá đợi một lát, thấy điện hạ trầm ngâm không nói, bèn hỏi một câu: "Thế hoa này còn đưa không ạ?"
Minh Tô phẩy tay: "Chờ hai ngày xem đã."
Vẫn nên cẩn thận một chút cho ổn thỏa.
Chỉ là chậm hai ngày thì hoa sẽ héo, Minh Tô có hơi đau lòng, bèn tự mình lấy hoa rồi vào nội thư phòng.


Nàng tìm một bát hoa bạch ngọc rồi nuôi hoa sen trong đó.

Cánh hoa màu hồng nhạt, lá sen xanh biếc, nổi trên mặt nước như thể nở ra từ trong khối bạch ngọc.

Vừa lịch sự tao nhã, mà lại có một ý vị khác.
Minh Tô nhìn nhìn, lại rất phiền muộn.
Trước mặt như bị ngăn cách bởi một lớp giấy mỏng, chỉ cần đâm thủng lớp giấy này thì có thể nhận ra chân tướng, người xưa gặp lại.

Nhưng khổ nỗi mọi việc lại quấy nhiễu, ngáng chân.
Minh Tô kết luận bên kia lớp giấy là A Mật, chắc chắn là nàng ấy đã quay về, nhưng nàng lại không có chút lòng tin nào.

Không phải là không tin nàng sẽ đoán đúng, mà là không tin A Mật sẽ nhận lại nàng.

Đam Mỹ Sắc
Nàng cầm tiểu Tỳ Hưu đeo trên cần cổ, hôm qua ở trong thư phòng nàng đã xin nàng ấy viết chữ rồi, đã nói rất rõ.

Hoàng hậu chắc chắn có thể nghe hiểu.

Phàm là trong lòng nàng ấy có nàng, nàng ấy còn chút nhớ thương tình cũ thì nhất định sẽ đáp lại nàng.
Nhưng Minh Tô lại không dám khẳng định tình cũ giữa hai người thật sự có ở trong lòng A Mật không.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mà nàng chỉ biết đuổi theo Trịnh Mật, kiếm tìm tung tích của nàng ấy, nhưng rốt cuộc nàng chiếm mấy phần trong lòng nàng ấy thì nàng lại không dám chắc chắn như thế.
Ta đã làm mọi chuyện có thể làm rồi.

Dẫu cho nàng chỉ có chút để ý đến ta thì hãy bước về phía ta một bước đi, dù là chỉ là một ánh mắt thôi cũng được.
Minh Tô thầm nói trong lòng, thật dày vò khó chịu.
Ngày hôm sau, Minh Tô tỉnh dậy, đang muốn ra ngoài thì bên ngoài chợt dâng lên một tờ giấy.
Nàng mở ra nhìn, thì thấy bên trên viết hai chữ "Tỳ Hưu." Minh Tô cả kinh, lập tức hỏi: "Là ai đưa đến, kẻ đó đâu!"
Kẻ hầu đáp: "Là một lão già mặc y phục bình thường, bị hủy dung ạ.

Gia lệnh cho hắn vào phủ, hắn nói điện hạ đọc được tờ giấy này thì chắc chắn sẽ gặp hắn."
Minh Tô nói: "Gọi hắn đến gặp."
Mà vào lúc này, Trịnh Mật ở trong cung cũng đã tỉnh giấc,
Hôm qua hoàng đế triệu kiến nàng, vừa vào tẩm điện thì đã nói với nàng: "Nàng đã vào cung một năm, làm chuyện gì cũng đều rất vừa ý trẫm, duy chỉ có một chuyện.

Trong hậu cung tin tức truyền đến qua lại không dứt, khiến cho triều đình và hậu cung của trẫm không có chút quy củ nào."
Đương nhiên Trịnh Mật phải thỉnh tội, thật ra trong một năm này, việc truyền tin trong hậu cung đã ít hơn trước rất nhiều, cũng chỉ còn mỗi Đức phi và Hiền phi là còn năng nổ.
Về phần hai người này, thứ nhất là các nàng ta đã cắm rễ trong cung nhiều năm, rất khó trừ tận gốc.

Thứ hai, cũng là do Trịnh Mật cố ý dung túng.

Nếu như nàng thật sự ép hai phi đến mức không có sức phản kháng, thì nàng chắc chắn sẽ bị hoàng đế kiêng kỵ.
Hoàng đế gọi nàng đến cũng không phải muốn nghe nàng thỉnh tội, hắn chậm rãi nói: "Hôm nay trẫm vừa mới triệu kiến Vô Vi sơn nhân, sơn nhân với vào điện Vạn Phương chưa đến một khắc thì Minh Thần đã đến, Minh Thần vừa đi thì Minh Tô lại đến.

Minh Dần cũng chỉ đến sau Minh Tô một chút.

Sao tin tức của bọn nó lại linh thông đến thế!? Trẫm ở trong cung gặp ai, chưa đến một canh giờ thì người người đã biết.

Cứ tiếp tục như thế, chỉ e là trẫm ở trong điện nói gì thì cũng vang đến đó."
Hoàng đế trách cứ xong mới nói: "Sơn nhân nói không quen hầu hạ thì mặc kệ hắn, nhưng hắn luyện đan thì quyết không được có người khác tới gần.

Chuyện trao đổi thông tin như hôm nay tuyệt đối không thể xảy ra nữa."
Trịnh Mật nghe hiểu, hóa ra là tiếc mạng, sợ có ai giở trò trong đan dược.
Nàng lộ ra vẻ khó xử: "Phần còn lại thì thần thiếp có thể cố gắng xử lý, nhưng Hiền phi và Đức phi lại là mẹ ruột của hai vị hoàng tử, thần thiếp sợ là hữu tâm vô lực."
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Nhị tử bất hiếu, trẫm còn chưa án giá mà bọn nó đã nhớ thương ngôi vị hoàng đế.

Phẩm hạnh đê hèn như thế là do nhị phi có lỗi.

Nàng chỉ cần đi làm, đã có trẫm chống lưng cho nàng."
Trịnh Mật nghe thế thì lập tức nhớ đến vừa rồi hoàng đế đã triệu kiến Minh Tô, bọn họ đã nói gì? Chẳng lẽ cũng nói như vậy sao?
Nàng suy đoán, châm chước, lời trong miệng đương nhiên nghe lệnh.

Hoàng đế thấy hông còn chuyện gì nữa, bèn lệnh cho nàng lui ra.
Trịnh Mật cáo lui, khi đi đến cửa điện, đang muốn mở cửa thì người sau lưng bỗng nói: "Nàng và Minh Tô qua lại rất thân thiết, nhưng bây giờ nó đang nghe lệnh của trẫm, chủ sự tiền triều.


Mà nàng lại chỉnh đốn hậu cung, cả hai đều có thanh thế lớn, có nên tránh nghi ngờ một chút không?" Giọng hoàng đế chậm rãi, như đang nói chuyện vặt vãnh.
Trịnh Mật nhắm mắt, quay người lại, sắc mặt tự nhiên: "Thần thiếp đã hiểu."
"Thật sự hiểu sao?" Hoàng đế nói, mặt hắn hồng hào, nói chuyện lâu thế mà vẫn không thấy mệt, đan dược đó thật sự rất thần kỳ.

Hoàng đế rất là đắc ý, nên trong lời nói của hắn không khỏi tự đắc theo.
"Tuy Minh Tô là nữ tử nhưng chung quy đã có tiếng thích nữ sắc.

Phi tần trong hậu cung chỉ biết tránh hoàng tử trưởng thành mà chưa bao giờ tránh nó, việc này không ổn."
Tim Trịnh Mật lập tức thắt lại, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng phù hợp, mở miệng ngoan ngoãn nói: "Thần thiếp tuân chỉ."
Hoàng đế thấy nàng nghe lời như thế, lại nghĩ nàng đã mấy lần lựa chọn mỹ nhân rất hợp ý hắn, thông minh như vậy thì vẫn có ích, bèn trấn an: "Trẫm biết nàng không con nên khó tránh khỏi lo cho mai sau, muốn tìm chỗ dựa trong tiền triều, vật nên lúc này mới qua lại với Minh Tô nhiều hơn.

Nhưng nàng cũng không cần sốt ruột, chỉ cần nàng không hồ đồ như hôm đại hôn thì ngày tháng sau này còn dài, hoàng tử tất sẽ có."
Lời này thật sự khiến người ta ghê tởm.

Dạ dày Trịnh Mật sôi trào, nhưng trên mặt còn phải ra vẻ vui sướng, bái tạ: "Có lời này của bệ hạ là thần thiếp yên tâm rồi."
Hoàng đế vô cùng đắc ý, hậu cung phi tần tranh chấp như vậy là vì điều gì? Còn không phải vì sinh hoàng tử, để được hưởng phú quý quyền thế mãi mãi sao? Hắn nói xong thì mới để hoàng hậu lui xuống.
Trịnh Mật ra khỏi Tử Thần Điện, tự nhiên bình tĩnh đi về phía hậu cung, về thẳng Nhân Minh Điện.

Nàng uống một ly trà đặc, chặn sự buồn nôn đang dâng trào trong bụng.
Hoàng đế đã nói rõ là không muốn nàng qua lại với Minh Tô nữa.
Nếu là ngày xưa thì cũng không có gì, nàng và Minh Tô một hai tháng mới gặp một lần cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nay lại khác, Minh Tô mới đoán được manh mối, nàng ấy năn nỉ nàng viết chữ, liên tục nhấn mạnh, liên tục khẩn cầu, muốn nàng viết chữ của nàng, đây đã là rất rõ ràng rồi.
Nàng ấy đoán được.
Trịnh Mật không biết nàng ấy sao lại nghĩ đến việc ly kỳ như mượn xác hoàn hồn, rồi để nàng ấy phỏng đoán ra được? Nhưng từ sự mất hồn mất vía của Minh Tô, từ ánh mắt ngập nước của nàng ấy thì cũng biết chắc chắn nàng ấy phải trải qua không ít trắc trở.
Trịnh Mật kinh hỉ đan xen.
Ban đầu nàng không dám nhận nhau là vì sợ Minh Tô hận nàng.

Nàng thậm chí còn nghĩ là sẽ dùng thân phận hoàng hậu bắt đầu lại với Minh Tô lần nữa, thẳng đến khi Minh Tô thích nàng lần thứ hai thì mới thẳng thắn với nàng ấy.
Nhưng Minh Tô lại khẩn cầu nàng lấy chữ thật để gặp nhau, nàng ấy muốn gặp nàng, muốn xác định thật sự là nàng.

Nếu hận thì sẽ không như vậy, nếu hận thì chỉ e tránh còn không kịp, nào có chuyện truy đến tận cùng chỉ vì tìm một chân tướng chứ.
Trịnh Mật ngồi trong điện, trong lòng lúc lạnh lúc nóng.

Hoàng đế đã nói rõ nàng và Minh Tô không thể gặp nhau nữa, nhưng bây giờ lại đúng lúc là hai người không thể không có tin tức của nhau.
Minh Tô mới vừa cầu nàng xin chữ, nếu bây giờ nàng lại tránh không gặp nhau, thì dù là vì lý do nào cũng sẽ khiến Minh Tô sinh lòng ngờ vực có phải nàng không muốn dùng chữ viết để nhận nhau không.
Nếu là như thế, Minh Tô sẽ bị dày vò nhiều hơn.
Trịnh Mật đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu.

Thật ra nàng vẫn luôn sợ hãi, sợ Minh Tô vẫn hận nàng, chỉ là xuất phát từ tình cảm thiếu niên nên mới truy tìm nguyên do như thế.

Đợi đến khi nàng thừa nhận, Minh Tô sẽ nhớ đến nàng đã bỏ lại nàng ấy ở Dung thành, hận nàng lần nữa.
Nhưng khi nghĩ đến đôi mắt ngập nước của Minh Tô và ngữ điệu năn nỉ của nàng ấy, thì tim nàng như bị lưỡi dao sắc bén cứa vào từng nhát, vô cùng đau đớn.
Trịnh Mật suy nghĩ suốt đêm, sáng sớm ngày hôm sau nàng đã phái cung nhân xuất cung.
Hoàng đế mới vừa nói xong, nên nàng đương nhiên sẽ không trực tiếp lệnh cung nhân đến phủ công chúa, mà lại gián tiếp lệnh Tô Đô đến phủ công chúa trước để gặp Minh Tô.
Tìm Tô Đô để hỏi lý do vì sao hoàng đế lại căm hận Trịnh gia đến vậy, là chuyện duy nhất từ sau khi sống lại đến nay sẽ phơi bày chuyện nàng chính là Trịnh Mật.
Lúc này Tô Đô hẳn là đã gặp Minh Tô rồi chứ? Trịnh Mật nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, yên lặng thầm nghĩ.
Minh Tô đúng là đã gặp Tô Đô, nàng nhìn khuôn mặt chằng chịt sẹo của hắn, tìm tòi một lúc lâu mới mở to hai mắt, nói: "Ngươi là Tô trung quan bên người phụ hoàng, sao ngươi lại ở đây? Mặt ngươi sao lại như thế?"
Tô Đô trịnh trọng quỳ xuống, cung kính cúi đầu: "Tiểu nhân Tô Đô, bái kiến Tín Quốc điện hạ."
- ----
Sắp rồi.