Edit + Beta: Mắm

Bức thư thứ năm: Thật ra tôi có một chuyện muốn nhờ anh.

Trong lúc đội điều tra ở Texas* mới được cử tới đây để hỗ trợ BAU, Gideon phát hiện ra Elle, một thành viên trong nhóm vốn đến Texas trước để thăm dò các vụ án mưu sát trẻ em, lại đang gặp nguy hiểm. Một bệnh nhân hoang tưởng đã uy hiếp toàn bộ hành khách trên tàu hoả để cướp của và yêu cầu trưởng tàu phải đáp ứng các yêu cầu của hắn. Trong tình huống nghiêm trọng này, đội BAU đã được điều động khẩn cấp.

(*) Texas là tiểu bang đông dân thứ hai và có diện tích lớn thứ hai trong số 50 tiểu bang của Hoa Kỳ, là tiểu bang lớn nhất trong số 48 tiểu bang liền kề của Hoa Kỳ.

Gideon đã dùng các chiến thuật tâm lý để khiến tên cướp Ted kia lộ ra thông tin liên quan đến những ảo tưởng trong đầu hắn. Sau đó, khi phân tích nội dung của camera giám sát và cơ sở dữ liệu từ chỗ Garcia, họ đã hiểu mục đích của Ted: hắn ta ảo tưởng rằng chính phủ đã cấy vào cơ thể hắn thứ gì đó nên hắn muốn họ lấy thứ đó ra giúp hắn.

“Có lẽ chúng ta có thể tạo ra một vật giả, chẳng hạn như giấu một con chip* trong lòng bàn tay và sử dụng vài mánh khóe để qua mắt hắn.” Khi tất cả mọi người đang bó tay bất lực thì Reid đưa ra ý kiến của mình, thậm chí anh còn làm mẫu lấy ví dụ. “Tôi muốn nói đến ảo thuật. Trước đây lúc diễn ra các kỳ thi ở trường, tôi đã dùng chiêu này rồi.” Giọng của anh khá gấp gáp nhưng đôi mắt rất kiên định để cố gắng thuyết phục họ.

(*) chip: mạch điện tử siêu nhỏ được bố trí trên một mảnh silic mỏng.

Như anh mong muốn, sau khi thảo luận xong mọi người đều quyết định sẽ triển khai phương án này. Vì lo lắng đến sự an toàn của Reid nên khi lên xe Morgan đã chủ động bảo anh dạy cho mình mấy kỹ xảo đó. “Được rồi, Reid. Bắt đầu đi. Cậu hãy dạy cho tôi biết tôi phải làm như thế nào.”

“Cái gì? Không được. Chúng ta chỉ có 30 phút, không đủ thời gian để anh học, mà từ trước tới nay tôi vẫn luyện tập cái này nên sẽ làm thành thạo hơn mọi người. Chúng ta không có lựa chọn nào khác nữa, cứ để tôi đi.” Reid kiên quyết từ chối Morgan. Anh biết mình là người phù hợp nhất cho nhiệm vụ sắp tới, chưa kể đến việc thành viên trong đội đang phải đối mặt với tình huống nguy hiểm cũng khiến anh rất lo lắng. Hiếm khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh như vậy, mọi người chỉ có thể đồng ý và sắp xếp chuẩn bị cho hành động lần này.

Việc đàm phán với tên cướp Ted đã thất bại nên họ chỉ có thể để một mình Reid đi đến toa tàu và đối mặt với nguy hiểm. Anh đã làm ảo thuật rất thuận lợi nhưng không vì vậy mà Ted ngừng ảo tưởng của mình lại, bởi vì điều thực sự quấy nhiễu hắn là một người mà hắn tự tưởng tượng ra. Do đó tình hình lại một lần nữa vượt khỏi tầm kiểm soát. Trong lúc nguy cấp, Reid đã để bản thân hòa nhập vào thế giới giả tưởng của Ted và tìm ra gốc rễ của vấn đề chính là “Leo”. Cuối cùng thì cuộc giải cứu gây chấn động đã kết thúc trong tiếng súng của một hành khách.

“Reid, hình như cậu vừa cứu tôi một mạng đó.” Elle, người sống sót sau kiếp nạn kia, mỉm cười cảm ơn Reid. Sau đó cô nhận được câu trả lời cực kỳ nghiêm túc từ Reid: “Hình như? Tôi vốn đã cứu mạng cô đấy!” Lúc nói ra câu này, Reid nhất định không biết vẻ mặt khi ấy của anh giống như một con mèo bắt được chuột nhưng không được khen vậy.

Các thành viên khác mang theo tâm trạng nhẹ nhõm lên đường về nhà, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trụ sở chính của BAU.

Reid đang chuẩn bị ngồi vào vị trí làm việc của mình để đọc hồ sơ thì đột nhiên bị gọi lại, “Tiến sĩ Reid, thư của cậu vừa gửi đến này.” Vẻ mặt Reid không bất ngờ mấy, dường như biết rất rõ ai gửi bức thư kia, anh nhận lấy bức thư từ tay đồng nghiệp nói, “Cảm ơn.” Sau đó, Morgan bỗng nhiên vỗ vào vai anh khiến anh giật mình.

“Thư à Reid?” Morgan nhướn mày nhìn Reid để lộ hàm răng trắng sáng của mình. “Thời gian gần đây cậu nhận được thư rất nhiều lần đó nha ~”.

Nhưng hình như Reid không để ý đến sự trêu chọc của đối phương, anh thản nhiên nhìn Morgan mang theo sự nghi ngờ hỏi lại anh ta, “Lẽ nào anh nghĩ một tháng, không, chính xác là trong 28 ngày nhận được 3 bức thư là rất nhiều ư? Vậy sao anh không dùng từ nào để nói đến tần suất thay bạn gái của mình trong khoảng thời gian này đi? Ngoài ra, cái từ ‘nhiều lần’ này thường sử dụng cho…”

“Được rồi, hãy coi như tôi chưa nói gì hết.” Morgan cảm thấy hơi bất lực muốn ngăn những lời tiếp theo của Reid. Elle vừa đi ngang qua nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ, cô không nhịn được châm chọc một câu, “A, từ ‘nhiều lần’ kia chắc chắn không dùng như vậy đâu, từ đó so sánh với tốc độ Morgan thay bạn gái có lẽ cũng như nhau đấy.” Reid nhướn mày, khóe miệng khẽ cong, anh thừa nhận, đúng là anh cố ý làm như vậy đó.

Sau khi thoát khỏi sự trêu đùa của Morgan, rốt cuộc Reid cũng có thể thành thành thật thật đọc thư.

“Chào Tiến sĩ Reid,

Tất nhiên tôi rất sẵn lòng trao đổi với anh về những chuyện liên quan đến bà Reid. Mặc dù tôi hy vọng anh có thể tự mình đến thăm bà ấy nhưng vì công việc của anh rất bận rộn nên sau này tôi sẽ thường xuyên liên lạc qua thư để anh biết tình hình của bà Reid.

Nhưng trước hết, có một điều tôi muốn nói cho anh, tôi cảm thấy rất xin lỗi vì điều này, mấy hôm trước bà Reid đã suýt phát bệnh.

Ngày hôm đó Las Vegas hiếm khi lại có một cơn mưa lớn như vậy. Vì cơn mưa lớn này nên buổi chiều chúng tôi không thể ra ngoài đi dạo như thường lệ, vì vậy tôi định đưa bà ấy đến phòng sinh hoạt chung một lúc. Tuy nhiên điều tôi không ngờ tới là khi đó cũng có rất nhiều người trong phòng, khung cảnh rất ồn ào nên điều này đã gây ra một chút kích thích với bà ấy, do đó bà ấy đã rất sợ hãi và có dấu hiệu phát bệnh.

Nhưng xin anh hãy yên tâm, lúc ấy tôi đã nhanh chóng đưa bà ấy trở lại phòng của bà ấy nên phản ứng của bà ấy không quá dữ dội, bà ấy cũng không có hành động làm tổn thương chính mình. Trong hai ngày qua, trạng thái tinh thần của bà ấy đã trở lại bình thường và tâm trạng khá ổn định. Về việc liệu chuyện trên có bất kỳ ảnh hưởng nào sau này hay không thì thời gian tới tôi sẽ theo dõi cẩn thận và báo lại cho anh vào lần sau. Đúng rồi, nếu anh viết thư gửi bà ấy thì mong anh đừng đề cập đến những điều có thể khiến bà ấy sợ hãi để tránh làm kích thích đến bà ấy.

Ngoài ra, gần đây bà Reid luôn đọc các tác phẩm của Marjorie Kemp. Bà nói đó là tác giả mà bà ấy yêu thích nhất. Mỗi lần đọc cuốn sách kia, nét mặt của bà có vẻ rất điềm tĩnh. Nếu anh cũng biết tác giả này thì có thể trò chuyện một chút với bà ấy về chủ đề này.

Điều cuối cùng, Tiến sĩ Reid, thật ra tôi có một chuyện muốn nhờ anh.

Tôi… tôi từng muốn trở thành một chuyên gia tư vấn tâm lý nên đã cố gắng học tập chăm chỉ và thi đậu vào một trường đại học tốt. Tôi cũng học ngành Tâm lý học một thời gian, nhưng … sau khi kết thúc năm nhất đại học có xảy ra một chuyện khiến tôi phải nghỉ học. Nhưng bây giờ, tôi thực sự muốn bắt đầu lại một lần

Advertisement

nữa và tiếp tục con đường ban đầu mà mình muốn đi.

Bà Reid từng nói với tôi, Tiến sĩ Reid là một người đạt nhiều thành tựu học thuật đồng thời anh cũng khá am hiểu về tâm lý học. Vì vậy tôi muốn hỏi anh có quen giáo sư tâm lý nào uy tín không? Nếu có thì anh có thể giới thiệu ngài ấy cho tôi biết được không?

Tôi hiểu anh không thể tùy tiện đồng ý với tôi nhưng tôi đã đính kèm theo thư này là luận văn tôi từng viết, thành tích tại trường đại học và hồ sơ thực tập của tôi ở Viện tư vấn tâm lý để gửi cho anh. Anh cũng có thể kiểm tra tôi để tôi chứng minh năng lực của mình. Nếu anh vẫn không tin vào tính xác thực của những tài liệu này thì anh có thể xác minh lại chúng.

Vì chuyện này rất quan trọng với tôi nên tôi rất muốn biết anh có thể sẵn lòng giúp tôi một chút không?

Trân trọng gửi anh,

Sherry Jones

Viện điều dưỡng Bennington.”

Reid rất hiểu về tình huống khi mẹ anh suýt phát bệnh. Dù sao thì cảm xúc và hành vi của những người mắc bệnh tâm thần phân liệt thường bị chi phối bởi ảo giác và hoang tưởng của họ, đến mức có thể khiến họ tự làm tổn thương chính mình. Tuy nhiên, ngay ở thời điểm mẹ anh có dấu hiệu phát bệnh thì đã được khống chế lại, chứng minh Sherry đã phản ứng rất kịp thời và cách giải quyết của cô ấy cũng vô cùng đúng đắn thế nên Reid không cảm thấy Sherry có lỗi gì trong chuyện này. Kể từ khi mẹ anh được chuyển vào Viện điều dưỡng Bennington thì bệnh tình của bà ấy đã được cải thiện rất nhiều. Bởi vậy nên mặc dù ngay khi biết chuyện này anh khá lo lắng nhưng sau đó đã cảm thấy yên tâm trở lại.

Mặt khác, đối với việc Sherry đồng ý thường xuyên trao đổi với anh về tình hình của mẹ thì thật ra Reid rất biết ơn cô ấy đồng thời anh còn cảm thấy cô là một cô gái vô cùng tốt bụng. Bởi vì cho tới nay, chuyện liên quan đến mẹ luôn là bí mật mà anh không muốn người khác biết, anh chưa từng kể cho ai về tình hình gia đình mình, anh cũng không có cách nào nói ra suy nghĩ của mình. Khi Sherry xuất hiện, mặc dù cô ấy không hiểu được nút thắt trong lòng anh nhưng lại khiến Reid cảm thấy có thêm một người có thể giúp anh trút hết những bí mật kia. Cảm giác này thật giống như một người luôn có gánh nặng trên lưng thì đột nhiên có người giúp anh ta chia bớt một nửa. Anh nghĩ: Có lẽ vào một ngày nào đó không xa anh sẽ có thể ngồi cạnh mẹ và trò chuyện một cách thân mật như cặp mẹ con bình thường.

Vì vậy, khi thấy Sherry muốn nhờ anh giúp thì thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ nhiều anh đã quyết định giúp cô. Nhưng Reid cực kỳ tò mò về nguyên nhân khiến Sherry nghỉ học năm 19 tuổi, bởi vì qua bức thư anh có thể cảm nhận được Sherry thực sự không muốn bỏ học chút nào, đây có thể chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của cô ấy, nếu không ba năm sau cô đã không canh cánh trong lòng chuyện này như vậy.

Reid nhíu mày, nén lại sự kích động muốn viết thư trả lời Sherry. Khi anh đọc lời nhận xét của Sherry về anh trên bức thư thì anh cảm thấy khá tự đắc muốn giương cằm lên. Anh rất muốn nói rằng anh không chỉ là “một người đạt nhiều thành tựu học thuật xuất sắc” mà anh còn là người đàn ông có chỉ số IQ 187, sở hữu ba bằng Tiến sĩ về Hóa học, Toán học và Công nghệ, hai bằng Cử nhân về Tâm lý học và Xã hội học! Anh chính là một thiên tài.

Anh không chỉ giúp Sherry liên hệ với một vị giáo sư mà anh còn tặng cô một món quà khác nữa.

Las Vegas.

Sau khi tan làm Sherry đã về tới nhà, cô đang miệt mài học tập để lấy được thư mời nhập học của Đại học Nevada, Las Vegas*.

(*) Trường Đại học Nevada, Las Vegas (The University of Nevada, Las Vegas) được thành lập vào năm 1957, là trường đại học công lập lớn nhất bang Nevada được đặt tại Las Vegas. Trường cung cấp hơn 200 chương trình đào tạo cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ. Các ngành đạo tạo mũi nhọn của trường bao gồm: Kinh tế, Kỹ thuật, Luật, Y Sinh học, Khoa học xã hội, Phòng cháy chữa cháy, Quân sự.

Đúng là cô đang muốn lấy thư mời nhập học. Nhưng thư mời nhập học từ trường đại học danh tiếng không dễ dàng có được như vậy, đặc biệt là trong trường hợp cô đã từng bỏ học. Cô không chỉ phải đạt điểm cao hơn những người khác trong kỳ thi mà còn phải được một giáo sư uy tín viết thư giới thiệu giúp cô.

Sherry vô cùng tin tưởng vào việc mình sẽ dành được điểm cao nhất nhưng yêu cầu thứ hai làm cô cảm thấy rất khó khăn. Bởi vì ba năm trước cô đã tự mình lựa chọn từ bỏ để có thể theo di tình trạng bệnh của mẹ, ngăn bà ấy tức cảnh sinh tình, thậm chí cô cắt đứt tất cả liên lạc trước đây, đến một thành phố xa lạ và bắt đầu lại cuộc sống.

Sau ba năm rời đi, cô không có cách nào để quay lại đó xin một bức thư giới thiệu và đối mặt với vẻ đồng cảm trên những khuôn mặt quen thuộc, mặc dù những người này từng là những người cô rất quý mến. Sự thông cảm dù không chứa bất kỳ ác ý nào nhưng cô không có cách nào đối mặt với chính mình, vì khi bước lên nơi mà cô từng quen thuộc nhất, trái tim cô sẽ bị xé toạc ra, cô vĩnh viễn nhớ khuôn mặt trắng bệnh của cha mình sau khi ngừng thở tại trong phòng cấp cứu.

Do đó, mặc dù rất ngại nhưng trong thư hồi âm cô vẫn hỏi để nhờ Tiến sĩ Reid giúp, cô muốn tiếp tục giấc mơ ban đầu của mình nhưng cô không còn nơi nào để đi nữa.

Sherry xoa nhẹ ấn đường của mình. Cô đã ngồi ở đây học hai tiếng nên hai mắt đau xót cũng là hiện tượng sinh lý bình thường, cô quyết định thư giãn một chút. Sau đó cô đứng dậy khỏi ghế, đi đến cạnh bức tường mở cửa sổ ra.

Đêm ở Las Vegas quanh năm đều không khiến người ta cảm thấy cô đơn. Thành phố không ngủ này có phong cảnh tuyệt đẹp và ánh đèn neon sáng rực trong đêm nhưng Sherry không có lòng dạ nào để thưởng thức. Cô đang rất lo lắng lời nhờ cậy của mình sẽ bị từ chối vì dù sao bọn họ cũng quen biết chưa được bao lâu. Sherry đã nghĩ đến kết quả xấu nhất là: nếu cô thực sự bị Tiến sĩ Reid từ chối thì cô cũng sẽ không trách anh ta, bởi vì anh ta cũng không có nghĩa vụ phải giúp cô, không phải sao?