Bức thư thứ hai: Cảm ơn, nhưng …

“Chào buổi sáng Reid, ngày hôm qua cậu đã có buổi hẹn hò đầu tiên trong đời chưa vậy? ~”

Tốt rồi, sáng nay anh lại bị đồng nghiệp Derek Morgan trong tổ BAU trêu chọc nữa. Reid cau mày, nhìn Morgan đang vỗ vai mình, “Thật ra thì tối qua sau khi về nhà tôi đã đọc xong một phần năm số tài liệu của tuần này đấy. Cậu cũng biết tuần này đã trôi qua năm ngày rồi, nếu vẫn chưa đọc thì có khả năng tôi sẽ không thể hoàn thành 50% kế hoạch trong tuần này mất.”

Elle, người đi đằng sau Reid, không nhịn được trợn mắt một cái, “Làm ơn đi, à này Reid, hình như tôi đã biết lý do tại sao đến nay cậu vẫn chưa từng hẹn hò với một cô gái nào rồi.”

Reid nhướn mày không hiểu ý cô ấy lắm. Anh há miệng định phản bác lại những lời kia.

“Nào, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta hãy tới xem các tài liệu liên quan đến vụ bắt cóc Trish Davenport.” Hotchner, người hiện đang là tổ trưởng của BAU, đi ra từ văn phòng riêng nói với tất cả các thành viên trong nhóm bằng giọng nghiêm túc.

“Yes sir!” BAU lại sắp phải căng mình đương đầu với một vụ án.

Viện điều dưỡng Bennington.

“Chào buổi sáng Linda, màu son môi hôm nay của cô cực kỳ hợp với cô đấy!” Hôm nay là ngày làm việc của Sherry.

Như thường lệ Sherry lấy bức thư của bà Reid từ chỗ cũ, mỉm cười khen màu son của Linda ở quầy lễ tân. Khi cô chuẩn bị đến phòng nghỉ để thay quần áo làm việc thì bị Linda gọi lại, “Sherry ơi! Hôm nay cũng có một bức thư gửi cho cưng đấy, ở đây này.” Linda lấy ra một bức thư mỏng. “À, cảm ơn lời khen của cưng nhé. Tôi quyết định cả tuần tới đều sẽ đánh màu son này!”

Sherry đầy ngỡ ngàng cầm lấy bức thư, có vẻ như cô khá kinh ngạc khi nhận được bức thư này, “Cảm ơn cô.”

Sau khi vào phòng nghỉ cất đồ xong thì cô mang theo sự nghi ngờ mở bức thư ra.

“Chào cô Jones,

Tôi là Spencer Reid.

Tôi đã nhận được lời chúc sinh nhật của cô gửi cho tôi lúc trước, tôi rất cảm ơn về điều này.

Nhưng xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, lý do cô gửi cho tôi tấm thiệp kia là gì? Tôi nghĩ, hai chúng ta cũng đâu có quen biết nhau.

Trân trọng gửi cô,

Spencer Reid.”

Sherry cầm tờ giấy viết thư trong tay, giấy sạch sẽ, chữ viết cũng gọn gàng đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết người viết thư này chắc hẳn khá nghiêm túc, đồng thời cũng cho thấy bản thân anh ta là một người làm việc cẩn thận tỉ mỉ, có giáo dưỡng. Nhưng tâm trạng của Sherry lúc này rất phức tạp khiến cô không có ý định thưởng thức chữ viết này hay muốn thông qua chữ viết mà suy đoán về tính cách của người viết thư.

Thật ra thì cô hoàn toàn không mong sẽ nhận được hồi âm từ vị Tiến sĩ Reid này. Trong suy nghĩ của cô, Tiến sĩ Reid chắc hẳn là một thiên tài nghiêm túc thận trọng, có thể còn là một thiên tài lạnh lùng kiêu ngạo. Không phải hầu như các thiên tài đều có chút kiêu ngạo lạnh lùng sao? Vì vậy khi cô gửi tấm thiệp kia cũng chỉ để gửi lời chúc chưa từng nói ra thay cho bà Reid chứ không mong sẽ nhận được hồi âm. Nhưng hiện tại, vị thiên tài này lại không phải kiểu người kiêu ngạo lạnh lùng, nói cách khác, anh ta khá nhã nhặn lịch sự, à, có lẽ còn hơi thẳng thắn nữa. Anh ta lại có thể hỏi thẳng lý do và nói rõ trên thực tế hai người không hề quen biết nhau.

Được rồi, điều này cũng thật sự khiến Sherry hơi xấu hổ, đồng thời, cô cảm thấy anh ta cư xử như vậy đã là lịch sự với người lạ rồi, nhưng làm cô không thể hiểu được là sao anh ta vẫn không đến thăm người mẹ bị bệnh của mình nhỉ? Hay là vì vị Tiến sĩ Reid quá bận rộn? Dù sao thì làm việc tại FBI quả thật rất nhiều việc.

Sherry thật sự không biết được đáp án của vấn đề này. Cô lắc đầu như muốn gạt bỏ những điều nghi hoặc ra khỏi tâm trí mình. Cô quyết định tạm thời sẽ không quan tâm đến chuyện này, bây giờ, cô nên đi làm việc của ngày hôm nay!

Mọi khi Sherry đều mang đến thư mà Tiến sĩ Reid gửi cho mẹ và trò chuyện cùng bà Reid. Sau khi đưa bức thư cho bà Reid, cô đi cùng bà ra bãi cỏ bên ngoài để đọc thư.

Nhận được thư, bà Reid rất vui. Hình như một chút buồn phiền của bà ấy trong ngày sinh nhật 24 tuổi của con trai đã hoàn toàn biến mất. “Hôm qua nhóm Spencer đã trở lại Quantico* rồi, có vẻ vụ án cũng được giải quyết suôn sẻ.” Đôi mắt trong suốt của bà ấy nhìn về phía Sherry.

(*) Trụ sở chính của FBI là tại thủ đô Washington, D.C, nhưng nhiều cơ quan chuyên môn của FBI tọa lạc tại Quantico, Virginia.

“Vậy thì thật tuyệt! Xã hội sẽ bớt đi một tên tội phạm rồi.” Từ đáy lòng Sherry cảm thấy rất vui sướng.

Xét ở một khía cạnh nào đó thì có thể nói rằng Sherry cũng là một người bị hại. Mặc dù cô chưa phải chịu bất cứ tổn hại nào về mặt sinh lý từ tên tội phạm nhưng việc bố cô bị sát hại vô cùng độc ác thì không chỉ phá hủy cuộc sống hạnh phúc của gia đình cô mà còn giẫm nát tương lai xán lạn của cô, cũng để lại một vết thương khó xóa nhòa trong tâm trí cô. Không phải là cô không hận, cũng không phải cô không nghĩ đến việc trả thù, chỉ là cô hiểu rõ mình còn có trách nhiệm quan trọng hơn và phải gánh vác nó. Vì vậy, trong lòng Sherry rất kính trọng công việc của tổ BAU và từng thành viên trong đó. Họ là những người tài giỏi nhất có thể nhận dạng và tìm ra tội phạm, họ cũng là những người đang bảo vệ cho người dân bình thường.

“Kẻ ác có thể chết đi nhưng ác ý sẽ không bao giờ biến mất.” Bà Reid bình giải*.

(*) bình luận và giải thích về một vấn đề, ý kiến nào đó

“Cho nên đây cũng là lý do giải thích sự tồn tại tất yếu của các cơ quan tổ chức như trường học, tòa án, viện kiểm sát, đồn cảnh sát và thậm chí là nhà tù. Trường học dẫn dắt mọi người hướng đến những điều thiện, cơ quan tư pháp sẽ xét xử và cân nhắc quyết định trừng phạt hành vi của những kẻ độc ác. Các cơ quan tổ chức đó dùng những cách thức khác nhau để phụng sự xã hội và cũng chịu ảnh hưởng bởi toàn xã hội. Có thể nói, ở một mức độ nhất định nào đó họ đã cố gắng giảm thiểu các hậu quả xấu từ những hành vi độc ác và ngăn cho xã hội không rơi vào tình trạng hỗn loạn.” Có lẽ cảm thấy chủ đề đột nhiên trở nên hơi nghiêm túc nên Sherry đã ngừng thảo luận về vấn đề này. Bởi vì quan điểm về xã hội, về cái thiện và cái ác của mỗi người đều quá chủ quan, chưa kể thảo luận vấn đề này với bà Reid có thể sẽ ảnh hưởng đến tình trạng bệnh tâm thần hiện tại của bà ấy khiến nó tái phát.

“Bà Reid, nhắc đến Molière* thì gần đây tôi đã đọc cuốn “Trường học làm vợ”** của ông ấy. Cuốn sách này thật sự rất thú vị. Tôi cho rằng dưới ảnh hưởng của hoàn cảnh sống và các yếu tố khác, Agnès yêu mến Horace là điều tất yếu, đầu tiên, có thể nói rằng Agnes là một người lớn lên trong tu viện, tâm lý của cô ấy cũng không khỏe mạnh…” Sherry vén lọn tóc xoăn lên tai rồi mở cuốn  bút kí mà ngày hôm nay cô cố tình mang đến để đọc. Như vậy thì tiếp theo hãy thảo luận về các vấn đề học thuật liên quan đến văn học và về phương diện tâm lý học đi ~ haha.

(*) Molière (tên tiếng Pháp) (tên thật là Jean-Baptiste Poquelin; 1622 – 1673) là nhà thơ, nhà viết kịch, nghệ sĩ người Pháp, người sáng tạo ra thể loại kịch cổ điển, một bậc thầy của kịch nghệ châu Âu. Ông được coi là bậc thầy hài kịch vĩ đại nhất thế kỷ 17. Ảnh hưởng của ông lớn đến mức bản thân ngôn ngữ Pháp thường được gọi là “ngôn ngữ của Molière”. Một vài tác phẩm của

Advertisement

ông mà chúng ta từng học trong môn Ngữ Văn và biết đến như Trưởng giả học làm sang, Lão hà tiện.

(**) L’école des femmes (Trường học làm vợ) – vở hài kịch được các nhà phê bình đánh giá là xuất sắc nhất trong sự nghiệp Molière. Tác phẩm lên án gay gắt chế độ chuyên chế độc đoán của những kẻ thống trị, những kẻ tư sản gia trưởng, là tiếng gọi giải phóng người phụ nữ.

Thời gian của cuộc trò chuyện trôi qua từng phút từng phút một, rất nhanh đã đến buổi tối, ăn cơm tối xong và sau khi để bà Reid uống thuốc thì Sherry cũng cũng kết thúc một ngày làm việc của mình. “Bà Reid, tôi phải về rồi. Hôm nay tôi sẽ đọc cuốn sách mà lúc trước bà đã giới thiệu. Chúc bà ngủ ngon và đêm nay có giấc mơ đẹp. Hẹn gặp lại bà vào ngày mai.” Sherry mỉm cười tạm biệt bà Reid rồi rời khỏi phòng của bà ấy.

Sau khi trở lại phòng nghỉ để thay quần áo thường ngày, Sherry nhìn bức thư mỏng manh đơn độc trong tủ là lại cảm thấy đau đầu, thôi được rồi, nói thế nào đi chăng nữa thì hay là cô vẫn nên viết thư trả lời vậy. Cô để bức thư vào ba lô, khóa kỹ tủ sau đó rời khỏi phòng nghỉ.

Bên kia, tại hiện trường vụ án, sau khi đàm phán trực tiếp với tên tội phạm, Reid đã liên hệ với chuyên viên kỹ thuật Garcia để kiểm tra thông tin của nghi phạm. Đột nhiên anh hắt hơi một cái. “Này Reid, tôi nghĩ chắc chắn là có người đang nhớ cậu đấy. Để tôi đoán một chút nào, chẳng lẽ là cô gái ngày hôm qua?”

“Khụ khụ khụ…” Rõ ràng Reid đã bị lời nói kinh người này làm khiếp sợ nhưng anh vẫn không nhịn được bắt đầu phổ cập kiến thức khoa học. “Anh nói cái gì thế hả Garcia? Từ quan điểm khoa học mà nói thì không có mối liên quan nào giữa việc hắt hơi và suy nghĩ của người khác hết. Đó là cách để cơ thể loại bỏ các chất kích thích hoặc dị vật ra ngoài thông qua mũi. Sau khi cơ thể bị dị vật xâm nhập, các dây thần kinh trên niêm mạc mũi bị kích thích sẽ khiến não kích hoạt phản xạ cơ thể là hắt hơi…”

“Ok, dừng lại đi Reid, cậu vừa bảo cần tôi giúp cậu tra cái gì?” Garcia ấn chuột hai cái vào bức ảnh cây bút dính nhiều lông chim kia, ngắt lời Reid đang thao thao bất tuyệt muốn phổ cập kiến thức khoa học.

Mặc dù rõ ràng bây giờ Garcia không thể nhìn thấy mặt anh nhưng Reid vẫn gật đầu một cái, mái tóc mềm mại đong đưa theo động tác của anh. “Được, chúng ta hãy trở lại chủ đề chính đi. Hãy giúp tôi kiểm tra lý lịch của những người này theo danh sách nhân viên mà công ty Davenport đã cung cấp. Ngoài ra, hãy tra xem những người đàn ông từ 28 đến 40 tuổi sống gần khu vực này, có tiền án, tương đối thành công hoặc có địa vị xã hội khá cao khác. Cảm ơn cô.”

“Không thành vấn đề, tư liệu sẽ chuyển ngay đây, cậu chú ý kiểm tra nhé.”

Kết thúc cuộc gọi, Reid đặt điện thoại xuống ngây người, anh liếm môi, sau đó tập trung toàn bộ tinh thần vào vụ án trước mắt. Tính mạng của cô gái bị bắt cóc đang gặp nguy hiểm nhưng họ vẫn chưa nắm được đầy đủ các thông tin chính xác liên quan đến nghi phạm. Anh nhanh chóng quay lại với các thành viên trong nhóm và tiếp tục phân tích thảo luận một lần nữa về vụ án.

Thời gian trôi qua, bầu không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng hơn, tên tội phạm đã gọi lại, đặc vụ lâu năm Gideon và đội trưởng Hotchner đề nghị nghe theo yêu cầu của tên tội phạm chuẩn bị khoản tiền chuộc 500.000 USD mà chị gái của Trish, Cheryl, sẽ là người mang tiền đến địa điểm đã hẹn. Hotchner và Morgan ở gần đó sẽ theo dõi tình hình và chi viện, dụ tên tội phạm ra để vừa có thể bảo đảm sự an toàn của Cheryl vừa có thể bắt giữ tội phạm.

Tuy nhiên, mục đích của tên tội phạm kia cũng không phải tiền, tại thời điểm đầy nguy hiểm trước đó thì các thành viên trong nhóm đã phát hiện ra âm mưu của hắn. Thực chất hắn là một kẻ mắc bệnh hoang tưởng, hắn ta say sưa trong ảo mộng mà mình dựng nên đồng thời ảo tưởng rằng hắn đang yêu đương với hai chị em nhà Davenport nên hắn đã dùng cách bắt cóc Trish để thực hiện ý đồ dụ Cheryl – chị gái của cô ấy, sau đó có được hai người, nhưng trong giây phút suýt thành công thì rốt cuộc cũng bị BAU tóm được, vụ án lần này cũng thành công mĩ mãn.

Ngồi trên máy bay trở về nhà, Elle nhún vai một cái, mỉm cười nhẹ nhõm, “Dù sao đi nữa thì sau khi kết thúc vụ án này cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”

“Cô sướng thật đấy, tôi vẫn phải xử lý đống tài liệu đây này, tránh cho sau khi quay lại mấy người lại không có việc gì để làm.” Người đẹp tóc vàng JJ, chuyên phụ trách việc đối ngoại và liên lạc của BAU, giơ tập tài liệu dày như một cuốn từ điển Oxford trong tay lên, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa có phần đùa giỡn.

Reid ngồi tại chỗ của mình trên máy bay. Anh đang cầm một cuốn  sách, dường như anh đang rất nghiêm túc đọc nó. Nhưng nhìn tốc độ đọc mãi không thấy lật sang trang khác khiến người ta không thể không nghi ngờ rằng anh đang ngây người.

Cô gái họ Jones kia chắc là đã nhận được thư hồi âm của anh, như vậy khi anh trở lại Quantico vào ngày mai thì anh có thể sẽ biết đáp án của điều nghi hoặc kia. Tiến sĩ Reid đang mong nhận được lời giải đáp nên không nhịn được mím môi một cái.

Trong khi đó cô Jones mà anh nhắc đến đúng là đang viết thư trả lời.

“Cốc cốc.” Bà Jones gõ cửa một cái. Bà sắp đi ngủ nhưng thấy đèn trong phòng con gái vẫn sáng nên bà định đi vào xem sao. “Sherry, mẹ có thể vào không?”

“Tất nhiên là có thể, mẹ, mẹ vào đi.” Sherry đặt cây bút máy trên tay xuống, quay sang nhìn chăm chú vào mẹ mình.

Sherry rất giống với bà Jones, cô hoàn toàn thừa hưởng ngũ quan và đường nét xinh đẹp của mẹ mình. Điểm khác biệt duy nhất chính là màu tóc của bà Jones có màu nâu và đôi mắt của bà là màu caramel. Điều này càng làm tăng thêm khí chất cổ điển của người phụ nữ này. Nhưng số phận luôn thích giễu cợt người ta, cái chết bất ngờ của chồng khiến bà suy sụp và bị trầm cảm nặng. Sau hai năm được Sherry chăm sóc cẩn thận thì bệnh của bà ấy mới có chuyển biến. Một năm trước tình trạng của bà đã ổn định hơn, hiện tại bà ấy có thể duy trì trạng thái tinh thần và sinh hoạt bình thường nếu không tiếp xúc với những tác nhân có thể làm tái phát bệnh.

Sherry là lý do để bà Jones trở nên tốt hơn, mặt khác có thể nói rằng bà Jones là trụ cột tinh thần của Sherry và cũng là “gánh nặng” ngọt ngào của cô. Bà đã khiến Sherry trưởng thành chỉ sau một đêm, học được cách gánh vác trách nhiệm và dùng thái độ tích cực để đối mặt với mỗi ngày sau này.

Nhìn người mẹ lúc này đang có trạng thái tinh thần bình thường rồi nghĩ đến bà Reid trong Viện điều dưỡng, đột nhiên Sherry cảm thấy mắt mình cay cay. Cô nghĩ mình không cần phiền não về chuyện phải hồi âm ra sao nữa. Cô nên thẳng thắn trả lời câu hỏi của Tiến sĩ Reid và nói cho anh ta biết mẹ anh ta thật sự rất nhớ anh ta.