Bước đầu tiên (phần cuối): Tôi chỉ có một mình nhưng tôi không cô đơn.

Bà Reid nắm tay Sherry đi theo Reid vào phòng họp. Lần đầu tiên Reid đưa một người đến nơi làm việc của mình nên có vẻ hơi cẩn trọng, vẻ mặt của anh giống như một học sinh đang đợi giáo viên của mình gọi tên, trông rất ngoan ngoãn.

“Con làm việc ở đây à?” Bà Reid vừa quan sát toàn bộ phòng họp vừa hỏi anh. Sherry ở bên cạnh cũng không thể không nhìn quanh vì nơi này vốn sẽ không để người bình thường bước vào.

Reid nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hai người, trong lòng anh cảm thấy có chút kiêu ngạo. Khóe miệng anh cong lên giới thiệu với họ. “Bọn con họp ở đây. Ừm… Kia là bàn làm việc của con, mẹ xem đi. Con sẽ ngồi trong căn phòng lớn đó.” Sau đó anh duỗi tay chỉ vào căn phòng lớn bên ngoài cửa kính.

Sau khi xác nhận vị trí làm việc cụ thể của con trai, bà Reid chú ý tới bàn họp trước mặt, “Đây là một chiếc bàn tròn.”

“Vâng, giống như những gì con đã nói với mẹ trong thư.” Tuy mẹ quay lưng về phía anh và không nhìn thấy động tác của anh nhưng Reid vẫn gật đầu một cái bày tỏ đúng như vậy. Sherry thấy động tác của anh thì lặng lẽ mỉm cười, khi cô đang cười không phát hiện khóe miệng Reid cũng vì cô nhìn anh mà cong lên một cách bất thường.

Nghe thấy Reid nói tới chuyện bức thư, vẻ mặt bà Reid trở nên dịu dàng hơn, “Ừ, đúng là như con đã viết trong thư.” Reid nhìn ánh mắt của mẹ mình, hơi ngập ngừng đối với câu hỏi kế tiếp của bà.

“Mẹ đã nhận được những cuốn sách mà con gửi cho mẹ, trong số đó có một quyển là của Marjorie Kemp đúng không?” Bà Reid tiếp tục nói về những cuốn sách mà bà đã nhận được. Thực ra bà rất thích chúng.

Nói tới chủ đề này, Reid mỉm cười nhìn bà giống như một đứa trẻ đang đợi khen ngợi, “Bà ấy là nhà văn yêu thích của mẹ mà. Quyển sách kia là tác phẩm tái bản của bà ấy.” Kết quả bà Reid lại cho anh một ánh mắt tự hiểu. Sherry nhìn hai người nói chuyện và biểu cảm không nói nên lời của Reid thì không nhịn cười được nữa.

Bà Reid bước tới trước tấm bảng phân tích tò mò chạm vào chiếc túi đựng chìa khóa phía trên. “Mẹ, đừng! Đừng chạm vào nó.” Thấy động tác của mẹ, Reid vội vàng tiến lên ngăn cản bà động vào tang vật. “Mẹ không thể lấy những thứ trên bảng xuống. Cái chìa khóa này là vật chứng đấy.”

Đối mặt với vẻ kích động của con trai, bà Reid rõ ràng đã bị hù dọa.

Sherry đi vài bước tới sau lưng bà vỗ nhẹ vào vai bà ấy, “Bà Reid, không sao đâu, tôi nghĩ anh ấy chỉ sốt ruột thôi, bà đừng sợ, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống đi.” Nói xong cô nhìn Reid với vẻ trách mắng sau đó đưa bà Reid ngồi lên chiếc ghế ở cạnh cái bàn tròn ngăn bà có thể lại chạm vào những vật quan trọng khác.

Nhận lấy ánh mắt trách cứ của Sherry, Reid cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa oan ức. Anh cũng không muốn làm mẹ sợ nhưng vật chứng đúng là vật chứng mà. Nhân cơ hội này, anh bắt đầu hỏi tới chuyện chính: “Mẹ, chúng con đang tìm một kẻ giấu mặt, là một người xấu, hắn biết tất cả những chuyện riêng của con và đồng nghiệp. Nhưng chỉ có mẹ mới biết một việc này thôi, mẹ có phải từng viết những điều này vào nhật ký không?” Reid cũng cảm thấy hơi khó khăn khi hỏi mẹ mình, anh chỉ có thể điều chỉnh cách diễn đạt của mình để làm nó bớt ý chất vấn hơn.

“Nhật ký của mẹ không liên quan gì đến chuyện của chính phủ hết!” Sherry vội vã trấn an bà Reid đang bắt đầu kích động, trả lời câu hỏi này. “Tiến sĩ Reid, tôi nghĩ bây giờ mẹ anh có thể không muốn nói đến chuyện này. Anh có thể… Ý tôi là hỏi bà ấy theo cách khác được không?” Theo lời Reid vừa nói, cô cảm thấy xem ra rắc rối lần này có thể có liên quan đến bà Reid. Để giúp anh mau chóng có được thông tin hữu ích từ bà Reid, người đang rất nhạy cảm sau khi đến một nơi xa lạ, cô chỉ có thể đề nghị anh thay đổi cách hỏi.

Reid làm theo lời đề nghị của cô, “Được, mẹ, con xin lỗi, hơn nữa con không phải chính phủ mà.” Anh cố gắng làm dịu giọng mình lại, “Con muốn hỏi mẹ một chuyện, có thể đây là người mà mẹ quen biết, hắn cũng có thể là kẻ xấu mà chúng con đang muốn bắt lần này. Hắn đã giết vài người và đang nhốt một cô gái. Mẹ có thể xem đoạn băng ghi hình và giúp chúng con xác nhận xem mẹ con quen hắn ta được không?”

“Con nghĩ mẹ sẽ quen một người như vậy sao?” Bà Reid nhìn anh với vẻ bị đả kích, Reid liền cam chịu thất bại dưới ánh mắt của mẹ.

“Bà Reid, tôi nghĩ rằng Tiến sĩ Reid chỉ đang cố gắng tìm ra manh mối càng sớm càng tốt thôi. Bà cũng nghe anh ấy nói lúc nãy. Bây giờ có một cô gái đang gặp nguy hiểm.” Nhìn vẻ mặt khó xử của Reid, lại là chuyện liên quan đến mạng người nên Sherry chỉ có thể giúp anh thuyết phục bà Reid. “Tôi nghĩ nếu chúng ta có thể giúp anh ấy thì cứ cố gắng giúp anh ấy một chút đi, anh ấy cũng không phải đang chất vấn bà mà.”

Nghe lời khuyên của Sherry, Reid ngẩng đầu lên nhìn cô đầy cảm kích. Sherry cười với anh sau đó vỗ nhẹ vào tay bà Reid. Cuối cùng, bà Reid cũng đồng ý với yêu cầu này. Sau khi xem xong băng ghi hình hậu, bà đã rất kinh ngạc phát hiện đúng là bà quen người này——Đó là Randall Garner, một bệnh nhân bị bệnh tâm thần rất nặng trong Viện điều dưỡng. Sau đó kết quả điều tra từ phía Garcia cũng xác nhận thông tin này.

Ngoài việc lo lắng về tình hình của Elle, Gideon đã ở bệnh viện, còn các thành viên BAU sau khi nắm được thông tin danh tính của tội phạm thì đều tập trung tại phòng họp, bắt đầu tiến hành bố trí phân công việc bắt giữ. Lần đầu tiên Reid giới thiệu mẹ mình với đồng nghiệp nhưng khi anh nhìn thấy Sherry thì không biết nói như thế nào để giải thích thân phận của cô, bởi vì ở trong tiềm thức, anh không muốn giới thiệu cô chỉ là y tá của mẹ, “Đây là Sherry Jones, cô ấy… cô ấy…”

“Tôi là y tá chuyên trách của bà Reid, tôi phụ trách theo dõi tình trạng sức khỏe của bà ấy.” Ngược lại với Reid, Sherry nói thẳng thân phận y tá của mình. Nói xong, cô gật đầu với họ và đưa bà Reid đến ngồi lên ghế phía sau phòng họp.

Các thành viên rất quan tâm đến vụ án nên trong lúc nhất thời không hỏi kỹ lý do tại sao hai người đến đây. Họ trực tiếp đâm đầu vào phân tích vụ án. Chỉ có Garcia cảm thấy trong lòng có chút nghi vấn. Khi cô ấy mới bước vào, cô đã cảm thấy khuôn mặt cô gái này có phần quen thuộc. Bây giờ, càng nhìn lại càng thấy vậy nhưng cô không có bất kỳ suy đoán chắc chắn nào, vì vậy cô đành tạm thời bỏ qua vấn đề này.

Sau khi các thành viên xem xét manh mối nắm giữ hiện tại thì phát hiện họ chỉ biết tên tội phạm đang ở Nevada.

Lúc này, Sherry nhớ lại bức ảnh nhận được từ một người đàn ông lạ mặt trước đó. Cô cắt ngang cuộc đối thoại của mọi người, “Xin lỗi…”

“Sherry, chúng tôi…” Reid muốn ngăn cô đột ngột xen vào sau đó lại gần gọi tên cô.

Nhưng Sherry không ngừng lại nói tiếp, “Trước khi chúng tôi tới đây, có người đã gửi cho bà Reid một bức ảnh có địa chỉ ở mặt sau. Tôi nghĩ anh có thể sẽ cần đến nó.” Cô lấy bức ảnh đặt trong túi xách ra.

Trong nháy mắt các thành viên trong tổ phân tích hành vi tội phạm quyết định tin vào tính xác thực của thông tin này, họ chuẩn bị xuất phát đi bắt giữ tội phạm.

Nhìn đội hình xuất phát của họ, Sherry và bà Reid khẽ nói lời tạm biệt với Reid, “Reid… chú ý an toàn nhé.” Reid nhìn Sherry, người đang ngại ngùng trước mặt anh, cũng lắp bắp đáp lại, “Tôi biết rồi, tôi… ý tôi là… cô yên tâm đi.” Nói xong anh cúi đầu

DÀNH CHO BẠN

Rủng rỉnh quà tặng tại One88 - Hoàn trả Keno đến 1.58%

xuống, nhanh chóng bước ra ngoài, suýt nữa thì đụng phải Morgan đang đi tới gọi anh, anh lại không biết rằng hết thảy những gì vừa xảy ra đều bị người khác nhìn thấy.

Vì vụ án có tiến triển nên mọi người cũng thoải mái hơn một chút, Morgan không nhịn được trêu chọc anh, “Reid, chú ý an toàn nha ~. Này nhóc, tôi nghĩ cô gái này không chỉ một y tá thôi đâu nhỉ?”

Reid không nói gì, thái độ có vẻ bình thường nhưng khuôn mặt phiếm hồng đã sớm bán đứng anh. Sau khi thấy vậy Morgan thậm chí còn cười vui vẻ hơn.

Dựa theo địa chỉ trong bức ảnh, cuối cùng họ đã tìm được nơi kẻ giấu tên kia tưởng tượng rằng hắn đang sống trong giấc mộng là vua đánh cá. Nhờ suy luận của Reid, rốt cuộc họ cũng giải cứu thành công cô gái đã bị nhốt hai năm. Nhưng điều đáng mừng nhất là Elle đã tỉnh lại và không có gì nguy hiểm nữa, sau cùng bọn họ đã vượt qua cửa ải khó khăn này.

Cả người Reid đầy bụi bặm trở về trụ sở. Anh nhìn mẹ và Sherry đang ngồi trong phòng họp, trong lòng chợt cảm thấy rất yên bình. Khi Sherry đang ngồi trò chuyện cùng bà Reid thì như Sherry cảm giác được, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy anh bình an trở về liền lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Reid cũng không nhịn được mỉm cười vui vẻ. Cô thầm nghĩ: Anh ấy cười lên thật chói mắt.

Nhưng giờ phút chia tay luôn đến rất bất ngờ.

Khi vụ án kết thúc, Reid quyết định tự mình đưa mẹ và Sherry trở lại Las Vegas. Để cảm ơn sự giúp đỡ của bà Reid trong cuộc điều tra này, các thành viên của nhóm BAU đều đến sân bay tiễn hai người. Hotch đại diện cả đội thay mặt các thành viên ân cần hỏi thăm bà Reid trong khi các thành viên đứng một bên bắt đầu thì thầm buôn chuyện.

“À! Tôi nhớ ra cô gái này là ai rồi! Trước đây Reid từng nhờ tôi tra về cô ấy mà!” Garcia cuối cùng cũng nhớ ra lý do tại sao cô lại cảm thấy cô gái này rất quen. Khi nghe cô nói vậy, mọi người khác đều tỏ vẻ kinh ngạc, ngay cả Gideon, người luôn điềm tĩnh cũng không thể không trợn to hai mắt.

Morgan cũng vô cùng ngạc nhiên, anh ta cười vỗ tay nói, “Đấy, tôi đã nghi rồi mà, chẳng hiểu sao từ khi mẹ đến thì Reid lại cứ là lạ. Hóa ra không chỉ có mẹ đến đây, mà là tình yêu của cậu ấy cũng tới rồi ~”

Reid nghe động tĩnh bên này bèn nhìn qua, Morgan và Garcia đều giơ ngón tay cái lên với anh làm anh nhăn mày khó hiểu. Máy bay chuẩn bị cất cánh, mọi người đều nói lời tạm biệt. Khi Sherry đang quay sang giúp bà Reid lên máy bay thì cô bất ngờ bị một anh chàng có làn da màu nâu đồng khá ưu nhìn bí mật gọi lại. Anh ta chỉ vào Reid phía sau cô mỉm cười chân thành, “Cô gái, làm tốt lắm!” Nhưng cô thực sự không hiểu ý anh ta là gì. Sherry chỉ có thể mỉm cười với anh ta rồi lên máy bay. Còn Morgan lại vì nụ cười này mà cho rằng cô đang ngầm thừa nhận. Vì vậy những hiểu lầm cứ thế sinh ra.

Vì mệt mỏi nên vừa lên máy bay bà Reid đã ngủ thiếp đi.

Reid và Sherry ngồi song song với nhau, giữa bọn họ cách nhau một lối đi.

“Cảm ơn cô, Sherry. Cảm ơn cô vì đã đi cùng bà ấy, không, ý tôi là… cảm ơn vì tất cả những gì cô đã làm.” Reid nhìn mẹ đang ngủ yên ở phía đối diện, quay đầu lại nghiêm túc nói với Sherry đang cầm sách.

Sherry đặt cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Reid, vừa chạm vào mắt cô thì anh đã nhìn sang chỗ khác. “Tôi nghĩ chúng ta có thể không cần khách sáo như vậy nữa. Những việc mà anh giúp tôi trước đây, tôi cũng chưa gặp mặt cảm ơn anh mà.” Cô nhún vai mím môi nói.

Reid cúi đầu xuống, đột nhiên anh không nhịn được nói ra những điều lúc trước vẫn giấu trong lòng, “Cô không biết đâu… những gì cô làm đã ảnh hưởng bao nhiêu đến tôi và mẹ tôi.” Giọng anh trở nên hơi trầm hơn. “Thực ra cô cũng biết mỗi ngày tôi đều viết thư cho bà ấy nhưng… cũng chỉ là viết thư mà thôi.”

“Reid, tuy anh chỉ viết thư cho bà ấy nhưng bà ấy cũng rất vui vẻ.”  Sherry nghiêng người qua bắt đầu chăm chú lắng nghe giọng nói của anh.

“Nhưng nó liên quan đến lý do tại sao tôi chỉ viết thư cho bà ấy.” Rốt cuộc Reid cũng ngẩng đầu lên, trong mắt anh có một chút khổ sở. “Tôi viết thư cho bà ấy nhưng lại không đi thăm bà ấy khiến tôi cảm thấy rất tội lỗi…” Anh im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Cô biết không, bệnh tâm thần phân liệt sẽ di truyền… và… khi tôi còn rất nhỏ cha tôi đã rời bỏ chúng tôi, ông ấy đi mà không nói lời nào…”

Nghe chuyện này Sherry hơi kinh ngạc nhưng cũng thấu hiểu. Thoáng cái cô đã hiểu ý của Reid. Cho tới nay cô vẫn luôn đứng ở góc độ của bà Reid nên đối với hành vi của Reid quả thực có chút trách cứ nhưng lúc này cảm nhận được sự đau đớn trong lòng anh qua những lời nói vừa nãy làm cô không đành lòng nói thêm bất cứ lời nào khác. Cô chỉ vươn tay ra vỗ nhẹ cánh tay anh. “Tôi nghĩ bây giờ anh nói với tôi những điều này thì chắc hẳn cũng nghĩ thông suốt rồi đúng không?”

“Đúng vậy, tôi nghĩ hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt một chút rồi.” Reid gật đầu, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. “Vì vậy, tôi muốn cảm ơn cô. Mặt khác, Sherry, cô hãy gọi tôi là Spencer nhé.”

Từ Virginia (Quantico) đến Las Vegas (Nevada) không xa lắm nên rất nhanh họ đã đến nơi. Vì Reid đi cùng mẹ và có thể chăm sóc bà nên khi xuống máy bay Sherry liền nói với hai người mình sẽ về nhà trước. Bà Reid hiểu khá rõ tình hình của cô nên rất thông cảm, bà dặn cô đi về cẩn thận rồi tạm biệt cô.

“Spencer, vậy anh hãy chăm sóc tốt cho bà Reid nhé. Mong rằng chúng ta sẽ có dịp gặp lại.” Sau khi tạm biệt Reid, Sherry bắt đầu về nhà.

“Tạm biệt.” Reid nhìn bóng lưng của cô, trong lòng cảm thấy buồn bã.

“Spencer, Sherry là một cô gái rất tốt.” Đột nhiên, lời nói đầy ẩn ý của bà Reid cắt đứt vẻ ngơ ngác của anh. Sau đó, cố gắng suy nghĩ cẩn thận những gì mẹ nói, anh liền đỏ mặt, tay chân luống cuống xách hành lý, lôi kéo mẹ ra ngoài sân bay nhưng khi khôi phục lại tâm trạng thì khẽ đáp, “Con biết mà mẹ.”