Hai hôm nay trước nghe nói mặc dù giếng đầu làng vẫn đủ dùng được cho cả thôn, nhưng mực nước đã tụt nhiều so với những năm trước.

Khoảng thời gian này bận rộn thu thập đủ loại vật tư có chút mệt, nhưng khi nhìn thấy trong không gian đầy ắp đồ đạc, Mộc Cẩn quả thực cảm thấy cả người đều mãn nguyện.

Đồng thời, mùa màng cũng đã đến lúc thu hoạch.

Cả Vương gia thôn từng nhà đều huy động những người lao động khỏe mạnh trong nhà trông chừng lương thực trong ruộng.

Bọn họ có mương Vương gia để tưới đất đai, cho dù thu hoạch không nhiều, nhưng ít nhất có thể có cái để cho cả nhà ăn.

Những nơi khác không được may mắn như bọn họ, đoán chừng đợi giao nộp thuế má xong, những nơi kia sẽ đáng thương đến nỗi lương thực cũng không còn dư lại bao nhiêu.


Không có đồ ăn thì phải làm sao?Tất nhiên là đi cướp rồi! Cũng không thể để đói đến chết được.

Nghe những người già trong làng nói, khi còn nhỏ gặp thiên tai, những loại chuyện như cướp bóc lương thực cũng không thiếu lần chứng kiến.

Bây giờ mương của Vương gia đã khô cạn, thu hoạch xong vụ lúa này, cũng không biết vụ sau có gieo trồng được không, cho nên thóc lúa trong ruộng là chỗ dựa vào tiếp theo của bọn họ, có thể sống sót hay không phụ thuộc vào nó.

Nếu ai đến cướp thì sẽ liều mạng với người đó.

Lương thực vẫn còn chưa hoàn toàn chín, những năm trước đều phải đợi đến mười ngày nữa, năm nay nhìn những ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, ai nấy không thể ngồi yên mà ra đồng trước để thu hoạch.

Có nhà thứ nhất thì có nhà thứ hai, những thôn dân phía sau đều hùa theo thu hoạch.


Ngay cả Vương gia và Vương Lý thị cũng hùa theo ra đồng tham gia thu hoạch, Mộc Cẩn vừa chăm sóc hai đứa trẻ vừa nấu cơm cho cả nhà.

Cặp song sinh đã được hai tháng tuổi, sữa của vợ Kim Bảo dần không đủ cho để chúng ăn.

Nhà Kim Bảo có nhiều huynh đệ, vừa thành thân không lâu thì phân gia, phu thê mới cưới được chia bốn mẫu ruộng, năm nào tốt thì cả nhà ăn no còn dư dả tiền, nếu gặp năm xấu sẽ bắt đầu thiếu ăn thiếu mặc.

Đồ ăn trong nhà là để đứa con trai hai tuổi ăn trước, tuy có trứng gà Vương Lý thị đưa cho, nhưng hiển nhiên vẫn ăn không no.

Vợ của Kim Bảo ăn đồ ăn không no, cho nên càng không có sữa.

Mộc Cẩn nhìn hai đứa nhỏ mà vô cùng lo lắng, bây giờ bọn chúng chỉ có thể bú sữa mẹ, sữa bột người lớn trong không gian nàng sợ sẽ có tác dụng phụ nên không dám cho chúng dùng.

Sau khi suy nghĩ xong, Mộc Cẩn lấy ra nửa bao gạo đi đến nhà Kim Bảo.

Kim Bảo nghênh đón nàng đi vào, vừa ngượng ngùng nhận lấy gạo: “Ngũ cô, người cầm cái này đến làm gì?”.