Điều mà Vương Bảo Sơn và Vương Lý thị ngưỡng mộ nhất chính là một trăm mẫu đất màu mỡ của tộc trưởng Vương Bảo Hưng.

Mộc Cẩn cầm lấy số vải còn thừa lại may cho bản thân hai bộ y phục và vài bộ nội y mới.

Mặc yếm luôn có cảm giác kỳ lạ, nàng đã cắt may cho mình vài bộ nội y, nội khố mới theo kiểu dáng hiện đại, thêm vào đó những ngày này ở bên cạnh Vương Lý thị làm quần áo, tay nghề may vá của nàng cũng tiến bộ hơn rất nhiều.

Làm xong những thứ này, thế mà vẫn còn dư một khúc vải lớn, nhưng lại không đủ để may quần áo, nên Mộc Cẩn đã làm cho Vương Sùng Võ hai đôi tất.

Vương Sùng Võ dở khóc dở cười: “Tỷ tỷ à, tỷ làm cho đệ thứ này để làm gì, tỷ có thấy ai đi ra đồng mà còn mang tất không.

”Mộc Cẩn sợ hắn đi đến mài mòn, đặc biệt dùng hai lớp vải may thành, thấy hắn không có ý muốn nhận, nhanh chóng giật lại: “Vậy ta đưa cho đại ca mang.

”Vương Sùng Văn đã thành thân, từ góc độ thời cổ đại nhìn vào, muội muội gả đi làm y phục, đồ dùng hằng ngày cho ca ca chắc chắn là không phù hợp, Mộc Cẩn chỉ là muốn hù dọa Vương Sùng Võ mà thôi.


Vương Sùng Võ liền kéo lại: “Đừng, vẫn là cho đệ đi.

”Trong lòng hắn rất là vui, chuẩn bị lần tới lúc vào trong thành thì mang vào.

Bởi vì giày vải không bền bỉ lại thêm việc giá cao, cho nên người trong thôn hầu hết đều mang giày rơm.

Vương gia coi như là phú hộ, có điều cũng không có nhiều tiền đến nỗi mang giày vải đi ra đồng làm việc.

Cho nên, nữ nhân ít xuống ruộng sẽ mang giày vải, nhưng nam nhân họ chỉ cần ra đồng làm việc thì sẽ đổi sang giày rơm, chờ đến lúc thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa mới hợp để đổi sang giày vải.

Thấy hắn chuẩn bị rời đi, Mộc Cẩn kéo Vương Sùng Võ lại nói: “Đổ đầy nước trước đi.

”Vương Sùng Võ vẻ mặt như sắp khóc đến nơi: “Tỷ dạo gần đây dùng nước làm gì mà nhanh vậy, lại lấy nước nữa thì đệ sẽ mệt đến chết mất.


”Mộc Cẩn nhét một viên kẹo vào miệng hắn, Vương Sùng Võ ngay lập tức ngừng phàn nàn.

Đây là thứ nàng lấy từ trong không gian ra, là kẹo sữa Đại Bạch Thỏ thường được nhìn thấy ở thời hiện đại, ở thời đại này cũng không tính là quá bắt mắt, hơn nữa, cả người Vương Sùng Võ cẩu thả nhưng chỉ cần có đồ để ăn là được ngay, Mộc Cẩn cũng không cần lo lắng bí mật bị hắn phát hiện.

Hiện tại nhà nào có dư lương thực, nhà nào nhà nấy đều tiết giảm lương thực để dùng.

Lúc này Vương Sùng Võ đang trong thời gian ăn nhiều để phát triển cơ thể, sức ăn của hắn gần như là gấp đôi so với Mộc Cẩn, trong nhà sợ sau này hết lương thực, nên chịu khó bảo hắn ăn no tám phần no.

Mộc Cẩn từng muốn lấy sữa bột trong không gian ra để cho hắn bổ sung thân thể.

Nhưng cuối cùng vẫn không lấy ra.

Cho dù tính cách của Vương Sùng Võ có cẩu thả, nhưng cũng không có nghĩa là hắn khờ, loại sữa bột rõ ràng không thuộc về đồ vật của bọn họ, vẫn là không cần lấy ra thì tốt hơn.

Nhìn thấy Vương Sùng Võ đói đến bộ dạng như vậy, trên mặt Vương Bảo Sơn hiện rõ vẻ áy náy: “Khổ cho Sùng Võ nhà ta rồi, lúc cha còn nhỏ vẫn được lên học đường để đọc sách, Sùng Văn tuy là không lên học đường được, nhưng mà lúc trưởng thành vẫn có được mỗi ngày một quả trứng gà, đến lượt Sùng Võ thì lại đến cơm còn không được ăn thoải mái.

Cầu xin ông trời , ông hãy mở mắt ra, phù hộ hoa màu của ta được mùa giống với năm xưa đi…”.