Hứa Nhất Đình mở mắt ra, phát hiện mình đang dựa vào tường ở hành lang của KTV. Anh lắc lắc đầu, cảm thấy cả người choáng váng, toàn thân vô lực, anh vịn tường gian nan đứng lên, có chút mờ mịt đánh giá xung quanh.

Đây là… KTV?Tại sao anh lại ở đây?

Vô số câu hỏi quay cuồng trong đầu anh, anh ngạc nhiên khi thấy mình không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, anh lắc đầu nguầy nguậy, nhưng đầu óc anh vẫn hỗn độn, và anh không nhớ được gì. Anh rút điện thoại ra khỏi túi và màn hình hiển thị ngày 14 tháng 2, 10:30 tối.

Phải, hôm nay là ngày Valentine. Anh đã đi đến KTV để gặp gỡ các bạn cùng lớp cũ của mình, và sau đó … Và sau đó thì sao?

Hứa Nhất Đình cảm thấy anh đã quên điều gì đó. Trí nhớ như bị rạch nát, khi cố nhớ lại thì cơn đau ở đầu khiến anh không còn sức lực, vừa buông tay ra, chiếc điện thoại không cầm được rơi bộp một cái xuống đất. Nhưng anh không có thời gian để quan tâm đến chiếc điện thoại di động của mình đầu anh lúc này như có hàng vạn mũi kim đâm vào cùng một lúc, anh không thể chịu được đau đớn một chút nào.

Ngay khi Hứa Nhất Đình nghĩ  không chừng mình sẽ đau ngất đi, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày bảng màu lam, sau đó trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm mềm mại: “Tiên sinh, ngài không sao chứ? ”

Hứa Nhất Đình đau đến mức căn bản không có cách nào đáp lại. Không nghe thấy câu trả lời của anh, đối phương cúi người xuống, nhặt điện thoại di động rơi trên mặt đất đưa tới trước mắt anh, tay kia nhẹ nhàng chạm vào bả vai anh, thanh âm mang theo vài phần lo lắng cùng khẩn trương  hỏi: “Tiên sinh, ngài có say không? Ngài có cần giúp gì không? ”

Giọng nói của cô làm cho Hứa Nhất Đình thấy quen thuộc khó hiểu, như có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu anh, khiến anh nhanh chóng muốn nhìn mặt đối phương. Trong lúc nhất thời, so với tâm trạng đang háo hức của anh, dường như cơn đau nhức trong đầu dần dịu đi. Anh buông đôi tay đang ôm đầu mình, từ từ ngẩng đầu lên, đập vào một đôi mắt trong sạch đầy lo lắng.

Trước mắt là một cô gái hơn hai mươi tuổi, diện mạo không tính là nổi bật, miễn cưỡng xem như thanh tú đáng yêu, vóc dáng không cao, lại mặc áo thun quần jean đơn giản, nhìn qua giống sinh viên chưa tốt nghiệp. Cô hơi khom lưng, khẩn trương nhìn Hứa Nhất Đình, trong mắt toát ra một phần lo lắng dành cho người xa lạ.

Hứa Nhất Đình kinh ngạc nhìn cô, anh thấy cô vừa xa lạ vừa quen thuộc. Anh không nhớ rõ mình có quen biết người này hay không, trong đầu cũng không có ký ức liên quan đến cô, nhưng trong lòng lại có thanh âm nói với anh, bắt lấy cô, chính là cô! Cô ấy rất quan trọng, cô ấy rất quan trọng với anh!

Hứa Nhất Đình theo bản năng đưa tay nắm lấy tay cô gái đưa điện thoại di động. Ngay từ đầu cô gái nhìn thấy động tác của Hứa Nhất Đình cho rằng anh muốn nhận lấy điện thoại di động, cho nên cũng không có tránh đi, cho đến khi cổ tay bị người ta nắm, cô mới phản ứng lại, có chút bất an giãy giụa, nhưng không thể tránh ra. Cô nhíu nhíu mày, không xác định người trước mắt có ý gì, ánh mắt bất giác mang theo một chút đề phòng

“Cô… Cô tên là gì? ”

Hứa Nhất Đình thật cẩn thận hỏi, không biết vì sao lúc này anh rất khẩn trương, sự đề phòng trong mắt đối phương làm cho anh có chút khó chịu, anh biết hành động của mình đối với một người khác phái xa lạ mà nói là rất vô lễ, nhưng bất kể như thế nào anh cũng không muốn buông tay. Anh nắm cổ tay cô, cố gắng khống chế lực không làm cô đau, nhưng cũng không cho cô cơ hội để chạy trốn.

Cô gái có chút nghi ngờ nhìn Hứa Nhất Đình, bàn tay không bắt được bình tĩnh đưa lên ngực làm động tác phòng bị khó hiểu. Ánh mắt phòng bị xoay quanh người Hứa Nhất Đình vài vòng, có lẽ là đang phán đoán xem anh có say hay không, cuối cùng tự mình kết luận anh sẽ không có tâm tư tổn thương mình, vì thế mím môi, mở miệng nói tên mình: Anh không phải là người tốt sao?

“…… Lâm Duyệt. ”

Vừa dứt lời, cô cảm giác được lực đạo cầm cổ tay cô bỗng nhiên gia tăng vài phần

Ánh mắt Hứa Nhất Đình sau khi nghe được tên của cô nhất thời sáng lên, anh  không rõ là vì sao, chỉ là trong lòng có loại cảm giác, như kiểu rốt cuộc anh đã tìm được thứ rất quan trọng rồi. Trong trí nhớ của anh hoàn toàn không có sự tồn tại của Lâm Duyệt, nhưng anh cảm nhận được hai người đã quen biết từ rất thật, lâu đến nỗi Lâm Duyệt trở thành mộ sự tồn tại không thể thiếu trong linh hồn anh, chỉ cần liếc mắt một cái, nói một cái tên, có thể khiến anh hoàn toàn chìm đắm.

Đó có phải là  yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không? Có lẽ vậy. Anh chỉ biết, anh tìm được, anh bắt được, đầu kia của sợi dây tơ hồng, nhất định quấn lấy ngón út của cô.

Cách đó không xa, trong phòng riêng có người hát một bài tình ca tiếng Anh cũ kỹ, tiếng hát du dương từ  khe cửa của phòng riêng bay đến hành lang:

You’re just too good to be true

Can’t take my eyes off of you

You’d be like Heaven to touch

I wanna hold you so much

At long last, love has arrived

And I thank God I’m alive

You’re just too good to be true

Can’t take my eyes off of you

Pardon the way that I stare

There’s nothin’ else to compare

The sight of you leaves me weak

There are no words left to speak

But if you feel like I feel

Please let me know that it’s real

You’re just too good to be true

Can’t take my eyes off of you

Advertisement

Trong bóng tối, mọi thứ đã trở lại điểm xuất phát ban đầu, và câu chuyện đã mở ra một chương mới kể từ thời điểm này. Cho dù ký ức về quá khứ không còn, cho dù trùng sinh vô số lần, em vẫn sẽ yêu anh một lần nữa, giống như số phận vậy.

—— “Xin chào, tôi là Hứa Nhất Đình. Rất vui được gặp em, Lâm Duyệt. ”

I need you baby. if it’s quite alright

I need you baby to warm my lonely nights

I love you baby. Trust in me when I say okay,(it’s okay)

Oh pretty baby, don’t let me down I pray

Oh pretty baby, now that I found you, stay

And let me love you

Oh baby let me love you. oh baby

【END】