===

Đồng Tuyết Lục: "..."

- -- Vì sao vẫn cảm thấy cảnh tượng lúc này sai sai thế nhỉ?

Nhưng anh đã ở nơi này rồi mà hiện tại đã là nửa đêm, bên ngoài trời lại đang có mưa tuyết mịt mờ, cô cũng không thể trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ đuổi anh ra ngoài được.

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn nhân viên phục vụ và nói: "Đúng vậy, vị đồng chí Ôn này là anh họ của tôi, anh ấy đi đến đây cùng đoàn người chúng tôi. Chỉ là vì lãnh đạo của anh ấy tạm thời giao phó cho anh ấy đi làm một số công việc khác nên mới đế muộn như vậy. Không biết anh có thể mở giúp một phòng được hay không?"

Nhân viên phục vụ lắc đầu: "Phòng đều kín cả rồi, nếu không phải anh ta nói là anh họ của cô thì tôi sẽ không để cho anh ta đi vào đâu."

Nhóm người này của Đồng Tuyết Lục đều là những người có thân phận, trước khi đến còn có một vị lãnh đạo đi qua chào hỏi khiến cho nhân viên ở đây nhất định phải tiếp đãi thật chu đáo. Cũng vì thế mà người nhân viên phục vụ kia không hề nảy sinh chút hoài nghi nào đối với lời nói của Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục bình tĩnh cất giọng nói: "Nguyên nhân là như thế, vậy hãy để cho anh ấy chen vào ở cùng mấy nam đồng chí khác đi."

Nhân viên phục vụ gật đầu, tránh đường để cho 2 người họ đi lên lầu.

Ôn Như Quy đi phía sau Đồng Tuyết Lục, tim đập như sấm. Đồng Tuyết Lục đưa anh tới thẳng phòng của mình. Lần này đến đây cũng chỉ có cô là nữ đồng chí duy nhất cho nên cô ở một mình một căn phòng.

Phòng của cô là một căn phòng nhỏ chừng 10 mét vuông, bên trong được đặt 2 chiếc giường bằng ván cứng và 1 chiếc bàn, trên bàn có để bình nước quân dụng do Đồng Tuyết Lục tự mình đem tới. Trừ những thứ đó ra thì trong căn phòng cũng không có cái gì cả.

Đồng Tuyết Lục đưa tay chỉ về phía một chiếc giường và nói: "Tối nay anh ngủ ở đó đi."

Những nam đồng sự khác đều ở 2 người một phòng, giường cũng được bố trí vừa đủ mà hơn thế giường còn rất nhỏ, chỉ đủ cho 1 người ngủ. Nếu như để Ôn Như Quy qua đó, anh cũng chỉ có thế ngả lưng nghỉ ngơi trên mặt sàn thôi.

- -- Nhưng với loại thời tiết giá rét này mà phải nằm trên sàn thì ngày mai anh nhất định sẽ bị nhiễm lạnh đến sinh bệnh mất.

Ánh mắt của Ôn Như Quy dừng lại trước 2 chiếc giường cách nhau chưa tới một cánh tay, từ vành tai cho đến cả khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên trông thấy: "Nếu không thì... hay là anh đi ra ngoài, sáng sớm ngày mai anh đi tìm khách sạn khác hoặc là ở nhà khách cũng được."

Vừa rồi khi nghe nhân viên phục vụ nói không còn phòng, anh cứ thế theo bản năng đã nói bản thân là anh họ của Đồng Tuyết Lục. Nhưng hiện tại thấy cảnh 2 người phải ở chung trong một căn phòng anh mới nhận ra được mình làm như vậy là không đúng.

Mối quan hệ nam nữ đầu năm nay bị quản lý rất nghiêm ngặt, nếu như ngày mai để cho người ta phát hiện ra 2 người họ ở chung một phòng thì đến lúc đó sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới thanh danh của cô.

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Bên ngoài tuyết đang rơi, anh như vậy là muốn bị đông cứng thành người tuyết sao?"

Ôn Như Quy không dám đưa mắt nhìn đối diện cô, vành tai đỏ ửng tưởng chừng như đang chảy cả máu: "Nhưng cô nam quả nữ như chúng ta ở chung một phòng, chuyện này không tốt đối với em."

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn anh: "Chẳng lẽ nửa đêm canh ba anh sẽ làm chuyện không phải với em sao?"

Ôn Như Quy lắc đầu liên lục: "Sẽ không!"

Anh thà rằng tự làm tổn thương chính mình chứ nhất định sẽ không làm bất cứ chuyện gì tốn thương đến cô. Hiện tại trong lòng anh đã bắt đầu hối hận, đáng lẽ ra anh không nên tùy tiện đi cùng đám thương nhân đến đây như thế này.

Đồng Tuyết Lục nhún vai: "Nếu không thì anh lo lắng cái gì? Em cũng không lo lắng, chẳng lẽ... anh lo lắng em sẽ làm chuyện bất chính với anh sao?"

Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn anh một lượt, đặc biệt là khi ánh mắt đảo qua 2 chân thẳng tắp thon dài của anh còn cố ý dừng lại ở phía trên, đảo quanh vài vòng.

Ôn Như Quy nhận thấy ánh mắt của cô, trái tim đập thình thịch nhanh đến nghẹt thở, không hiểu sao thân thể đột nhiên trở nên cứng đờ: "Em sẽ không, em không phải loại người như vậy."

Trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm sửa lại câu nói này: "Anh sai rồi, em chính là loại người như vậy đó."

Nếu không phải vì nơi này không thích hợp thì cô nhất định phải đè anh ở dưới thân mình, cái này cái kia, cái kia lại cái này, bắt nạt đến khi anh phải khóc nức nở mới thôi.

"Nếu như vậy thì anh còn lo lắng cái gì, ở ngay lại chỗ này đi. Đúng rồi, anh ăn cơm tối chưa?"

Ôn Như Quy gật đầu: "Ăn rồi."

Anh vừa nói xong thì bụng của mình lại vang lên "ùng ục" một tiếng.

Ôn Như Quy: "..."

- -- Cái này có hơi xấu hổ.

Đồng Tuyết Lục phụt" cười: "Anh đi tắm đi, em đi vào phòng bếp làm ít đồ ăn cho anh."

Ở phòng bếp có sẵn đầy đủ một số nguyên liệu nấu ăn đơn giản như mì sợi, rau cải xanh và trứng gà, cô đi xuống là có thể trực tiếp nấu luôn.

Ôn Như Quy đỏ mặt, gật gật đầu: "Được."

Đồng Tuyết Lục nói xong thì quay người đi xuống dưới lầu. Ôn Như Quy cũng cầm lấy quần áo, đi từng bước chầm chậm theo cô xuống dưới.

Vào những năm này, các căn phòng trong khách sạn đều không có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng, muốn tắm rửa thì phải đi xuống phòng tắm ở dưới lầu. Nhưng mà trên lầu 2 vẫn có một nhà vệ sinh công cộng.

Chờ đến lúc Đồng Tuyết Lục nấu xong mì, Ôn Như Quy cũng đã quay trở lại sau khi tắm xong.

Sau khi tắm xong, trên người Ôn Như Quy tỏa ra một mùi hương thơm ngát, cơ thể để lộ ra một đoạn cổ trắng thon dài, ánh mắt Đồng Tuyết Lục dừng lại trên yết hầu ở cổ họng anh, khẽ đảo một vòng.

Ngay sau đó cô đưa tầm mắt đi xuống, quét qua vùng ngực săn chắc và vòng eo thon gọn, cứng cáp của anh. Mặc dù đã bị che đi bởi lớp quần áo nhưng cũng đủ khiến cho cô kích động đến mức muốn huýt sáo rồi.

- -- Cô thật là một tên lưu manh không biết xấu hổ mà!

Ôn Như Quy bị cô nhìn, cả người lập tức nóng lên, vành tai và cả khuôn mặt lại lần nữa bắt đầu đỏ ửng.

Đồng Tuyết Lục sợ cô mà vẫn tiếp tục nhìn anh thêm nữa thì anh sẽ bốc cháy tại chỗ mất. Vì vậy cô bát bưng mì đưa qua cho anh và nói: "Ăn đi."

Lúc Ôn Như Quy nhận lấy bát mì, lòng bàn tay anh bị ngón tay cô khẽ chạm nhẹ một chút, đôi tay anh run lên, suýt chút nữa còn không cầm nổi bát mì.

Đồng Tuyết Lục thấy vậy, lộ ra dáng vẻ ngây thơ vô tội: "Sao vậy? Anh thấy lạnh lắm sao?"

Ôn Như Quy đỏ mặt, lắc đầu: "Không lạnh."

- -- Chẳng qua cô ấy chỉ là vô tình đụng phải tay mình vậy mà mình lại mơ tưởng viên vông, vừa rồi còn suýt chút nữa muốn cầm tay cô ấy.

- -- Anh thật là một tên lưu manh không biết xấu hổ mà!

Đồng Tuyết Lục không hề biết giờ đây trong lòng Ôn Như Quy đang khinh bỉ bản thân anh. Cô đợi anh ăn xong bát mì kia rồi mới hỏi: "Nói đi, tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?"

Ôn Như Quy đưa đôi mắt đen nhánh nhìn cô: "Anh không yên tâm khi chỉ có một nữ đồng chí là em ở đây."

Chuyện anh không yên tâm về tên Jackson đó tuyệt đối không thể để cho cô biết được.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy ấm áp ở trong lòng: "Vậy anh thực sự đánh mất thư tiến cử sao?"

Trên khuôn mặt Ôn Như Quy hiện lên vẻ xấu hổ, anh lắc đầu: "Không mất."

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Không mất thì tại sao khi nãy anh lại nói là đánh mất rồi?"

Đôi mắt đen của Ôn Như Quy khẽ rũ hàng mi xuống: "Anh muốn gặp em."

Nếu như anh không nói không tìm thấy thư tiến cử thì anh sẽ không gặp được cô vì nhất định nhân viên phục vụ sẽ bắt anh đi đến những nhà khách khác.

Nghe anh nói những lời này ra thực sự rất tủi thân, giống y như một bé con đáng thương khi không được ăn kẹo ngọt. Trái tim của Đồng Tuyết Lục lập tức mềm nhũn: "Anh mau cầm bát xuống dưới lầu rồi chúng ta đi ngủ thôi."

- -- Chúng ta đi ngủ thôi...

- -- Đi ngủ thôi...

- -- Thôi...

Ôn Như Quy nghe xong câu này thì ánh mắt trở nên ngây ngốc, trái tim hoàn toàn mất kiểm soát, điên cuồng đập loạn nhịp.

Đồng Tuyết Lục nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh, khẽ cong môi cười đồng thời đưa tay cởi áo khoác ra ngay trước mặt anh.

Lần này ngay đến cả cổ của Ôn Như Quy cũng đều đỏ ửng hết lên, đôi mắt anh rũ xuống, cầm bát đũa vội lao ra cửa.

Đồng Tuyết Lục cuốn mình trong chăn, cười lớn thành tiếng. Có những lúc cô cảm thấy bản thân thật là xấu xa khi thích trêu chọc anh, thích nhìn dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng đến tim đập chân run của anh.

Ôn Như Quy cầm bát đi xuống dưới lầu cọ rửa sạch sẽ, sau đó anh đứng ở bên ngoài một lúc lâu, mãi cho đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống thì mới đi vào.

Đồng Tuyết Lục nhìn thấy anh đi vào, bĩu môi nói: "Em còn tưởng là anh không quay trở lại cơ đấy."

Ánh mắt của anh lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào cô: "Em mau đi ngủ đi, ngày mai còn nhiều việc bận."

Đồng Tuyết Lục nói: "Anh ngẩng đầu lên đi."

Ôn Như Quy không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nghe theo.

Đồng Tuyết Lục thổi cho anh một nụ hôn gió: "Anh yêu, ngủ ngon."

- -- "Đoàng" một tiếng.

Từ mặt tới vành tai cho tới cả cổ của Ôn Như Quy đều đột nhiên đỏ ửng lên trông thấy, mới vừa rồi anh còn ở bên ngoài hạ nhiệt cơ thể bây giờ đã coi như uổng phí rồi.

Đồng Tuyết Lục nhoẻn miệng cười một tiếng sau đó nằm xuống đi ngủ.

Ôn Như Quy đứng yên tại chỗ một lúc lâu mới hoàn hồn lại, anh tắt đèn và cất bước đi tới bên giường.

Trong bóng tối của căn phòng, anh quay đầu nhìn về phía Đồng Tuyết Lục đang say ngủ trên giường của cô, môi khẽ mấp máy. Không một chút âm thanh, anh nói thầm một câu: "Em yêu, ngủ ngon."

Cả đêm hôn đó, Đồng Tuyết Lục ngủ rất ngon, đến mức ngay cả một giấc mơ cũng không có.

Nhưng ngược lại thì Ôn Như Quy lại bị dày vò, Đồng Tuyết Lục ngủ trên giường ngay bên cạnh anh khiến trái tim anh vẫn luôn không ngừng điên cuồng đập loạn, rõ ràng cơ thế rất mệt mỏi nhưng lại không có chút buồn ngủ nào.

Mặt khác, anh cũng lo lắng nếu anh ngủ mất thì ngày mai sẽ bị người ta phát hiện 2 người họ cùng nhau trong một căn phòng.

Mãi một lúc lâu sau anh mới mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc ngủ anh còn có một giấc mơ.

===

Trong giấc mơ, anh kết hôn với Đồng Tuyết Lục, còn cả chuyện xảy ra khi anh bị cô đè dưới thân mình.

Về sau, Đồng Tuyết Lục mang thai, anh vui mừng ôm đứa con của 2 người họ từ trong tay của y tá khoa sản. Anh cúi đầu nhìn vừa một cái chỉ thấy mặt của đứa bé kia vậy mà lại là Jackson.

Jackson trông thấy anh, anh ta cười tươi và kêu lên một tiếng: "Cha!"

Anh bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, ôm Jackson ném đi, Jackson lăn dưới đất sau đó lập tức biến thành một con heo và bị người bán thịt bắt đi... đi rồi... Jackson phát ra tiếng "éc éc" kêu cứu với anh nhưng anh lơ đi.

Ôn Như Quy đột ngột mở choàng mắt ra, nhìn lên trần nhà thật lâu cũng chưa nhúc nhích chút nào.

- -- Giấc mơ này quá đáng sợ!

Anh nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, còn chưa đến bây giờ.

Anh nhanh chóng rời khỏi giường một cách thật nhẹ nhàng, sau khi mặc quần áo vào và cầm túi quân dụng vứt xuống dưới gầm giường thì anh mới đóng cửa lại, đi xuống dưới lầu rửa mặt.

Nhân viên phục vụ dưới lầu nhìn thấy anh thì hơi bất ngờ một chút, anh ta ngáp một cái: "Đồng chí Ôn, tại sao anh dậy sớm vậy?"

Ôn Như Quy vừa trả lời vừa hỏi: "Nằm dưới sàn lạnh quá nên tôi không ngủ được, không biết hôm nay có người nào trả phòng hay không?"

Nhân viên phục vụ lắc đầu: "Không, phải đến 3 ngày sau mới có phòng trống."

Ôn Như Quy gật đầu, rửa mặt xong đi ra liền kêu nhân viên phục vụ lấy giúp anh chiếc ghế đẩu rồi sau đó ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ ngáp dài mấy cái, chờ đồng nghiệp tới thay ca cho cô ấy là cô ấy. có thể về nghỉ ngơi ngay sau đó.

===

Đồng Tuyết Lục tỉnh giấc, phát hiện trong phòng không có bóng dáng của Ôn Như Quy thì không tránh khỏi có một chút sửng sốt.

Trong một khoảnh khắc, trong lòng cô cứ hoảng hốt như vậy, nếu như không phải trong phòng còn vương lại chút hơi thở thuộc về anh thì cô còn tưởng rằng tối hôm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Cô xuống giường, mặc quần áo và rửa mặt, sau đó đi xuống dưới lầu tìm Ôn Như Quy.

Đi tới đầu hành lang, cô trông thấy Jackson đầu đội mũ xanh và quàng một chiếc khăn xanh trên cổ đang đi tới phía cô: "Đồng chí Đồng, chào buổi sáng."

Đồng Tuyết Lục mỉm cười chào hỏi với anh ta và cả những người khác ở phía sau.

Đoàn người cùng nhau đi xuống, khi nhìn thấy Ôn Như Quy ở sảnh lớn, Jackson ngây người: "Đồng chí Ôn, sao anh lại ở đây?",

Ôn Như Quy bình tĩnh nói: "Tạm thời tôi phải đến đây để công tác, vừa đúng lúc lại ở khách sạn này."

Cả đám người Việt Sâm đều không biết khách sạn này đã hết phòng, bọn họ còn tưởng rằng anh tự thuê một mình một phòng.

Lúc anh nói những lời này, nhân viên phục vụ cũng không có ở đây, chờ đến khi nhân viên phục vụ quay lại đã thấy Ôn Như Quy và đám người của Đồng Tuyết Lục vừa nói vừa cười thì nghĩ rằng bọn họ là cùng một nhóm với nhau.

Vì vậy mà chuyện 2 người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục ở chung một căn phòng cứ như vậy vô tình qua đi mà không có ai hay biết.

Khách sạn đã chuẩn bị trước nguyên liệu nấu ăn cho bọn họ, Đồng Tuyết Lục đi vào phòng bếp nấu món canh gà đậu phụ xé sợi và làm một chút bánh sủi cảo chiên cho mọi người.

Canh gà đậu phụ xé sợi thuộc về ẩm thực của Hoài Dương và cũng là món ăn truyền, thống nổi tiếng của Dương Châu. Đối với món canh gà đậu phụ xé sợi này đòi hỏi ở người làm kỹ thuật cắt tỉa rau củ cực kỳ cao, đầu bếp của khách sạn chứng kiến Đồng Tuyết Lục đang nấu ăn, há hốc miệng.

So với Đồng Tuyết Lục, mấy người đầu bếp bọn họ nấu ăn chẳng khác gì là nghịch bùn cả.

Nước sốt của món canh gà đậu phụ xé sợi được chế biến từ nhiều loại gia vị khác nhau, mùi thơm của các loại gia vị hòa quyện vào bên trong cùng với đậu hủ khô thái sợi, ăn vào trong miệng vừa có vị ngon lại vừa thơm mát hơn nữa còn không có một chút vị tanh nào của mầm đậu non, thật khiến cho vị giác của người ăn được khai mở.

Sủi cảo chiên thì dùng thịt heo, trứng gà và nấm hương để làm nhân, sau khi làm, xong, từng chiếc bánh trông như những chiếc sủi cảo dài được phủ lên một màu vàng sẫm.

Vỏ ngoài của sủi cảo chiên giòn xốp, cắn một cái, nhân bánh bên trong vừa ngon, giòn lại vừa mềm, cảm giác ăn vào giòn ngon hơn rất nhiều so với bánh sủi cảo.

Tương tự như vậy, làm nhân của của sủi cảo chiên cũng rắc rối hơn so với sủi cảo thông thường, sủi cảo thông thường chỉ cần bọc nhận lại là xong nhưng sủi cảo chiên thì lại không hoàn toàn bọc hết nhân bánh, cái này phải phụ thuộc rất lớn vào tay nghề của người nấu.

Làm bánh thì phải làm thế nào để bên ngoài vàng giòn bên trong lại mềm, cũng phải khéo léo để nhân bánh bên trong không chảy ra ngoài, hơn nữa nhào bột bánh quá mềm thì bánh dễ vỡ mà quá cứng thì lại ăn không ngon.

Nhưng tất cả những thứ này đối với Đồng Tuyết Lục mà nói thì không thành vấn đề.

Bữa sáng đầu tiên ở Dương Châu, cả nhóm người đều được ăn ngon đầy miệng, cảm giác mệt mỏi suốt từ ngày hôm qua đã ngay lập tức tiêu tan hết.

Những vị khách, khác trong khách sạn ngửi thấy mùi thơm cũng không ngừng nuốt nước miếng, thậm chí còn chạy tới trước quầy hỏi nhân viên phục vụ xem họ có thể mua hay không, nhân viên phục vụ nói với bọn họ rằng cô ấy cũng rất muốn ăn.

Dáng vẻ ăn uống của Jackson rất nhã nhặn nhưng tốc độ ăn của anh ta không chậm hơn những người khác một chút nào: "Đồng chí Đông, tài nấu nướng của cô thực sự quá tuyệt vời, thật muốn dẫn theo cô tới nước Mỹ quá đi."

Ôn Như Quy nghe thấy anh ta nói vậy thì nhíu mày một cái, ngay lập tức cảm thấy sủi cảo chiên trong miệng không gì hết

Jackson không thấy được sắc mặt hiện giờ của Ôn Như Quy, anh ta tiếp tục nói: "Chắc hẳn là đồng chí Đồng chưa biết chứ khi người ngoại quốc gặp nhau, bọn họ đều thích gọi nhau là darling, darling có nghĩa là anh hoặc là em yêu đấy. Nếu như đồng chí Đông đến nước Mỹ, nhất định đừng có bị dọa đến sợ hãi nha."

Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp mở miệng nói gì mà Ôn Như Quy đã lên tiếng: "Người Trung Quốc chúng tôi có phép tắc xã giao riêng, chúng tôi chỉ biết gọi người khác là đồng chí hoặc là xưng hô với trưởng bối, bề trên chứ sẽ không tùy tiện gọi người khác như vậy!"

Ngay lúc này Ôn Như Quy có ấn tượng vô cùng không tốt với người ngoại quốc.

- -- Làm sao có thể gặp ai cũng đều gọi "anh yêu" hay "em yêu" được chứ?

- -- "Anh yêu" chính là tên gọi độc quyền của riêng anh.

Jackson bị miếng sủi cảo chiên làm bỏng miệng, muốn uống nước nên chạy nhanh đi tìm nhân viên phục vụ và câu chuyện này cũng cứ như vậy mà chấm dứt.

Đồng Tuyết Lục ở một bên tranh thủ lúc tất cả mọi người đều không chú ý, tiến lại gần anh, nhẹ giọng nói: "Anh yên tâm, em chỉ gọi một mình anh là "anh yêu" thôi."

Ôn Như Quy đối diện với mắt hạnh mơ màng như sương mù của cô, trong miệng anh ngọt ngào giống như đã bị người ra nhét vào một viên đường. Đường tan ra, vị ngọt cũng lan từ trong miệng cho đến trong lòng, khiến cho đôi môi anh không nhịn được mà khẽ cong lên.

===

Sau khi ăn xong bữa sáng, đám người ngồi lên ô tô đi về quê của mẹ đồng chí Tạ Thành Chu.

Ôn Như Quy nói với những người khác rằng đồng nghiệp của anh vẫn chưa tới và hôm nay anh cũng không có chuyện gì phải làm, chỉ có thể ngẩn ngơ một mình trong khách sạn. Mọi người nghe anh nói vậy thì ngay lập tức mời anh cùng đi về quê sưu tầm dân ca, Ôn Như Quy vui vẻ đồng ý.

Ngồi 2 tiếng thì xe tới vùng nông thôn. Tạ Thành Chu đưa theo con trai đi thăm, người thân họ hàng còn nhóm người Đồng Tuyết Lục thì đi tản bộ ở bên trong nhóm sản xuất.

Những người khác ngại bên ngoài trời lạnh nên ở bên trong phòng làm việc lớn của nhóm trưởng nhóm sản xuất chứ không đi ra.

Đồng Tuyết Lục không muốn ở trong phòng làm việc cùng với đám người họ nên cô và Ôn Như Quy đã lén lút trốn ra ngoài.

Mùa đông ở nông thôn chẳng có phong cảnh gì để ngắm nhìn, cây cối ven đường thì trơ trụi, hoa cỏ cũng tàn lụi. Hôm qua mới có tuyết rơi nên trên nền đất còn lưu lại những mảnh bằng vụn. Những mảnh bằng vụn hòa chung một chỗ với đất bùn, nhìn, qua trông thật bẩn thỉu.

Trời mùa đông này cũng không có công việc đồng áng, rất nhiều người dân ngồi ở cửa vừa phơi nắng vừa đóng đế giày. Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy, ánh mắt của họ đều đồng loạt đổ dồn lên 2 người bọn họ.

Những năm này, rất khó có thể nhìn thấy người bên ngoài thôn, khi nhóm người Đồng Tuyết Lục ngồi xe ô tô trở về đã tạo thành sự chấn động rất lớn ở nhóm sản xuất.

Người đã có tuổi thì đưa mắt nhìn chằm chằm bọn họ mà trẻ con thì da mặt tương đối dày, cứ hi hi ha ha đi theo phía sau bọn họ, bọn họ đi chỗ nào, bọn trẻ cũng theo tới chỗ đó.

Đi một vòng thấy kỳ thực không có gì thú vị, Đồng Tuyết Lục đề nghị quay về. Ôn Như Quy gật đầu, 2 người bọn họ đi học theo đường trở về.

Đi được nửa đường, 2 người nhìn thấy Jackson cầm máy chụp hình đi về phía họ: "Đồng chí Đồng, thì ra 2 người ở chỗ này, tôi tìm 2 người lâu lắm rồi đấy!".

Đồng Tuyết Lục nói: "Đồng chí Tiểu Tạ tìm tôi có chuyện gì sao?"

Jackson: "Phong cảnh nơi đây thật đặc biệt, tôi muốn đồng chí Đồng làm người mẫu để cho tôi chụp mấy bức ảnh phong cảnh nông thôn."

Ôn Như Quy nghe thấy anh ta nói thế, lại lần nữa nhíu mày. Chẳng qua anh chưa kịp mở miệng thì đột nhiên nghe thấy có mấy đứa trẻ ở phía sau kêu lên: "Chạy mau, chạy mau, ngỗng tới!"

Đồng Tuyết Lục nghe thấy tiếng đám trẻ thì quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa bị dọa sợ đến đái ra quần. Chỉ thấy không biết từ lúc nào phía sau lưng lại xuất hiện một đàn ngỗng trắng đang vỗ cánh hung hăng lao về phía bọn họ.

Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp nói câu nào thì đột nhiên thấy cơ thể mình nhẹ đi. Cô cúi đầu nhìn một cái đã thấy cơ thể mình bị Ôn Như Quy bế lên.

"Đừng sợ, có anh ở đây."

Ôn Như Quy vừa nói xong, lập tức ôm cô chạy như điên. Đường ở nông thôn không hề bằng phẳng, hơn nữa Ôn Như Quy còn ôm một người trong tay vậy mà lại có thể khỏe mạnh chạy như bay.

Jackson còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, trông thấy Ôn Như Quy đột nhiên bế Đồng Tuyết Lục lên thì càng ngây ngẩn hết cả người: "Đồng chí Ôn, đồng chí Đồng, 2 người làm cái gì vậy?"

Jackson vừa nói xong đã thấy Ôn Như Quy "vèo" một cái chạy tới kế bên cạnh người anh ta. Trong gió truyền đến giọng nói của Ôn Như Quy: "Chạy mau."

- -- Nhưng mà đã muộn mất rồi.

Một đàn ngỗng trắng lao tới phía trước, mổ vào chân và bắp chân của Jackson. Còn có một con ngỗng trắng đặc biệt khác với đồng loại, nó vỗ cánh bay lên, lao về phía Jackson mộ không phân biệt bất kỳ chỗ nào

Jackson đau đớn hét lên một tiếng, tiếng hét thê lương, thảm thiết cắt ngang không trung.

Đồng Tuyết Lục nghe thấy thì sợ đến mức cả người run lên.

May mắn thay người của nhóm sản xuất đã rất nhanh đuổi đàn ngỗng trắng đó đi, chỉ có điều Jackson vẫn là bị tấn công thật thảm hại. 2 cái bắp chân của anh ta có vài chỗ bị đàn ngỗng trắng mổ đến bị thương, thảm nhất là

Một người phụ nữ đi từ trong góc của trạm y tế đi ra sau khi đã xem xét tình hình, nhìn thấy nhóm người Đoàn Tuyết Lục vội vã chạy tới thì nói: "Mọi người không cần quá lo lắng, dương v*t của chàng trai kia không bị kẹp đứt, chỉ rách ít da thôi, về sau này vẫn có thể dùng được."

Đồng Tuyết Lục: "..."

Ôn Như Quy: "..."

Mọi người: "..."

Người phụ nữ này nói xong thì ngay lập tức đi nói với những người khác vì vậy mọi người của nhóm sản xuất đều rất nhanh đã biết chuyện "cái đó" của Jackson bị ngỗng trắng mổ sứt da.

Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm, lặng lẽ thắp cho anh ta một nén nhang.

[HẾT CHƯƠNG 92]