===

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Ôn Như Quy đã chuẩn bị xong hết.

Chờ sau khi ông cụ Ôn chuẩn bị xong, cả nhà đi tới Đồng gia.

Ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu vừa thấy mặt nhau là bắt đầu giằng co.

Tư lệnh Tiêu: "Vội vàng tới nhà tôi sớm như vậy, ông là đáng sợ cháu trai ông không cưới được vợ sao?"

Ông cụ Ôn tức giận đến run cả râu: "Đánh rắm vào mặt ông! Sáng sớm chúng tôi đã tới đây là vì coi trọng Tuyết Đồng, ông già cả đời chưa từng cưới vợ như ông thì biết cái gì!"

Ngực Tư lệnh Tiêu bị trúng một mũi tên: "Tuy rằng cả đời tôi chưa từng cưới vợ, nhưng tôi có nhiều hơn ông 1 đứa cháu trai và 2 đứa cháu gái!"

Ngực ông cụ Ôn bị trúng một dạo, trừng mắt nhìn Tư lệnh Tiêu.

- -- Ông già này cả đời không cưới vợ, vậy mà lại có nhiều cháu trai cháu gái như vậy, quá không công bằng!

Tư lệnh Tiêu thấy ông cụ bị mình làm cho tức giận đến mức không nói nên lời, trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái.

Ông cụ Ôn hừ một tiếng nói: "Sau này Tuyết Lục gả và Ôn gia chúng tôi, ông đừng tới nhà chúng tôi ăn nhờ ở đậu!".

- -- Tổn thương nhau đúng không, được thôi!

Ngực Tư lệnh Tiêu lại trúng mũi tên lần nữa: "..."

- -- Nghĩ đến việc cháu gái sắp bị heo Ôn gia trộm mất, tâm trạng lại thấy không tốt.

Đồng Tuyết Lục thấy thế thì không biết nói gì, chớp chớp mắt nhìn Ôn Như Quy, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Nhìn vào đôi mắt cô, tim Ôn Như Quy đập như sấm, nhanh chóng theo sau cô.

Đi vào phòng bếp, cuối cùng không có những người khác quấy nhiễu bọn họ.

Đồng Tuyết Lục nói: "Trong khoảng thời gian này anh ở nhà làm những gì?"

Đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy đảo qua gương mặt cô: "Đọc sách, và còn nhớ em."

- -- Ôi chao, anh chàng ngốc này vẫn nói những lời âu yếm như vậy.

Đồng Tuyết Lục không khống chế được khóe miệng mà nhếch lên, giơ tay vẽ xoắn ốc trên ngực anh: "Em cũng nhớ anh."

- -- "Oành" một tiếng.

Máu trong cơ thế Ôn Như Quỳ vọt lên trên mặt, tốc độ mặt và lỗ tai đỏ bừng lên có thể dùng mắt thường nhìn thấy được.

Đồng Tuyết Lục nhẹ nhàng vẽ vòng vòng ở trên ngực anh: "Lần trước anh chưa kịp tự chứng minh sự trong sạch, bây giờ anh có muốn chứng minh không?"

Tim Ôn Như Quy đập như sấm, anh cảm thấy tim mình đập nhanh như vậy, chắc chắn Lục Tuyết Đồng sẽ cảm nhận được.

Anh đột nhiên gật gật đầu: "Muốn, và cả phần thưởng lần trước nữa."

"Phụt ––"

Ý cười bên khoé miệng Đồng Tuyết Lục lạn đến đáy mắt: "Không phải anh nhớ mãi 2 việc này chứ?"

Đôi mắt đen của Ôn Như Quy nhìn cô, mặt càng đỏ hơn.

Đồng Tuyết Lục nhìn anh chăm chú nói: "Đi đóng cửa lại."

Ôn Như Quy nghe được lời này, dường như không thể khống chế được nhịp tim đập.

Anh xoay người đi tới cửa, còn nhìn ra bên ngoài, không nhìn thấy ai sau đó nhẹ, nhàng đóng cửa lại.

Đồng Tuyết Lục vẫy tay với anh, quyến rũ giống như yêu tinh hút hồn phách người khác.

Ôn Như Quy nhanh chóng đi tới chỗ cô giống như Đường Tăng bị hút hồn.

Đồng Tuyết Đồng nhón mũi chân, hôn một cái ở trên mặt anh trước: "Đây là phần thưởng lần trước."

Chỗ da thịt bị cô hồn tê tê dại dại, Ôn Như Quy có loại cảm giác muốn duỗi tay gãi một chút, nhưng mà ngứa ngáy trên mặt thì còn gãi được, còn ngứa ngáy trong lòng thì không thể gãi.

Mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục giống như thu thủy nhìn anh, giọng nói mềm mại: "Bây giờ, đến lượt anh tự chứng minh sự trong sạch."

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, dịu dàng chiếu lên người cô, khiến gương mặt cô trông càng trắng nõn non mịn hơn, lông tơ trên mặt giống như được mạ lên một lớp ánh sáng, ánh vàng rực rỡ.

Ôn Như Quy cảm giác không thể khống chế được nhịp tim của mình khi nhìn nốt ruồi đỏ xinh đẹp quyến rũ trên khóe mắt cô.

Anh giơ tay lên nhẹ nhàng ôm mặt cô, nhìn cánh môi đỏ tươi trơn bóng, cái đầu chậm rãi vươn tới gần.

Mùi hương độc đáo thuộc về cô xông vào mũi, làm yết hầu anh chuyển động 2, 3 cái theo bản năng.

Hơi thở của anh phun ở trên mặt cô, trên mặt Đồng Tuyết Lục có chút ngứa ngáy, tim đập còn hơi nhanh.

Vào lúc cánh môi 2 người sắp chạm vào nhau, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân...

"Chị, bên ngoài có người tới tìm chị, anh ấy nói anh ấy tên Tặc Sinh!"

(*) Tặc Sinh (Zéi Shēng): Miên Miên phát âm sai từ Jason (Kiệt Sâm – Jié Sēn)

Nghe thấy giọng nói của Đồng Miên Miên, Đồng Tuyết Lục đẩy Ôn Như Quy ra.

Ôn Như Quy lùi lại phía sau 2 bước, khuôn mặt vẫn đỏ như rỉ máu, trong lòng lại hụt hẫng một chút.

Đồng Tuyết Đồng thấy dáng vẻ của anh có chút đáng thương, cầm tay anh nói: "Lần, sau chúng ta lại chứng minh."

Nói xong cô đi ra mở cửa.

===

Vừa mở cửa ra, thân mình nhỏ nhắn của Đồng Miên Miên đã vọt tới: "Chị, có người tìm chị!"

Đồng Tuyết Lục xoa xoa đầu cô bé: "Chị biết rồi, anh ấy tới đây một mình, hay là tới đây với nhiều người?"

Đồng Miên Miên nghiêng đầu, non nớt nói: "Chỉ có một mình, chị, tại sao lại có người tên là Tặc Sinh, anh ba nói Tặc Sinh là con của kẻ trộm."

Đồng Tuyết Lục: "......

- -- Lời giải thích này rất mạnh mẽ!

"Không phải Tặc Sinh, là Jason, một lát nữa các em không được nói lung tung ở trước mặt khách, đã biết chưa?"

Bình thường 2 anh em nói chuyện nhau, Đồng Gia Tín thích trêu chọc Đồng Miên Miên, thỉnh thoảng còn lừa gạt cô bé nên lúc Đồng Miên Miên nói với cô rằng anh ba rất xấu thì cô chưa từng ngăn cản cô bé.

Cô cảm thấy bản tính của trẻ em không nên bị giới hạn bởi từng quy tắc, nếu không sẽ mất đi linh tính.

Chỉ cần bọn chúng không sai ở hầu hết mọi mặt, không làm việc trộm cắp, không làm việc trái pháp luật, đi ra ngoài không nói linh tinh, cô sẽ không gò bó bọn chúng.

Hơn nữa giữa trẻ em luôn có cách chơi với nhau rất độc đáo thuộc về bọn chúng, cho dù cãi nhau cũng được, đấu võ mồm cũng được, bọn chúng sẽ tìm được cách giải quyết tốt nhất, người lớn can thiệp vào ngược lại sẽ không tốt.

Nhưng bây giờ Đồng Miên Miên đang nói là người ngoài, cô nhất định phải dạy bảo cô bé.

Đồng Miên Miên vẫn nhớ việc lần trước làm sai bị chị gái phạt đứng, nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc lẩm bẩm nói: "Miên Miên không nói, Miên Miên sẽ ngoan ngoãn!"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Em đi nói với anh ba của em, nói anh ấy đừng nói hươu nói vượn, nếu không lát nữa chị sẽ không tha cho anh ấy!".

Đồng Miên Miên gật đầu, sau đó đá đôi chân ngắn nhỏ chạy đi tìm anh ba cô bé.

Tuy rằng anh ba khó coi, nhưng anh ba vẫn rất thương cô bé, cô bé cũng không thể nhìn anh ba bị phạt.

Đồng Tuyết Lục quay đầu lại giải thích với Ôn Như Quy: "Jason là con trai của Tạ Thành Chu phiên dịch viên của Liên Hiệp Quốc, em cũng không biết vì sao anh ta lại tới đây, em qua đó xem thử."

Ôn Như Quy: "Anh qua đó với em."

"Được."

Jason đã ngồi ở phòng khách.

Ông cụ Ôn như gặp kẻ địch lớn, đôi mắt như đèn pha quét tới quét lui ở trên người anh ta.

Ánh mắt Tư lệnh Tiêu nhìn anh ta cũng mang theo vẻ soi mói và bắt bẻ.

Jason không ngờ vừa vào cửa đã gặp 2 ông cụ như vậy.

Đôi mắt 2 ông cụ sắc bén như 2 thanh kiếm, khí chất người này mạnh mẽ hơn người kia, anh ta bị bọn họ nhìn tới mức sau lưng chảy mồ hôi lạnh.

Vào lúc anh ta muốn đánh trống rút lui, thì bóng dáng Đồng Tuyết Lục xuất hiện ở cửa.

Jason lập tức giống như nhìn thấy chúa cứu thế, đứng lên: "Đồng chí Đồng, cuối cùng cô cũng tới rồi!"

"Cô còn không tới thì tôi sợ cái mạng nhỏ của tôi sẽ không còn nữa."

Đồng Tuyết Lục cười nói: "Sao đồng chí Tiểu Tạ biết địa chỉ nhà tôi?"

Jason nói: "Là bộ trưởng Lâm đưa địa chỉ nhà cô cho tôi."

Khoé miệng Đồng Tuyết Lục nhếch lên, trong lòng hỏi thăm tổ tông nhà bộ trưởng Lâm một chút: "Vậy sao anh lại tới đây? Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Jason: "Lần trước tôi chụp ảnh cô, mấy hôm trước tôi đã rửa nó rồi, nên mang tới đây cho cô."

Nói xong anh ta lấy ra 4, 5 bức ảnh đưa tới: "Đồng chí Đồng chụp ảnh rất đẹp, tôi cảm thấy cô rất thích hợp làm model, model chính là người mẫu."

Đồng Tuyết Lục nhận lấy ảnh chụp nhìn một chút.

Chưa kể, kỹ thuật chụp ảnh của Jason thật sự rất tốt, cho dù cô mặc bộ quần áo xám xịt đó, anh ta cũng có thể chụp cô thành tiên nữ.

Đương nhiên đây cũng vì cô xinh đẹp giống như tiên nữ, nếu không kỹ thuật dù có tốt cũng vô dụng.

"Cảm ơn anh, những bức ảnh này chụp rất đẹp."

Jason nghe cô nói như vậy, lập tức lộ ra hàm răng trắng: "Cô thích là tốt rồi, tôi rất vui khi nghe được cô nói như vậy!"

Ôn Như Quy nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, lồng ngực dâng lên một cảm giác không thoải mái.

- -- Loại cảm giác này chưa từng có, anh rất không thích người đàn ông trước mặt.

Anh bước lên nói: "Chào anh, tôi tên Ôn Như Quy, là bạn trai của Đồng Tuyết Lục."

Dường như lúc này Jason nhận ra sự tồn tại của Ôn Như Quy, duỗi tay bắt tay Ôn Như Quy nói: "Chào anh, tôi là bạn của đồng chí Đồng, rất vui được làm quen với anh!"

Lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục nhìn thấy Ôn Như Quy có dục vọng chiếm hữu như vậy.

Nhưng như vậy mới có phẩm vị của đàn ông, cô thích.

Đồng Tuyết Lục cười nói: "Một lát nữa đồng chí Tiểu Ta muốn đi đâu, mấy người khác sẽ đến đón anh sao?"

Jason lắc đầu: "Cha tôi tới nhà họ hàng chúc tết rồi, tôi cố ý tới tìm cô, bộ trưởng Cao nói cô sẽ đưa tôi đi tham quan khắp nơi."

Khoé miệng Đồng Tuyết Lục nhếch lên, trong lòng cũng hỏi thăm một lượt tổ tông nhà bộ trưởng Cao một chút.

- -- Bà nội nó, ăn tết mà còn không cho người ta nghỉ ngơi.

Nhưng mắng thì mắng, cô cũng chỉ có thể đón nhận cái bóng đèn này.

Nếu Jason tới đây, Đồng Tuyết Lục muốn làm cơm trưa sớm hơn một chút, cô cảm thấy có thể là anh ta tới ăn ké cơm.

Bởi vì Ôn Như Quy thích ăn cá, cho nên trước tết cô đã cố ý để lại 2 con cá, chỉ chờ anh tới ăn.

Cô lấy một con cá làm canh cá trích, một con làm cá hầm cải chua.

Ngày hôm qua vẫn còn sủi cảo, nấu thành 2 đĩa, rồi làm thêm món măng xào thịt và rau xanh xào là được.

Trong lúc cô nấu cơm Ôn Như Quy vẫn luôn ở trong phòng bếp giúp cô, 2 người lại có thêm thời gian ở chung ngắn ngủi.

Jason ở bên ngoài bị bọn trẻ vây quanh, bởi vì trong tay anh ta có máy ảnh, bọn trẻ cực kỳ tò mò về cái thứ đen ngòm này.

Jason cũng vô cùng kiên nhẫn, giải thích cho bọn trẻ, rồi chụp cho bọn chúng không ít ảnh, chơi với mấy đứa trẻ cực kỳ vui vẻ, làm bọn nhỏ lập tức hoà đồng với anh ta.

Đồ ăn được mang ra phòng khách, mùi hương quyến rũ tràn ngập khắp toàn bộ phòng khách, khiến tất cả mọi người đều không nhịn được nuốt nước miếng.

Mùi hương canh cá trích thơm nồng, canh cá được nấu thành màu trắng sữa, màu rất đẹp mắt, hương vị tươi ngon, uống một ngụm, cả người cảm thấy ấm áp.

Cá hầm cải chua thì thịt cá cay cay mềm mềm, dưa chua giòn giòn, ăn vào miệng đầu lưỡi tê tê cũng không nỡ ăn ít.

Măng xào thịt kèm với ớt xanh, măng hoà quyện cùng nước thịt và ớt xanh cay nồng, vừa ngon miệng vừa thơm vừa giòn, cắn một miếng, rột rột rột rột, ăn vô cùng ngon.

Trên miệng mọi người đều là dầu.

Jason cũng liên tục khen ngợi Đồng Tuyết Lục: "Đồng chí Đồng, tài nấu nướng của cô thật là tuyệt! Tôi lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn, của món ăn Trung Quốc đấy!"

"Cô làm món canh cá trích này cực kỳ ngon, nói không ngoa một mình tôi có thể ăn hết một nồi này!"

"Đồng chí Đồng đúng là vừa xinh đẹp vừa có tài..."

- -- "Cạch" một tiếng!

Jason còn chưa nói xong đã bị âm thanh này ngắt lời.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi đũa trên tay Ôn Như Quy đã bị anh bẻ gãy.

Mọi người: "..."

Ôn Như Quy nhàn nhạt nói: "Cháu không cẩn thận dùng sức hơi lớn một chút."

Mọi người: "..."

- -- Đây là một chút sao?

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn anh: "Em đi lấy đôi đũa mới cho anh?"

Ôn Như Quy lắc đầu: "Không cần, tự anh đi là được rồi."

Đồng Tuyết Lục gật đầu.

Bởi vì sự cố nhỏ ngoài ý muốn, Jason không thể tiếp tục khen ngợi cô nữa.

===

Sau khi cơm nước xong, anh ta vẫn chưa có ý định ra về.

Anh ta không đi, chắc chắn Ôn Như Quy và ông cụ Ôn cũng sẽ không đi.

Một đám người ngồi trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ cũng không phải là cách hay.

Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút rồi nói: "Đồng chí Tiểu Tạ đã đi thăm Tử Cấm Thành chưa?"

Jason gật đầu: "Thăm rồi, vừa về nước ngày thứ 3 tôi đã đi tham quan rồi, kiến trúc rất đồ sộ!".

Đồng Tuyết Lục: "Vậy chúng ta đi tham quan Tử Cấm Thành một lần nữa nhé."

Sau khi xuyên vào thế giới này, cô vẫn chưa tới đó tham quan lần nào.

Jason: "..."

Ôn Như Quy ở một bên nghe vậy, cuối cùng trên mặt cũng có một chút ý cười.

Đồng Tuyết Lục muốn ra ngoài với đàn ông, chắc chắn Ôn Như Quy cũng sẽ đi theo.

Mấy anh em Đồng Gia Minh cũng muốn đi ra ngoài, ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu cũng không ngồi yên.

- -- Bọn nhỏ đều đi ra ngoài rồi, 2 ông già bọn họ ngây ngốc ở nhà có ý gì?

Nhìn thấy Đồng gia muốn ra ngoài đi chơi, Ngụy gia bên cạnh cũng muốn đi cùng.

Vì thế cả một đoàn người đi đến Cố Cung.

Mọi người nói nói cười cười suốt cả đường đi, không khí cực kỳ sôi động.

Jason cầm máy ảnh của anh ta chụp ảnh khắp nơi, thỉnh thoảng cũng sẽ chụp ảnh cho mọi người.

Mỗi lần chụp ảnh, chụp hình thì không sao. Nhưng khi mọi người biết Jason đang quay bọn họ thì bọn họ lập tức cứng đờ cả người, trông vô cùng buồn cười.

Vào năm 1961, Cố Cung được quốc gia liệt vào danh sách các văn vật trọng điểm hàng đầu cả nước cần được bảo vệ, đồng thời nó cũng là công trình kiến trúc cổ bằng gỗ có quy mô lớn nhất được bảo tồn hoàn chỉnh nhất.

Trước khi xuyên sách cô đã tham quan Cố Cung mấy lần, nhưng bây giờ nhìn thấy, trong lòng vẫn không nhịn được chấn động và kinh ngạc.

Nó giống như một bức tranh to lớn, vẽ lên màu đỏ diễm lệ, khiến bất cứ ai nhìn thấy nó cũng đều bị thuyết phục vì sự kinh ngạc này.

Một tấm vé vào cửa có giá 1 hào, cũng không rẻ.

Thời buổi này nếu muốn vào tham quan miễn phí thì cần hẹn trước thông qua đơn vị tổ chức.

Nhưng bởi vì bọn họ tới đây đột xuất, bởi vậy chỉ có thể ngoan ngoãn trả tiền.

===

Tham quan 1 tiếng đồng hồ, bọn họ ra khỏi Cố Cung.

Chủ yếu là vì đội của bọn họ có người già và trẻ nhỏ, thật sự không thể đi hết toàn bộ Cố Cung.

Nhưng Jason lại chụp được không ít ảnh.

Đồng Tuyết Lục còn nhờ anh ta chụp ảnh cho mình và Ôn Như Quy.

Ôn Như Quy thấy thế, ý cười trong mắt càng dày đặc hơn.

Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy chụp ảnh chung, mấy đứa bé Đồng Miên Miên cũng muốn chụp, sau đó Tư lệnh Tiêu cũng muốn chụp riêng với cháu trai cháu gái.

Tư lệnh Tiêu cũng chụp, sao ông cụ Ôn có thể chịu lép vế, chắc chắn ông cụ cũng muốn chụp.

Vì thế Jason tới làm khách nay lại trở thành thợ chụp ảnh.

- -- Rất hấp dẫn.

Sau khi chụp xong.

Mọi người đi về nhà, Jason là một người đam mê nhiếp ảnh, chụp lâu như vậy cũng không cảm thấy một chút nào.

Anh ta cầm máy ảnh vừa đi vừa chụp mái hiên.

Đột nhiên anh ta vấp phải một viên đá to dưới chân, cả người lao về phía trước.

Phía trước anh ta có một cục đá nhô lên, anh ta ngã xuống chắc chắn đầu sẽ đập vào cục đá lớn.

Mọi người hít sâu một hơi.

Đúng lúc này, Đồng Tuyết Lục dùng tốc độ trăm mét lao tới, nhấc chân đá một cái.

Jason bị đá sang một bên, "bịch" một tiếng ngã vào hố đất, cả miệng dính đầy đất.

Jason ngẩng đầu lên, 2 mắt sáng long lanh: "Đồng chí Đồng, cô thật dũng cảm!".

Mọi người:???

Đồng Tuyết Lục:???

[HẾT CHƯƠNG 89]