Sau khi trở về Đồng gia, cô không quay lại thăm Đồng gia bên kia nữa là vì 3 lý do.

- -- Thứ nhất, cô bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.

Kể từ sau khi về Đồng gia, cô vừa đấu với người ở quê vừa đổi vị trí công tác, tìm nhà rồi lại giúp Tô Tú Anh tố giác chồng. Sau đó lại xảy ra chuyện ở trường học, mãi cho đến gần đây mới có thời gian nghỉ xả hơi.

- -- Thứ 2, là cô cố tình xa cách.

Lúc ban đầu đúng thật là cô có ý duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Đồng gia bên kia, nhưng lần trước cô vừa trở về thì Đồng Chân Chân đã đánh Miên Miên. Cuối cùng, mặc dù Đồng Chân Chân bị đưa đến nông trường, nhưng cứ hễ có mặt cô ta một hôm là bọn cô không thể nào chung sống hòa bình.

Nếu như cô cứ tiếp xúc với Đồng gia, sẽ chỉ kích thích Đồng Chân Chân khiến cô ta càng căm ghét mình hơn thôi. Thật ra cô không lo cô ta sẽ nhắm vào mình, cô chỉ sợ cô ta điên lên ra tay với 3 anh em. Nhất là Đồng Miên Miên, con bé còn quá nhỏ hoàn toàn không khả năng tự bảo vệ bản thân.

Thế nên cô chọn cách tránh càng xa càng tốt.

- -- Cuối cùng, chính là một giọt máu đào hơn ao nước lã.

Lần trước mẹ Đồng nhìn thấy cô bị Đồng Chân Chân đánh, điều đầu tiên bà quan tâm không phải là việc cô có bị thương hay không, mà là bảo cô đừng báo công an.

Ở trong sách cũng vậy, mẹ Đồng luôn nói bà thương yêu con gái ruột và con gái nuôi như nhau. Nhưng sau này Đồng Chân Chân hãm hại nguyên chủ, khiến cô gả cho người chồng đời trước của mình, cũng chính là tái hôn với gã chồng bạo lực gia đình, Đồng gia lại chẳng hề ra tay cứu giúp.

Đến khi Đồng Tuyết Lục kia bị chồng bạo hành đến chết, cha Đồng và mẹ Đồng cũng không đòi lại công bằng cho cô.

Vì vậy, sau khi Đồng Chân Chân bị đưa đến nông trường, cô không liên lạc nhiều với Đồng gia nữa.

Nhưng không liên lạc nhiều không có nghĩa là cô chẳng làm gì cả.

Lần trước khi cô nhờ Phương Tỉnh Viện mang tiền trả cho Trần Nguyệt Linh, cô đã mua đồ ăn nhờ cô ấy mang về cho Đồng gia.

Trung thu vốn dĩ phải về, nhưng lúc đó trời mưa không về được. Hôm sau Phương Tĩnh Viện đến tiệm ăn, cô lại lần nữa nhờ cô ấy mang bánh Trung thu cùng với sủi cảo do cô tự tay làm đến Đồng gia.

Lần này vừa hay tin mẹ Đồng vào viện, cô lập tức đến thăm.

Cô không thường xuyên trở về đó là lỗi của cô, nhưng cô không ngờ mẹ Đồng lại nói mình thậm tệ như vậy.

===

Một cô y tá bước đến, nhìn cô một cách khó hiểu: "Cô đến đây thăm bệnh nhân à? Sao cứ đứng mãi ở cửa không vào?"

Đồng Tuyết Lục cong môi cười: "Tôi đang định vào đây."

Mẹ Đồng ở trong phòng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền vào, toàn thân bà đờ ra, sắc mặt trở nên tệ đi.

Đồng Tuyết Lục đẩy cửa bước vào, ánh mắt của bà thím vừa nói chuyện với mẹ Đồng nhìn qua cô, lớn giọng hỏi: "Con gái, con tìm ai?"

"Chào thím ạ, con đến thăm mẹ con." Đồng Tuyết Lục lanh lợi cười nói, cô quay qua nhìn sang mẹ Đồng, gọi một tiếng: "Mẹ."

Khóe miệng mẹ Đồng mấp máy, nhưng không thốt ra được nửa chữ.

Đồng Tuyết Lục như thế không nhận ra sự lúng túng của bà, cô vẫn thản nhiên đặt đồ ăn lên cái tủ bên cạnh.

Cô rót một ly nước ấm đưa sang cho mẹ Đồng: "Mẹ, trước đó con không biết mẹ bị bệnh, hôm nay nghe Tĩnh Viện nói con mới biết."

Mẹ Đồng nhận lấy cái cốc sứ, ậm ờ 2 tiếng, đôi mắt không dám đối diện với cô.

Bà thím bên cạnh nghe thấy vậy thì ôi chao" một tiếng: "Đây là con gái của chị hả? Ủi chà, đẹp gái quá ta!"

"Chị à, chị có phúc quá nha! Con gái vừa xinh đẹp lại còn biết quan tâm, vừa hay tin chị bị bệnh đã lập tức đi từ quê lên thăm, đúng là một đứa con có hiếu!"

Sắc mắt của mẹ Đồng đã cứng đến mức không thể cứng hơn, tình huống này trả lời hay không cũng không được.

- -- Quê thật.

Bà thím kia nói xong, tự dưng cảm thấy không đúng: "Không đúng, hôm nay con gái chị mới biết mà. Sao con đến đây nhanh vậy, không lẽ vùng quê mà con sống nằm ở gần đây?"

Me Đồng sợ Đồng Tuyết Lục lỡ miệng nói ra, càng sợ cô nói ra chuyện Đồng Chân Chân bị nhốt ở nông trường, vội vàng bảo: "Đúng rồi, chỗ con bé làm thanh niên trí thức cách Bắc Kinh không xa."

Bà thím là không nói nữa, trong mắt lóe lên vẻ thâm thúy.

Ban nãy nghe mẹ Đồng khoe khoang về con gái, bà ấy còn cho rằng đứa con gái kia đến nông trường cực khổ nào đó làm thanh niên trí thức chứ, hóa ra là ở gần đây.

Nhóm sản xuất gần Bắc Kinh không chỉ có vị trí địa lý thuận lợi mà kinh tế cũng sung túc. Phải có quan hệ mới có thể đi đến mấy chỗ đó làm thanh niên trí thức. Hơn nữa, người sang đó 8 - 9 phần là để tránh bị đưa đến những chỗ xa xôi mà thôi.

- -- Cho nên, nói cái gì mà đáp lại lời kêu gọi của đất nước, bớt dát vàng lên mặt mình đi!

Mẹ Đồng nhìn ra suy nghĩ trong mắt của bà thím, nhưng chẳng thể nào giải thích, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

(*) Ngậm bồ hòn làm ngọt: phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng, mà bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ.

- -- Đắng lòng quá!

Ánh mắt Đồng Tuyết Lục hiện lên vẻ giễu cợt: "Mẹ, thân thể mẹ thế nào rồi? Bác sĩ nói ra sao?"

Mẹ Đồng nhíu mày: "Bác sĩ đã kê thuốc, hôm nay cũng không đau lắm."

Đồng Tuyết Lục: "Thế chính là điều trị bảo tồn rồi, sau cuộc điều trị là chuẩn bị phẫu thuật đúng không ạ?"

Mẹ Đồng nghe thấy mấy chữ "phẫu thuật" thì lập tức cau mày: "Phẫu thuật cái gì, mẹ cũng không bị bệnh gì quá nặng. Với cả hiện tại mẹ đã hết đau rồi, ngày mai là có thể xuất viện."

Theo quan điểm của mẹ Đồng, phẫu thuật là chuyện vô cùng xui xẻo.

Cơ thể bị mổ xẻ thì có thể là chuyện tốt gì chứ?

Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của bà càng bực bội hơn.

Biện pháp tốt nhất đối với bệnh viêm ruột thừa là tiến hành phẫu thuật cắt bỏ, mặc dù điều trị bảo tồn có thể làm giảm các triệu chứng. Nhưng có khả năng cao sẽ biến chứng thành viêm ruột thừa mãn tính, lúc đó sẽ càng phiền phức hơn.

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ đôi chút rồi nói khả năng này với mẹ Đồng

Mẹ Đồng vừa nghe câu đầu đã bực mình ngắt lời cô: "Con thì hiểu cái gì chứ? Con cũng chẳng phải bác sĩ, đừng nói nữa, lẽ nào con mong mẹ bị mố à?"

- -- Thế thì thôi, tùy bà, ngu thì chết.

Đồng Tuyết Lục ngậm chặt miệng không nói thêm gì, những chuyện cần nhắc nhở cô đã nhắc nhở, đối phương không nghe là chuyện của bà.

Bà thím bên cạnh nhìn cách chung sống của 2 mẹ con, càng nhìn càng cảm thấy khó hiểu.

- -- Ban nãy chỉ mong thổi con gái lên tận trời, sao lúc con gái đến rồi bà lại đen mặt, chứ?

Mẹ Đồng cảm nhận được cái nhìn nóng rực của bà thím đối diện, toàn thân bà như thể đang ngồi trên đống lửa: "Cơ thể mẹ không sao cả, con không cần ở bên cạnh, mau về đi."

Đồng Tuyết Lục nghe được câu đuổi khách thì đứng dậy: "Dạ, vậy mẹ nghỉ ngơi đi ạ, con rảnh sẽ quay lại thăm mẹ."

- -- Chuyện mặt nóng dán mông lạnh xưa giờ cô không làm.

===

Đúng lúc này của phòng bệnh bị đẩy ra, Thái Xuân Lan bước vào.

Thái Xuân Lan vừa nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đã ồn ào: "Sao em lại ở đây?"

Đồng Tuyết Lục: "Em đến thăm mẹ."

Thái Xuân Lan bĩu môi: "Thăm bệnh là giả, đeo bám mới là thật đúng không? Không biết lần này đến lượt người em nào của em xảy ra chuyện, em muốn mọi người giúp gì đây?"

Đồng Tuyết Lục còn chưa lên tiếng, bà thím đã thấy không vừa mắt: "Có người chị dâu nào đối xử với em chồng như vậy không? Chị à, chị chỉ ngồi nhìn con gái mình bị con dâu ăn hiếp thế sao?"

Nếu con dâu dám ăn hiếp con gái mình như thế, bà ấy chắc chắn sẽ tát nó vài cái bat tay thật mạnh.

Mẹ Đồng mở miệng nói một cách khô khan: "Xuân Lan, con đừng nói linh tinh."

Thái Xuân Lan liếc thấy thái độ này của mẹ Đồng, cô ta càng kiêu căng hơn: "Mẹ, mẹ còn bảo vệ nó làm gì? Nó chẳng phải người của Đồng gia chúng ta. Mấy năm qua nuôi nó đã đủ lỗ rồi, vậy mà nó còn mặt mũi ở đây bám lấy gia đình mình?"

Bà thím mở to mắt: "Cái gì cơ? Chẳng lẽ đây không phải em chồng cô à?"

Thái Xuân Lan không đợi mẹ Đồng ngăn cản đã "hừ" một tiếng: "Em chồng cái mả mẹ gì chứ, nó chẳng có bất cứ quan hệ nào với Đồng gia chúng tôi. Năm đó là đồn công an làm sai, hiện tại hai nhà đã phân rõ từ lâu rồi!"

Bà thím nhìn về phía mẹ Đồng, ánh mắt càng thâm thúy hơn.

Vừa rồi còn khoe khoang về con gái ruột của mình, đạp con gái nuôi xuống đất. Bà ấy còn thực sự cho rằng cô con gái nuôi này rất tệ nữa chứ.

- -- Nhưng nhìn thái độ của gia đình này đi chậc chậc đúng là đảo ngược đúng sai phải trái!

Mặt mẹ Đồng vừa ngượng vừa giận, trong lòng khó chịu như thể bị một tảng đá lớn đè lên!

Bà muốn lấy giày nhét vào miệng của Thái Xuân Lan!

Đồng Tuyết Lục suýt chút nữa phì cười.

- -- Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.

Thái Xuân Lan vả vào mặt mẹ Đồng "bốp bốp" vang dội!

Ngay vào lúc này, chị dâu cả Trần Nguyệt Linh cũng bước vào.

"Tuyết Lục, em đến rồi à?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Dạ, biết mẹ vào viện nên em đến đây thăm."

Trần Nguyệt Linh nhớ lại lần trước 2 em trai của cô bị trường đuổi học, cả Phương gia đều giúp đỡ hết mình. Trái lại Đồng gia bọn họ ai nấy đều giả bộ không biết chuyện, vẻ mặt cô ấy lập tức bối rối.

"Đúng rồi, số tiền mà lần trước em trả dư ra 20 tệ. Chị mãi chưa rảnh mang qua trả em, giờ đúng lúc đưa cho em này."

Thật ra không phải chưa rảnh để mang qua, mà là mẹ chồng không cho cô ấy đi qua.

Đồng Tuyết Lục vội xua tay: "Không cần đâu, khi đó em rời đi là mượn tiền trong nhà, tiền dư ra chị mua trái cây cho mẹ ăn đi ạ. Em còn phải về làm việc, em đi trước đây."

Nói rồi cô xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Bên trong truyền ra tiếng của Thái Xuân Lan.

"Chị dâu cả, trước đó sao không nghe chị nói chuyện Tuyết Lục đưa dư 20 tệ. Nếu hôm nay không gặp nó, phải chăng chị sẽ im ỉm luôn?"

"Xuân Lan em nói bậy cái gì vậy..."

"2 đứa ngu bọn bây im miệng hết cho mẹ!"

Mẹ Đồng giận đến mức ngực phập phồng lên xuống, bà cảm thấy cả đời này của mình chưa bao giờ bẽ mặt đến vậy!

Bà thím bên cạnh bĩu môi, đi về giường của mình. Bà ấy dự định sẽ không nói chuyện, với gia đình này nữa!

===

Đồng Tuyết Lục rời khỏi bệnh viện, bên ngoài ánh nắng rất đẹp, ấm áp chiếu lên người.

Ban nãy cô không dùng thủ đoạn để khiến mẹ Đồng càng lúng túng hơn, không phải là cô có điều e dè, cũng chẳng phải cô nhát gan. Mà do cô cảm thấy không cần thiết.

Mẹ Đồng có ơn nuôi dưỡng, dạy dỗ với nguyên chủ. Cô thắng rồi người khác sẽ cảm thấy cô có lý, nhưng không chịu nhường bước.

Hơn nữa, không phải bất cứ ai cũng có thể trở thành mục tiêu tấn công của cô.

Như Lưu Đông Xương, xưa nay cô không tấn công thứ cặn bã.

- -- Sau này cô sẽ càng cách xa Đồng gia.

Miễn là Đồng Chân Chân không tới quấy nhiễu họ, mọi người đều có thể bình yên.

Trở về tiệm ăn, Đồng Tuyết Lục phát hiện đôi mắt của Mạnh Thanh Thanh dường như hơi sưng, giống như vừa khóc xong.

"Thanh Thanh, có phải cố xảy ra chuyện gì không?"

Đôi mắt cô ấy ửng đỏ, lông mi chớp liên tục, khóe miệng mím chặt thành một đường.

Hiện giờ đầu bếp Mạnh không có ở tiệm ăn, Đồng Tuyết Lục cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp ông ấy chăm sóc Mạnh Thanh Thanh,

Bởi vậy, cô kéo tay cô ấy đi vào trong góc bên cạnh: "Thanh Thanh, nếu cô tin tôi có thể nói cho tôi biết, chỉ cần tôi làm được nhất định sẽ giúp cô."

Mạnh Thanh Thanh cắn môi dưới, nhíu mày: "Tuyết Lục, tôi..."

Đúng lúc này, ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai cô gái ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Lưu Đông Xương đang nhàn nhã bước vào.

Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy Lưu Đông Xương thì như động vật nhỏ bị hoảng sợ, toàn thân run rẩy: "Hồi sáng tôi quên chưa quét dọn con hẻm, giờ tôi đi quét đây!"

Nói xong cô ấy cúi đầu vội vã rời đi.

Đồng Tuyết Lục nhìn theo bóng lưng cô ấy, như có điều suy nghĩ.

Thời gian sắp tới, cô phải đặc biệt chú ý đến 2 người Mạnh Thanh Thanh và Lưu Đông Xương.

Cô phát hiện Mạnh Thanh Thanh luôn trốn tránh Lưu Đông Xương, chỉ cần nhìn thấy anh ta, cô ấy liền bị dọa cho chết khiếp.

Ánh mắt của Lưu Đông Xương thường dùng trên người Mạnh Thanh Thanh, ánh nhìn ấy như thế đang quan sát con mồi. Khi trông thấy Mạnh Thanh Thanh hoảng sợ, trên, gương mặt đó sẽ lộ ra nụ cười hèn hạ. Khiến Đồng Tuyết Lục không thể không nghĩ theo hướng xấu.

Lưu Đông Xương vấp phải trở ngại chỗ cô, có khi nào anh ta quay đầu đi tìm Mạnh Thanh Thanh không?

Cô dám trực tiếp bật lại Lưu Đông Xương, nhưng Mạnh Thanh Thanh nhát gan thế này, có lẽ không làm được chuyện như vậy.

Vừa nghĩ đến, gương mặt của Đồng Tuyết Lục không khỏi sầm xuống,

===

Tới giờ tan làm, Đồng Tuyết Lục vốn định cùng về với Mạnh Thanh Thanh nhưng không ngờ anh họ của cô ấy đến đón.

Có anh họ đi cùng, đương nhiên Mạnh Thanh Thanh không cần đến cô.

Trở về nhà, cô vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chói tai, tiếng kêu ấy có vẻ là của Tiếu Lục.

Cô khóa cửa rồi nhanh chân đi vào, sau đó trông thấy 2 anh em Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên đang tắm cho Tiểu Lục.

Tiểu Lục bị lạnh đến mức toàn thân run rẩy, lông gà dính chặt vào thân, trông vô cùng thảm thương.

Trên trán Đồng Tuyết Lục nổi lên 3 vạch đen: "2 đứa đang làm cái gì vậy?"

Đồng Miên Miên nhìn thấy cô, lập tức dùng đôi chân ngắn tũn của mình chạy sang: "Chị ơi, tụi em đang tắm cho Tiểu Lục!"

Đồng Tuyết Lục không ôm cô bé giống như mọi khi, nghiêm mặt nói: "Chị biết mấy đứa đang tắm cho Tiếu Lục, nhưng tại sao mấy đứa muốn làm vậy? Mấy đứa làm thế sẽ hại Tiểu Lục bị bệnh!"

Gà không thể tắm, chúng nó tự biết dùng cát để làm sạch cho bản thân.

Bây giờ mặt trời đã lặn, không có ánh nắng, thời này cũng không có máy sấy. Tiểu Lục được tắm như vậy nói không chừng sẽ bị bệnh.

Đồng Miên Miên ngẩn ra, đôi mắt to long lanh ánh nước khẽ chớp chớp, bỗng chốc rưng rưng nước mắt.

Đồng Gia Tín cũng ngơ ra, con ngươi xoay vòng, hiển nhiên lúc này đã biết mình gây họa rồi.

Đồng Tuyết Lục đi sang thử nhiệt độ của nước, biết là nước ấm cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp sau đó cô vội vàng vào nhà tìm bộ đồ cũ ra lau khô lông cho Tiểu Lục, sau đó lại làm ổ cho nó ở nhà bếp, nhà bếp có bếp lò nên nhiệt độ khá cao.

Tiểu Lục dường như bị hoảng sợ, cứ không ăn không uống, Đồng Tuyết Lục lo nó bị lạnh mà sinh bệnh.

2 anh em Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên biết mình làm sai nên chủ động đứng phạt ở cửa.

Sau đó Đồng Gia Minh cũng ra đứng phạt chung, cậu bảo mình không ngăn cản họ nên cũng có trách nhiệm.

Đồng Tuyết Lục bắt họ đứng phạt ở cửa 2 tiếng mới cho vào nhà,

Đồng Miên Miên chớp đôi mắt ngấn nước, bĩu môi: "Chị ơi, Miên Miên biết sai rồi, Miên Miên không dám nữa!"

Đồng Gia Tín dùng chân chà lên sàn nhà: "Chị, em cũng biết sai rồi, sau này em cũng không dám nữa!"

Đồng Gia Minh: "Tôi cũng sai, không ngăn cản 2 đứa nó kịp thời."

Đồng Tuyết Lục chỉ mấy chén nước đường gừng trên bàn: "Mỗi đứa uống một chén, tránh mai bị cảm lại phải tốn tiền!"

3 người nhanh chóng vâng lời uống hết nước đường gừng, sau đó lại đứng thành một hàng đợi dạy bảo.

Đồng Tuyết Lục nhìn lướt qua gương mặt của từng người: "Biết sai mà sửa là chuyện tốt, nhưng làm sai là phải chịu phạt. Đồng Gia Minh và Đồng Miên Miên trừ sữa mạch nha 3 ngày, Đồng Gia Tín quét dọn chuồng gà 1 tháng. Nếu như lát nữa Tiểu Lục bị chết cóng, trừ tiền tiêu vặt của em 3 tháng!"

Mỗi tháng cô sẽ phát cho mỗi đứa 5 hào tiêu vặt, 3 anh em để dành hay mua kẹo ăn với số tiền tiêu vặt này đều do chúng tự quyết định, tiêu xong là hết.

Nghe được bản phạt, Đồng Gia Tín vô cùng đau lòng, cả người ủ rũ.

Giọt nước mắt lớn của Đồng Miên Miên rơi xuống, cái mũi đỏ bừng, trông thật là đáng thương.

Thế nhưng Đồng Tuyết Lục chẳng hề dỗ cô bé, lúc nên chiều thì chiều lúc nên phê bình thì cứ phê bình, cô không muốn nuôi ra một đứa quậy phá.

===

Mẹ Đồng không biết là bị tức giận đến mức bệnh viêm ruột thừa trở nặng hay sao, vốn dĩ hôm sau đã có thể xuất viện nhưng đêm hôm ấy đột nhiên cơn đau lại quay trở

Uống thuốc cũng không có tác dụng, cuối cùng phải sắp xếp phẫu thuật.

Sau khi thuốc tê hết tác dụng, vết mổ bắt đầu đau dữ dội.

Mẹ Đồng nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch: "Vốn dĩ đã đỡ rồi, cũng tại cái miệng quạ đen của Tuyết Lục!"

Bây giờ mẹ Đồng mới dám nói ra câu này, bởi vì bà thím ở giường bên cạnh đã đổi phòng bệnh.

Cha Đồng rót một ly nước ấm rồi đưa sang cho bà, nghe thấy lời này thì cau mày: "Sao lại liên quan đến Tuyết Lục, bà đừng nghĩ ngợi lung tung!"

Mẹ Đồng đau đến mức hít hà: "Sao không liên quan đến con bé chứ, nếu không phải con bé đó cố ý đến đây chọc giận tôi, thì tôi đâu có trở thành như bây giờ?"

Cha Đồng chẳng hiểu gì cả, nhìn bà: "Sao bà lại trở nên thế này? Tuy rằng Tuyết Lục không phải con gái ruột của chúng ta, nhưng dù sao chúng ta cũng đã nuôi dưỡng, ở cạnh con bé nhiều năm như thế. Chẳng phải trước đây bà còn nói sẽ tiếp tục xem con bé là con gái ruột à?"

Mẹ Đồng dựa vào gối, nhắm mắt không lên tiếng.

Bà cũng chẳng biết mình đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào.

Ban đầu đúng là bà muốn có cả 2 đứa con gái, thương 2 đứa như nhau. Nhưng 2 đứa bọn nó cứ như nước với lửa, vừa sáp lại là sẽ cãi nhau.

Từ đầu là Đồng Tuyết Lục hung hăng hống hách, lần nào Đồng Chân Chân cũng bị dồn đến mức phải trốn đi khóc thầm, bà thấy mà cực kỳ khó chịu.

Con gái ruột của bà từ nhỏ chưa từng có một ngày được sống sung sướng. Hiện giờ trở về còn bị con gái nuôi bắt nạt, đây là đạo lý gì chứ?

- -- Có lẽ là bắt đầu từ lúc ấy, bà đã không vừa lòng với Đồng Tuyết Lục rồi.

Đồng Tuyết Lục rời khỏi nhà, bà lại cảm thấy không nỡ. Mãi đến khi Đồng Chân Chân bị đưa đến nông trường cải tạo, sự bất mãn của bà đối với Đồng Tuyết Lục tiếp tục lan rộng.

Nhất là sau khi trông thấy dáng vẻ con gái gầy trơ cả xương, sự bất mãn ấy đã đạt đến đỉnh điểm.

Nếu như khi đó không phải Đồng Tuyết Lục khăng khăng muốn báo công an, nếu như con bé bằng lòng nói đôi câu xin tha cho Đồng Chân Chân, Đồng Chân Chân sao đến mức bị đưa đến nông trường chứ. Hiện giờ Đồng Chân Chân ở nông trường, con bé đó thì ăn ngon uống sướng ở tiệm ăn nhà nước.

- -- Bà nghĩ tới đâu là ruột đau tới đấy!

Hơn nữa sau khi Đồng Chân Chân bị đưa tới nông trường, đã gây không ít ảnh hưởng đến một nhà bọn họ. Có rất nhiều người ngấm ngầm giễu cợt bà nuôi con gái tốt cho người khác, con gái mình lại là kẻ xấu.

Vốn dĩ năm nay bà có thể được bầu làm cá thể tiên tiến, nhưng bởi vì chuyện này mà ngừng luôn.

Đồng Tuyết Lục thì đổi việc, chuyển nhà. Không chỉ không nói với bọn họ, mà còn không đến nhà. Đủ loại lý do kết hợp lại với nhau khiến bà trở thành dáng vẻ như bây giờ.

Cha Đồng thấy bà không lên tiếng, ít nhiều cũng đoán được khúc mắc của bà: "Sau này bà đừng nói như vậy nữa, nếu bà không thích con bé thì về sau bớt tiếp xúc đi."

Thật ra 2 nhà cũng không thể tiếp tục qua lại nữa.

Đồng Chân Chân có khúc mắc sâu như vậy với Đồng Tuyết Lục, nếu sau khi trở về trông thấy bọn họ đối tốt với Đồng Tuyết Lục, chỉ sợ trong lòng con bé sẽ khó chịu.

- -- Do đó, vì con gái ruột, bọn họ cũng sẽ cách xa Đồng Tuyết Lục.

Mẹ Đồng im lặng một lúc mới trả lời: "Thôi được, sau này tôi sẽ không nhắc đến, nữa!"

Có thể không nhắc, nhưng tình mẹ con chắc chắn cũng không còn nữa.

===

Sau khi Ôn Như Quy trở về căn cứ, người tinh mắt đều sẽ nhận ra rằng, anh trở về một chuyến thì vẻ mặt càng phấn khởi hơn.

Còn Chu Diễm lại giống như trái cà tím bị kết sương, ủ rũ chán chường. Dường như mỗi nơi anh ta đi qua đều bị che phủ bởi một bóng đen.

Buổi trưa hôm ấy, Hoàng Khải Dân tới tìm 2 người Chu Diễm và Ôn Như Quy ăn cơm.

Nhìn thấy dáng vẻ của Chu Diễm, anh ta không khỏi tò mò hỏi: "Sao anh trông rầu rĩ thế này? Chẳng phải chủ nhật đi chúc mừng sinh nhật cùng người yêu à?"

Chu Diễm giận đến nghiến răng: "Hay lắm tên Hoàng Khải Dân anh, tôi không đi tìm anh, anh còn mặt mũi đến tìm tôi! Không phải tại anh, sao người yêu tôi lại bỏ mặc tôi chứ! Cái tên lừa gạt nhà anh!"

Hoàng Khải Dân bị chửi mà chẳng hiểu gì sất: "Anh nói vậy là ý gì? Hôm đó anh không làm theo lời tôi dạy sao?"

Vừa nghe thấy câu đó, Chu Diễm càng giận hơn: "Chính bởi vì làm theo lời anh nói, cô ấy đã đá tôi một cái, tới giờ còn sưng to này!"

Nói rồi Chu Diễm vén quần lên, quả nhiên bắp chân bầm tím một mảng lớn, nhìn thấy mà giật mình.

Ở bên cạnh, lông mi Ôn Như Quy khẽ run lên, trong lòng nói một câu "may mắn".

Hôm đó vốn dĩ anh cũng muốn nói mặt lớn, nhưng vừa đối diện với gương mặt của Đồng Tuyết Lục, anh đã vô thức nói sai.

Bởi vì mặt của cô rất nhỏ, hình như còn không lớn bằng bàn tay anh. Khuôn mặt như thế đâu thể nói là mặt lớn như cái chậu được?

Hoàng Khải Dân thấy vết bầm cũng giật cả mình: "Không thể nào đâu, mỗi lần tôi nói vậy với người yêu của mình cô ấy đều vui vẻ không thôi. Sao đến anh lại khô được, chắc chắn là câu anh nói không đúng, anh nói lại lần nữa lời ngày hôm ấy cho tôi nghe đi!"

Chu Diễm hừ một tiếng: "Tôi bảo Tiểu Vân à, mặt của em lớn thật, còn lớn hơn cả thau rửa mặt!"

Ôn Như Quy: "..."

Hoàng Khải Dân: "..."

Hoàng Khải Dân hoàn hồn lại, họ một tiếng: "Tôi đã bảo anh nói không đúng mà, anh nói mặt lớn như cái chậu là được, sao lại lấy cái vật tham chiếu tệ hại kia?"

Chu Diễm chớp mắt, vẻ mặt hoang mang: "Có gì khác biệt à? Mặt lớn như cái chậu, chẳng lẽ ý không phải là mặt lớn như thau rửa mặt à?"

Hoàng Khải Dân gãi đầu: "Ý thì là vậy, nhưng anh không thể nói như thế. Lời anh nói, có cảm giác như đang chửi người ta ấy! Tôi nói vậy là khen cô ấy có phúc!"

Chu Diễm không phục: "Vậy hồi đó anh nói với người yêu anh thế nào? Anh nói hết cho tôi nghe xem!"

Hoàng Khải Dân ngẫm nghĩ rồi nói: "Hình như nói là, Niếp Niếp à, anh cảm thấy câu mặt lớn như cái chậu được tạo ra là vì em. Mặt lớn như chậu vàng chậu ngọc, mặt em to như thế chắc chắn là cô gái có phúc nhất trên thế giới này!"

Ôn Như Quy: "..."

Chu Diễm: "..."

Chu Diễm giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Anh còn nói không phải lừa tôi, sao anh không nói cho tôi biết là chậu vàng chậu ngọc chứ?"

Vẻ mặt Hoàng Khải Dân vô tội: "Tôi đâu biết anh sẽ nghĩ đến chậu rửa mặt chứ! Chuyện này cũng trách tôi không dặn dò kỹ. Thế này đi, tôi dạy anh dỗ dành người yêu, coi như lấy công chuộc tội?"

Chu Diêm nghi ngờ nhìn anh ta: "Anh khẳng định lần này sẽ không lừa tôi đó chứ?"

Hoàng Khải Dần khoác vai anh ta bảo: "Anh xem tôi là loại người gì chứ? Căn cứ chúng ta nhiều trai độc thân như vậy, sao tôi lại hại anh được!"

Chu Diễm hừ một tiếng: "Vậy cũng được, lần này anh phải dạy cho rõ đấy. Tôi không muốn không có người yêu giống như Như Quy đâu!"

Ôn Như Quy: "..."

- -- Đang nói yên lành, nhắc đến anh làm gì?

- -- Hiện giờ anh là người gần như có người yêu rồi!

Nghĩ đến Đồng Tuyết Lục, trong mắt anh toát lên sự ấm áp.

Thế là 3 người lại cùng đi ăn cơm.

===

Sau khi ăn cơm xong, Hoàng Khải Dân tiếp tục truyền đạt bí quyết tình yêu.

"Bây giờ người yêu anh đang giận, anh gọi điện thoại đến, dám chắc cô ấy sẽ không bắt máy của anh đúng không?"

Chu Diễm gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, chính là thế. Hôm đó tôi ở nhà cô ấy, cô ấy cũng không nói chuyện với tôi!"

Hoàng Khải Dân với vẻ "tôi biết ngay mà": "Nhưng nhất định phải giải thích sự hiểu lầm này, đã vậy thì anh viết thư cho cô ấy đi!"

Chu Diễm gãi đầu: "Cái này có cần thiết không? Đều ở cùng một thành phố, viết thư hình như hơi kỳ quái!" Quan trọng là chữ của anh ta không đẹp, anh ta không làm được.

Hoàng Khải Dân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc anh ta: "Chính bởi vì không cần thiết, mới sẽ ngạc nhiên vui mừng khi nhận được! Niềm vui của bất ngờ, quan trọng chính là phải khiến cô ấy kinh ngạc. Anh nghĩ xem, ở tại đơn vị của mình đột nhiên cô ấy nhận được thư của anh, có thể không bất ngờ, không mừng rỡ sao?"

Chu Diễm ngẫm nghĩ thấy hình như cũng có lý, nếu đột nhiên anh ta nhận được thư của người yêu gửi đến, anh ta cũng sẽ cảm thấy rất mới lạ, rất vui mừng.

Hoàng Khải Dân thấy Chu Diễm bị mình thuyết phục, tiếp tục nói: "Bởi vậy nên, hôm nay sau khi anh tan ca hãy về viết bức thư gửi sang đi. Giải thích rõ với cô ấy, sẵn tiện cho cô ấy biết tấm lòng của anh! Cô gái nào cũng dễ mềm lòng, nhận được thư của anh chắc chắn cô ấy sẽ tha lỗi thôi!"

"Hơn nữa thư còn có thể giữ lại, đợi sau này 2 người đầu tóc bạc phơ, lá thư này chính là vật gợi nhớ kỷ niệm xưa kia tốt nhất!"

Chu Diễm hoàn toàn bị thuyết phục.

- -- Quả thật nói quá hay, nói quá tuyệt vời!

- -- Sao anh ta không nghĩ đến cách hay như vậy nhỉ!

Anh ta nghĩ đến cảnh tượng sau này khi con đàn cháu đống, anh ta và người yêu đầu tóc bạc phơ tựa đầu vào nhau đọc thư cũ, lập tức cảm thấy vô cùng ấm lòng,

Chu Diễm quyết định rồi, sau khi tan ca anh ta sẽ viết một bức thư cho người yêu.

- -- Đó sẽ là vật kỷ niệm tình yêu của bọn họ!

Ôn Như Quy ở bên cạnh vẫn mang vẻ mặt hờ hững, không ai nhìn thấy bàn tay anh đang đặt dưới bàn khẽ gõ lên ghế tựa.

3 người tách ra, Ôn Như Quy trở về phòng làm việc.

Anh lấy cuốn sổ từ trong ngăn kéo, gạch bỏ chữ "lớn" và đổi thành chữ "nhỏ" trong câu "khen mặt cô ấy lớn".

Sau đó lại thêm một dòng vào bên trên.

- -- Năm, viết thư cho cô ấy, lá thư là vật kỷ niệm đẹp đẽ nhất.

===

Hôm đó sau khi tan tầm, 2 người Ôn Như Quy và Chu Diễm không hẹn mà cùng viết thư.

Chu Diễm cắn bút, mái tóc bị cào thành ổ gà.

Anh ta là chàng trai thuộc khối tự nhiên điển hình. Toán học Vật lý đều biết rõ, nhưng bắt anh ta đọc thơ viết văn thì đúng là muốn mong anh ta mà.

Viết thư cũng giống vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta quyết định chỉ nên đơn giản, đừng quá phức tạp khoa trương.

"Tiểu Vân, hôm đó là anh không biết nói chuyện. Thật ra anh muốn khen mặt em như chậu vàng chậu ngọc, rất có phúc. Nhưng em cũng biết anh nói năng vụng về mà, nên đã nói tầm bậy, xin em tha lỗi cho anh!"

Ở thân bài anh ta còn ghi thêm một đoạn kể lại những chi tiết nhỏ từ lúc hai người quen biết cho đến hiện tại, cuối cùng anh ta viết câu tổng kết:

"Tiểu Vân anh biết sai thật rồi, xin em tuyệt đối đừng bỏ rơi anh, có được không?"

Chu Diễm vừa viết xong, đang định kiểm tra lại thì bóng dáng của Ôn Như Quy đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc.

Ôn Như Quy mím môi: "Tôi chuẩn bị đến bưu điện gửi chút đồ, anh có cần tôi giúp anh gửi thư không?"

Chu Diễm vội vàng gật đầu: "Đúng là ngủ gật có người đưa gối, tôi đang định tìm người giúp tôi gửi thư đây!"

Tối nay Chu Diễm phải tăng ca làm thí nghiệm, viết thư đã là thời gian dành ra trong lúc trăm công nghìn việc.

Chu Diêm nhanh chóng bỏ lá thư vào phong thư, lúc đưa cho Ôn Như Quy thì nhìn thấy lá thư trong tay anh, tò mò hỏi: "Anh cũng đến bưu điện gửi thư à?"

Lông mi của Ôn Như Quy khẽ run đôi chút: "Đúng vậy, gửi cho bạn."

Chu Diễm không truy hỏi nữa, Ôn Như Quy không có người yêu, gửi cho ai cũng không gợi lên lòng hiếu kỳ của anh ta.

Ôn Như Quy mang bức thư đến Cục Bưu chính rồi gửi nó đi.

===

Một ngày sau, 2 người Đồng Tuyết Lục và Vương Tiểu Vân đã nhận được thư.

Khi Vương Tiểu Vân nhận được lá thư, quả nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng y như lời Hoàng Khải Dân nói.

Đồng nghiệp của cô ấy thấy vậy bèn cười trêu ghẹo: "Tiểu Vân, người yêu cô gửi thư cho cô à?"

Vương Tiểu Vân đỏ mặt, thẹn thùng gật đầu: "Tôi cũng không ngờ anh ấy sẽ gửi thư đến, 2 người ở cùng một thành phố có chuyện gì cứ nói trước mặt là được. Gửi thư làm gì chứ, rõ là phí tiền mà!"

Người đó nói: "Ôi chao, chứng minh trong lòng người ta có cô đó, thật là lãng mạn!"

Một người khác cũng chọc theo: "Cô nên nói thật là romantic mới đúng chứ!"

"Mấy người cứ cười tôi, tôi mặc kệ mấy người đó!"

Mặt của Vương Tiểu Vân càng đỏ hơn, giậm chân chạy đi.

Đến chỗ không người, bấy giờ cô ấy mới phấn khích mở thư ra.

Lời văn ở đoạn đầu viết cũng rất được, Vương Tiểu Vân nhìn thấy mặt càng đỏ hơn, măng một câu: "Chữ viết như gà bới vậy!"

Nhưng vừa nhìn thấy câu cuối, sắc mặt của cô ấy liền thay đổi.

Chỉ thấy bên trên viết rằng...

"Tiểu Vân, anh biết sai thật rồi, xin em tuyệt đối đừng đánh rắm anh có được không?"

Vương Tiểu Vân giận đến mức mặt thoắt đỏ thoắt trắng.

- -- Tên khốn Chu Diễm kia, cô ấy đánh rắm trước mặt anh ta lúc nào chứ?

(*) Bỏ rơi (弃 – qì)

(*) Đánh rắm (屁 - pì)

Vương Tiểu Vân mãi mãi cũng không thể nào làm ra chuyện khiếm nhã như vậy, rốt cuộc anh ta nghĩ cô ấy là loại người gì chứ?

- -- Tên khốn, đi chết đi!

[HẾT CHƯƠNG 56]