Lúc Đồng Tuyết Lục đi vào tiệm ăn nhà nước, một cô gái chừng 18-19 tuổi đã đứng ở cửa tiệm ăn từ lâu rồi.

Người này có mặt dài, mắt to, 2 bím tóc lớn. Vóc dáng cô ấy không thể xem là cao gầy, nhưng so ra thì trông đẹp hơn vóc người tỷ lệ 5-5 của Đàm Tiểu Yến rất nhiều.

Đồng Tuyết Lục đi qua cười hỏi: "Cô là đồng chí Mạnh Thanh Thanh phải không?"

Cháu gái của đầu bếp Mạnh, người tạm làm việc thay cô trong thời gian này.

Mạnh Thanh Thanh đã chú ý tới Đồng Tuyết Lục lâu rồi.

Trên đường lớn người tới người lui, sự xuất hiện của Đồng Tuyết Lục giống như một ổ bánh mì trắng tự dưng hiện ra giữa một xửng hấp đựng đầy bánh ngô vậy - vừa trắng vừa mềm, thật sự rất thu hút ánh nhìn người khác.

Nhưng lúc đó cô ấy không nghĩ đối phương chính là Đồng Tuyết Lục.

Mặt cô ấy hơi đỏ lên, nói với vẻ có phần kích động: "Cô là đồng chí Đồng đấy à?"

Đồng Tuyết Lục nhìn thoáng qua hai gò má đỏ lên của cô ấy, lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô vẫn gật đầu bảo: "Đúng rồi, tôi là Đồng Tuyết Lục. Chị gọi tôi Tuyết Lục được rồi."

Miệng Mạnh Thanh Thanh vang lên một tiếng tán thưởng, đôi mắt to nhìn cô lấp lánh: "Đồng chí Đồng, trông cô đẹp quá đi mất! Trước nay tôi chưa từng thấy người nào xinh đẹp như cô vậy!"

???

- -- Biểu cảm cô ấy kích động như thế là vì vẻ đẹp của cô sao?

Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp lên tiếng, phía sau đã có một tiếng cười nhạo lạnh lùng truyền tới: "Đồ nịnh thối!"

Đồng Tuyết Lục khinh khỉnh nhìn lên trời, không cần quay đầu lại cô cũng biết giọng nói kia là của ai rồi.

Trông mặt của Mạnh Thanh Thanh càng đỏ hơn, cô ấy xấu hổ gọi một tiếng: "Chị Tiểu Yến."

Đàm Tiểu Yến lại khịt mũi hừ một cái: "Hôm nay người ta về làm lại, cô có nịnh bợ nhiều hơn cũng vô ích, chi bằng giữ lại chút nước bọt đi!"

Tất nhiên Mạnh Thanh Thanh là một cô gái có da mặt cực mỏng, lần này cả cổ cô ấy cũng đỏ lên rồi. Lưng cô ấy hơi khom xuống, hệt như chỉ mong bản thân cuộn lại thành một nắm vậy.

Đồng Tuyết Lục xoay người lại đối diện Đàm Tiểu Yến.

Bỗng cô che lấy mũi, lui ra sau mấy bước với biểu cảm bài xích: "Cô không đánh răng đấy à?"

Đàm Tiểu Yến run lên một phen, để lộ khuôn mặt căng lên tới đỏ bừng: "Cô mới không đánh răng ấy! Ngày nào tôi cũng có đánh cả!"

Đồng Tuyết Lục lại lùi về sau mấy bước nữa: "Không thể nào! Nếu cô có đánh răng, sao cô nói chuyện nghe thối vậy?"

"..."

Trong phút chốc, Đàm Tiểu Yến giận đến mức mặt khi đỏ khi trắng, đôi mắt sụp mí trừng Đồng Tuyết Lục.

Mạnh Thanh Thanh ở sau lưng thấy Đồng Tuyết Lục vừa lên tiếng đã khiến Đàm Tiểu Yến nổi cơn tam bành thì 2 mắt lóe lên.

"Chẳng trách bác cả và Quách Vệ Bình đều khen Đồng Tuyết Lục là một nhân vật lợi hại. Đúng là cô ấy tuyệt vời lắm!"

Bề ngoài nhìn đẹp như vậy, còn có miệng lưỡi nữa chứ.

- -- Ôi, thích cô ấy quá!

Đồng Tuyết Lục không biết vài ba câu của mình đã "mê hoặc" được ai đó làm "tù binh."

===

Chẳng mấy chốc, quản lý Lưu Đông Xương đã đến mở cửa.

Tiếp đó, đầu bếp Mạnh và Quách Vệ Bình cũng theo lại đây, đi sau bọn họ còn có một người phụ nữ 4-50 tuổi nữa.

Bây giờ được gặp, Đồng Tuyết Lục mới phát hiện ra tay đầu bếp Mạnh bị thương, tay phải bó thạch cao, dùng băng vải quấn lại, treo lên cổ.

Thì ra hôm trước, trên đường tan làm về nhà, đầu bếp Mạnh bị một chiếc xe đạp tông phải, tay phải gãy xương. Bác sĩ nói phải hơn 3 tháng ông ấy mới mạnh khỏe lại, rồi hơn nửa năm nữa mới dùng được tay như bình thường.

Nhưng đầu bếp Mạnh là một đầu bếp, mà ông ấy không thuận tay trái, tay phải này không dùng được nữa tương đương với việc ông ấy không thể tiếp tục đảm nhận vị trí đầu bếp này.

Nếu là nhân viên phục vụ gì đó thì còn có thể gọi người vào thay, nhưng vị trí đầu bếp cần phải vượt qua kiểm tra mới được.

Hôm qua đầu bếp Mạnh đã bảo em dâu ông ấy tới tiệm ăn nhà nước thay cho mình.

Vợ đầu bếp Mạnh đã qua đời vì bệnh tật mấy năm trước, đứa con duy nhất lại không lấy vợ. Người kia có công việc của mình, chắc chắn không thể tới giúp ông ấy được, chưa kể anh ta cũng không biết làm.

Hết cách, đầu bếp Mạnh đành bảo em dâu lại thay cho mình.

Em dâu đó của đầu bếp Mạnh chính là mẹ Mạnh Thanh Thanh.

Bà ấy biết nấu ăn, nhưng cũng giống như rất nhiều phụ nữ nông thôn hiện tại vậy, bà không cho mỡ vào, cũng không có bí quyết gì đáng nói, cứ nấu cho chín là được.

- -- Chắc chắn như vậy là không ổn.

Quả nhiên, trong cuộc họp, Lưu Đông Xương lập tức nói về vấn đề này.

"Đầu bếp Mạnh, khả năng nấu nướng của em dâu bác như thế nào thì hôm qua bác cũng thấy rồi đấy. Không phải tôi nhắm vào bác đâu, nhưng với kỹ năng như vậy, tôi không thể để bác gái đến làm bếp trưởng ở đây được!"

Mạnh Thanh Thanh liếc sang mẹ mình một cái. Người này cũng nhát gan y như Mạnh Thanh Thanh vậy, nghe Lưu Đông Xương bảo mình thế, bà ấy cũng không giậm chân mắng to.

Lưu Đông Xương rất hài lòng với phản ứng của họ, ngừng một chút lại nói tiếp: "Nếu chỗ đầu bếp Mạnh không tìm được người vào thay, vậy chỉ có thể để tôi sắp xếp thôi."

Biểu cảm của đầu bếp Mạnh lại khó coi hơn mấy phần.

Tìm được người biết nấu ăn thì dễ, nhưng để nấu ra được món ngon thì không, chưa kể ở đây còn thêm Lưu Đông Xương "vạch lá tìm sâu" nữa.

Khóe môi Lưu Đông Xương khẽ nhếch lên, hồ như sự đắc ý trên mặt không giấu được nữa: "Đầu bếp Mạnh không nói gì, tôi cứ xem như bác đã đồng ý rồi nhé? Tuy là chị cả tôi không có chứng nhận đầu bếp, nhưng chị ấy nấu ăn rất ngon. Chi bằng thời gian này chúng ta để chị ấy tới làm đầu bếp thay đi. Đầu bếp Mạnh, bác cảm thấy thế nào?"

Cuối cùng đầu bếp Mạnh cũng lên tiếng, khịt mũi hừ lạnh một phen: "Cậu thấy dáng vẻ tôi trông ngu lắm hả?"

Lưu Đông Xương bị nghẹn một cái, biểu cảm cũng xụ xuống theo: "Vậy đầu bếp Mạnh muốn làm thế nào đây? Dù gì bác cũng phải cho tôi một đáp án rõ ràng chứ?"

Tuy anh ta không muốn trở thành kẻ thù với đầu bếp Mạnh, nhưng dù sao anh ta cũng là người đứng đầu tiệm ăn này. Nếu người kia không biết tốt xấu, vậy cũng đừng trách anh ta không nể mặt!

Đầu bếp Mạnh giận đến mức lồng ngực phập phồng.

Lưu Đông Xương vẫn muốn "nhét" chị cả mình vào tiệm ăn nhà nước. Lần này người kia bị thương tay rồi, một khi để người của ông ấy chiếm được vị trí trong bếp, vậy nghĩa là anh ta thua mất.

Chưa hết, Lưu Đông Xương này rất xảo quyệt, một khi giao quyền lực ra rồi, anh ta lo nửa năm sau bản thân không thể giữ được vị trí nữa.

Không khí trong phòng lớn lập tức trở nên căng thẳng.

Hai người Mạnh Thanh Thanh và mẹ còn không dám thở mạnh, mặt Đàm Tiểu Yến trông đầy đắc ý.

Tạm thời Lưu Đông Xương cũng không muốn khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng: "Tôi cho đầu bếp Mạnh thời gian một ngày cuối cùng nữa. Nếu ngày mai bác không tìm được người phù hợp, vậy tôi sẽ tự sắp xếp."

Nói xong, Lưu Đông Xương gọi Quách Vệ Bình tới, bảo cậu ta đi mua nguyên liệu nấu ăn chung với mình.

Quách Vệ Bình liếc nhìn đầu bếp Mạnh một cái. Tuy người này đang rất giận, nhưng ông ấy vẫn gật đầu, lúc này cậu ta mới theo sát người kia.

- -- Ồ hay thật! Không ngờ cô chỉ mới không đến đây hơn một tuần thôi mà tình hình tại tiệm ăn đã xảy ra thay đổi lớn như vậy.

Trước khi cô xin nghỉ phép, đầu bếp Mạnh mới là người chiếm ưu thế.

Mẹ của Mạnh Thanh Thanh siết tay, nói với vẻ tự trách: "Anh cả, do em vô dụng hết. Đồ ăn em làm thật sự quá dở, không giúp được anh!"

Đầu bếp Mạnh khoát tay: "Chuyện này không trách em. Hôm nay đồng chí Đồng về làm việc lại, vậy em đưa Thanh Thanh về nhà đi thôi."

Mạnh Thanh Thanh nói với vẻ quan tâm: "Vậy bác cả, chuyện của bác phải làm sao đây?"

Ở nhà cô ấy, thức ăn luôn do mẹ làm, tuy cô ấy có biết nấu ăn, nhưng mùi vị còn chưa bằng của mẹ nữa.

Đầu bếp Mạnh mím môi không hé răng.

Ông ấy cũng hết cách rồi, cuối cùng chỉ có thể mặc cho Lưu Đông Xương sắp xếp.

Nhưng nếu vậy thì thật sự ông ấy không phục lắm. Cảm giác này cứ nghẹn ngay ngực khiến ông ấy không sao nuốt xuống được!

Đàm Tiểu Yến đứng một bên xem diễn. Tuy cô ta không dám châm chọc khiêu khích, nhưng biểu cảm lộ ra trên mặt là vẻ vui sướng khi người khác không may.

Mắt thấy Mạnh Thanh Thanh định rời đi, lúc này Đồng Tuyết Lục mới mở miệng: "Đầu bếp Mạnh, cháu nấu ăn cũng được. Nếu bác không chê thì chi bằng để cháu thế vào chỗ bác được không?"

Lúc cô gặp nguy nan, đầu bếp Mạnh không khoanh tay đứng nhìn, trái lại còn gọi cháu gái ở nông thôn lên làm thay công việc của cô nữa.

Nếu không phải ông ấy mở lời nói giúp, đợt trước cô thật sự không tìm ra ai vào thay mình.

Người bên trong phòng lớn nghe như vậy thì đều giật thót.

Đàm Tiểu Yến hồi hồn lại đầu tiên, cười nhạo một tiếng: "Có một vài người thật sự không biết trời cao đất rộng là gì. Cô nghĩ nấu ăn cũng đơn giản như quét rác vậy sao? Thức ăn thím người ta làm đã hơn nửa đời còn không ăn được, cô dựa vào đâu mà nấu?"

Tất nhiên đầu bếp Mạnh cũng không cho là Đồng Tuyết Lục nấu ăn được: "Con gái à, con có lòng rồi, nhưng nấu ăn ngon không phải chuyện dễ dàng đâu."

Đồng Tuyết Lục mặc kệ lời của Đàm Tiểu Yến: "Chi bằng thế này đi. Bây giờ cháu làm một món cho đầu bếp Mạnh nếm thử. Nếu như bác cảm thấy nó ăn được, vậy bác để cháu vào thay. Còn nếu không, bác cứ xem như cháu chưa từng nói gì."

Đầu bếp Mạnh suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Thứ nhất, ông ấy cảm thấy Đồng Tuyết Lục có ý tốt muốn giúp mình, từ chối thẳng thừng sẽ khiến cô khó xử.

Thứ hai, chỉ là nấu ăn thôi mà, dù không ngon cũng không tổn thất gì.

Mọi người vào nhà bếp, Lưu Đông Xương đi mua nguyên liệu nấu ăn vẫn chưa về, bây giờ nhà bếp chỉ còn lại vài nguyên liệu và một bó nhỏ cải dầu.

Nguyên liệu nấu ăn quá ít, muốn làm được một món gì đó ngon không hề dễ.

Đầu bếp Mạnh thấy thế thì mở lời: "Chi bằng đợi lát nữa rồi làm."

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không cần ạ, cháu làm mì trộn dầu cho mọi người nếm thử."

- -- Mì trộn dầu?

Mấy người ở đây đều chưa từng nghe tên món mì này.

Đàm Tiểu Yến lén lút nghe trộm ngoài cửa, thấy cô bảo vậy, không kìm được mà cười lạ một phen.

"Mì dùng với dầu, món đó mà ăn được à? Có vài người cứ ưa lập dị, tưởng chỉ cần bỏ thêm nhiều dầu chút là đồ ăn sẽ ngon, đúng là cười chết!"

Đồng Tuyết Lục quay đầu lại nhìn cô ta lạnh lùng: "Ngậm miệng của cô lại đi. Đợi lát tôi làm mì xong rồi, cô có giỏi thì đừng ăn miếng nào cả!"

Đàm Tiểu Yến trừng mắt với cô: "Cô nghĩ tôi còn hiếm lạ gì cái thứ của cô hả? Cô có van tôi ăn tôi cũng chướng mắt!"

Đầu bếp Mạnh quay đầu quát một tiếng: "Cút ra khỏi bếp đi!"

Đàm Tiểu Yến giận đến mức suýt là hộc máu, dậm chân đi ra ngoài dọn dẹp.

Mạnh Thanh Thanh và mẹ cô ấy không phụ gì được trong bếp, chủ động ra ngoài dọn dẹp, để Đồng Tuyết Lục có không gian "trổ tài."

===

Trong bếp không còn nguyên liệu nấu ăn nào khác, nhưng không thiếu bột mì, lại còn là bột Phú Cường.

Đồng Tuyết Lục nhào mì bằng nước ấm pha thêm chút muối. Trộn xong, cô thoa đều dầu lên mặt bột, đoạn lại bỏ vào chậu ủ bột trong nửa tiếng.

Trong lúc đợi ủ bột đó, cô xắt nhỏ gừng và hành, khuấy sốt rồi để sang một bên.

Bột ủ xong, cô thái nó nó thành sợi, bôi thêm lớp dầu một lần nữa, đợi luộc chín xong là bắt đầu kéo sợi mì được.

Kéo mì là một kỹ thuật linh hoạt, mì quá mỏng hay quá dày đều có thể ảnh hưởng tới khẩu vị. Tuy nhiên, động tác của Đồng Tuyết Lục rất nhanh nhẹn, thành phẩm làm ra không mỏng cũng không dày mà vừa khéo.

Đầu bếp Mạnh vừa thấy động tác kéo mì này của cô thì ngây cả người.

Kỹ thuật nhồi và kéo mì này, nhìn qua là biết của cao thủ lành nghề.

Ông ấy không ngờ Đồng Tuyết Lục thật sự biết nấu ăn.

Ban nãy ông ấy cũng chỉ định để cô làm thử thôi, chứ thật ra trong lòng ông ấy không hề để ý.

Khi mì gần chín rồi, cô lại bỏ cải dầu vào luộc chung, đợi chín hết rồi thì vớt chung ra bát, rắc hành, gừng, tỏi và ớt bột vào, đoạn đổ dầu nóng lên trên.

Cùng với âm thanh "xèo xèo" phát ra, một mùi hương quyến rũ lập tức ngập tràn trong căn bếp.

"Thơm quá đi mất, đó là mùi gì vậy?"

Mạnh Thanh Thanh bên ngoài ngửi được, mũi bèn hếch lên, hít hít như con vật nhỏ vậy.

Mẹ của Mạnh Thanh Thanh: "Nó truyền ra từ trong bếp, hẳn là vị đồng chí nữ kia nấu xong mì rồi!"

Mùi hương cứ lan tỏa không ngừng, không khí ngập cả vị, hấp dẫn đến ai cũng muốn ăn.

Mạnh Thanh Thanh nuốt nước bọt bảo: "Mẹ, chúng ta vào xem đi."

2 mẹ con nói xong bèn đi vào bếp, chỉ để lại một mình Đàm Tiểu Yến nuốt nước miếng trong phòng lớn.

2 người vừa vào bếp thì thấy ngay đầu bếp Mạnh đang ăn món mì bằng tay trái một cách khó khăn. Dù việc cầm đũa thật sự rất vất vả, nhưng trên mặt ông ấy chẳng hiện ra chút không kiên nhẫn nào.

Đầu bếp Mạnh biết bọn họ vào rồi, nhưng lúc này ông ấy không rảnh để ý bọn họ.

Sợi mì đậm đà vừa miệng, ăn một miếng là cay xé cả lưỡi. Rõ ràng đây là một món mì cực kỳ đơn giản thôi, nhưng lại khiến người ta muốn ngừng mà không được.

- -- Chẳng phải ông ấy nói ngoa đâu, chứ món mì trộn dầu thế này, ông ấy có thể ăn một lần hết 3 bát lớn!

Đồng Tuyết Lục thấy bọn họ vào, hỏi: "2 người cũng thử một bát chứ?"

Mạnh Thanh Thanh gật đầu lia lịa: "Được!"

Vốn là mẹ Mạnh Thanh Thanh muốn nói không cần, nhưng mùi hương hấp dẫn quá, câu nói từ chối kia đã bị bà ấy nuốt lại vào bụng.

Đồng Tuyết Lục đưa cho mỗi người một bát. Chẳng mấy chốc, động tác của 2 người đã giống hệt đầu bếp Mạnh – ngấu nga ngấu nghiến.

Đàm Tiểu Yến ở bên ngoài bị hấp dẫn đến mức cũng đói theo, 2 mắt cô ta nhìn chằm chằm vào bếp, gắng nuốt nước bọt.

Tuy nhiên, sau đó cô ta lại khịt mũi hừ lạnh một tiếng, nói với bản thân là dù ngửi thơm, chưa chắc ăn sẽ thấy ngon.

Đầu bếp Mạnh dùng tay trái xử lý hết một bát, ngay khi ông ấy muốn ăn bát thứ hai thì Lưu Đông Xương đã quay lại.

Thấy anh ta vào tới nơi, ông nhìn đối phương cười phá lên.

Lưu Đông Xương:?

- -- Đây là bị kích thích tới điên rồi đấy à?

Đầu bếp Mạnh chỉ vào Đồng Tuyết Lục bảo: "Tôi đã tìm được người thay vào vị trí của tôi rồi."

"Đồng chí Đồng?"

Lưu Đông Xương thấy ông ấy chỉ về phía Đồng Tuyết Lục thì hơi run lên, lập tức bày một vẻ mặt "ông đang đùa tôi đấy à?"

Đầu bếp Mạnh: "Đúng đó, chính là đồng chí Đồng. Bát mì này là con bé mới vừa làm này, cậu thử một miếng là biết nó nấu được không chứ gì!"

Đồng Tuyết Lục không nói gì, lập tức trộn một phần mì đưa cho Lưu Đông Xương.

Thật ra Lưu Đông Xương vừa vào cửa đã ngửi được mùi, chỉ là anh ta không ngờ mùi đó phát ra từ món ăn Đồng Tuyết Lục nấu.

Nhìn món mì sợi đỏ rực, anh ta cầm đũa gắp một miếng, phút chốc trong lòng lộp bộp.

- -- Anh ta thua rồi.

Hương vị này, đừng nói là chị cả anh ta không bằng, mà chính đầu bếp Mạnh cũng kém hơn.

Anh ta nhìn Đồng Tuyết Lục, trong lòng bực dọc một phen.

- -- Người phụ nữ này đúng là khắc tinh của anh ta mà!

Lần trước thì đoạt vị trí phục vụ, lần này lại lấy vị trí đầu bếp, có phải sau này cô ta còn muốn nhón cả vị trí quản lý này của anh ta ta không?

Đầu bếp Mạnh vui vẻ đến mức nhướng cả mày: "Sao nào quản lý Lưu, mùi vị ra sao?"

Lưu Đông Xương cũng không thể trái lương tâm bảo dở, bình tĩnh bảo: "Cũng không tệ lắm, nhưng cô ấy cần làm thay nửa năm, vẫn nên có chứng nhận đầu bếp gì đó xác thực."

Đồng Tuyết Lục bảo: "Không thành vấn đề, mấy ngày nữa tôi sẽ tìm thời gian đi đăng ký thi."

Đã nói đến đây rồi, Lưu Đông Xương cũng không thể nói thêm nữa. Anh ta nghiêm mặt bảo: "Được rồi, vậy tạm cứ để cô thay vào vị trí của đầu bếp Mạnh, nhưng còn vị trí của cô thì sao?"

Lưu Đông Xương vẫn chưa từ bỏ chuyện nhét chị cả mình vào, đang định nói để chị mình làm thay.

Nhưng Đồng Tuyết Lục không cho anh ta cơ hội mở miệng, nói sang sảng: "Vị trí của tôi cứ tiếp tục để đồng chí Mạnh Thanh Thanh thay vào đi."

"..."

Mặt Lưu Đông Xương đã đen hoàn toàn, trông còn bốc mùi hơn cả nước trong cống rãnh.

Mạnh Thanh Thanh biết mình có thể ở lại tiếp, khuôn mặt lập tức trở nên sáng bừng.

Đúng lúc này, Đàm Tiểu Yến đi vào bảo: "Ôi trời, mùi này mới thơm làm sao, còn thơm hơn cả thức ăn đầu bếp Mạnh làm nữa. Tôi bảo này, thôi đừng thay thế gì nữa, chi bằng đồng chí Đồng giữa luôn vị trí này đi! Tuổi của đầu bếp Mạnh cũng lớn rồi, vài năm nữa sẽ về hưu, chi bằng bây giờ đưa luôn cho đồng chí Đông không phải tốt lắm sao?"

- -- Quân ly gián!

- -- Rõ ràng Đàm Tiểu Yến là một ả ly gián!

Cô ta nói như vậy là muốn chia rẽ quan hệ giữa cô và đầu bếp Mạnh.

Đồng Tuyết Lục há miệng đang tính đáp trả lại, ngờ đâu còn chưa lên tiếng, đã nghe đầu bếp Mạnh trả lời: "Chuyện của ông đây không cần cô lo giúp. Ngày nào lòng dạ cũng có thêm một lỗ nhìn như ong vò vẽ vậy, cứ như cô đấy, rồi chẳng nhà chồng nào dám rước cô về đâu!"

"..."

Đàm Tiểu Yến cứ như bị đâm qua phế quản, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Tầm mắt mọi người đều dồn hết về phía cô ta. Đàm Tiểu Yến chỉ có thể nhìn sang Lưu Đông Xương, hy vọng anh ta có thể nói giúp mình gì đó.

Nhưng người này chỉ liếc cô ta một cái rồi quay đầu sang hướng khác, hệt như sợ cô ta sẽ dựa dẫm vào mình vậy.

Đàm Tiểu Yến chịu uất ức một phen, khóc òa lên một tiếng rồi chạy mất.

- -- Một đám chết tiệt, ăn hiếp cô ta!

[HẾT CHƯƠNG 47]