===

Ngày hôm đó có rất nhiều người dưới núi trông thấy Nghiêm Vĩnh An lao như điên từ trên núi xuống.

"Cầu xin các anh, vợ tôi bị rơi xuống vách núi, xin các anh hãy giúp tôi cứu cô ấy với, mọi người làm ơn!"

Nghiêm Vĩnh An khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn lụa, vẻ hồng hào trên mặt như thể bị rút cạn, trông anh ta gần như sẽ suy sụp bất cứ lúc nào.

Mọi người nghe thấy có người rơi xuống vách núi, không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay anh ta.

"Vợ anh bị rơi xuống chỗ nào? Người còn sống hay không?"

"Tôi thấy anh mau tới đồn công an báo cáo chuyện này ngay."

"Đồng chí, anh đừng hoảng sợ, uống miếng nước rồi lại nói."

Nghiêm Vĩnh An không nhận ấm nước của người kia đưa cho, 2 tay không ngừng run rẩy: "Vợ tôi đang đi lên đỉnh vách núi không may trượt chân rơi xuống, tôi không biết cô ấy có còn sống hay không, tôi không nhìn thấy người đâu cả, hu hu hu..."

Nói xong, anh ta che mặt rồi lại khóc rống lên,

Có mấy người đã đi lên trên vách núi, vừa nghe thấy lời này thì biết đã không còn hy vọng.

"Vách núi sâu như vậy, người rơi xuống đó chắc chắn sẽ mất mạng, đồng chí tôi thấy anh nên nhanh chóng đến đồn công an đi, có lẽ các đồng chí công an có cách giúp anh cứu được người."

Đỉnh cao nhất của vách núi cao hơn tám trăm mét so với mực nước biển, bên dưới vách núi lại là rừng rậm vẫn chưa được khai thác, cho dù mọi người muốn cứu người nhưng cũng đành chịu.

Sức lực trên người Nghiêm Vĩnh An như thể bị rút cạn, ngồi bệt xuống đất, cuối cùng 2, 3 đồng chí nam đỡ anh ta cùng nhau tới đồn công an.

Khi đến đồn công an mọi người mới biết thân phận anh ta là bộ trưởng, hơn nữa khoảng thời gian trước vẫn thường hay được báo chí đưa tin là đôi vợ chồng tình, cảm kiểu mẫu.

- -- Mọi người thở dài.

Các đồng chí công an nhận được tin báo vô cùng cẩn thận, lập tức cử mấy nhân viên công an đi cùng Nghiêm Vĩnh An tới vách núi.

Nhưng đúng như những gì người qua đường trước đó đã nói, vách núi sâu 800 mét, người bị rơi xuống đó nhất định sẽ mất mạng, hơn nữa còn bị chết không toàn thây.

Đường xuống vách núi không phải một 2 ngày có thể đi vào, hơn nữa cũng không biết trong rừng rậm có dã thú hay không, nói cách khác không thể tìm được thị thế của Đỗ Mai.

Mọi người an ủi Nghiêm Vĩnh An bớt đau thương.

Nghiêm Vĩnh An không muốn bỏ cuộc, khóc lóc cầu xin các đồng chí công an giúp mình, thậm chí còn quỳ gối dập đầu với họ.

Người đi đường thấy dáng vẻ thâm tình này của anh ta, vành mắt không khỏi đỏ hoe.

Cùng lúc đó họ đều cảm thấy tuy rằng Đỗ Mai đáng thương, nhưng có thể gặp được một người chồng như bộ trưởng Nghiêm là may mắn của cô ấy từ được từ kiếp trước.

Cuối cùng Nghiêm Vĩnh An khóc đến ngất xỉu, được đồng chí công an đưa trở lại Nghiêm gia.

Sau đó Nghiêm Vĩnh An ốm nặng một trận không dậy nổi, chưa đầy mấy ngày người đã gầy trơ xương.

Nếu không phải cha mẹ Nghiêm khóc lóc cầu xin anh ta sống tiếp, vẫn còn vướng bận 2 đứa con, e rằng anh ta đã đi cùng với người vợ kết tóc xe tơ của mình rồi.

Một câu chuyện tình sâu đậm và lâm ly như vậy lại được báo chí đưa tin, tất cả mọi người đều bị cảm động trước tình cảm của Nghiêm Vĩnh An.

Thậm chí có những cô gái chưa chồng đã đến Nghiêm gia nói rằng bằng lòng kết hôn với anh ta, thay thế Đỗ Mai đã qua đời chăm sóc cho chồng và con của cô ấy.

Tuy nhiên Nghiêm Vĩnh An đều từ chối họ.

Anh ta nói rằng bây giờ trong lòng chỉ có vợ của mình, sau này nếu lại kết hôn, chắc chắn không phải vì yêu mà là tìm người chăm sóc cho ông bà và con cái trong nhà.

Anh ta không thể trao tình cảm của mình cho những cô gái đó được, vì vậy không đành lỡ làng người ta.

===

Mấy ngày sau đó, Đồng Chân Chân mới biết được tin tức Đỗ Mại bị trượt chân rơi xuống vách núi, cô ta sững sờ giây lát, lập tức ngẩng đầu lên bật cười ha ha.

- -- Đúng là ông trời thương cô ta mà, ngay cả ông trời cũng đang giúp cô ta.

Khoảng thời gian trước cô ta vừa mới nguyền rủa Đỗ Mại chết đi, nhưng không ngờ cô ấy lại thật sự mất mạng.

Đồng Chân Chân vui đến mức đi đi lại lại trong phòng, mặt mày rạng rỡ.

Thật tốt quá, Đỗ Mai chết rồi, cũng không còn ai chắn giữa cô ta và Nghiêm Vĩnh An nữa.

Hơn 1 tháng trước đây, mỗi ngày cô ta đều bực bội đến mức ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ viên đá lớn nhất trong lòng đã được dỡ xuống, cô ta bỗng cảm thấy đói bụng.

Cô ta lấy tiền và phiếu trong ngăn kéo ra, lao ra khỏi nhà đi tới tiệm cơm Đông Phong.

Cô ta đi được nửa đường chợt dừng lại, sau đó quay người trở về.

Vốn dĩ cô ta muốn tới tiệm cơm Đông Phương gặp Đồng Tuyết Lục, nhân tiện ám chỉ một chút về chuyện kiếp trước Ôn Như Quy tuổi xuân mất sớm.

Tuy nhiên bị gió thổi một chút khiến cô ta bình tĩnh trở lại, mình cứ đi qua đó như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, sau này để Nghiêm Vĩnh An biết được chắc chắn sẽ trách cứ cô ta.

Bây giờ Đỗ Mai đã chết, cô ta vẫn nên ngoan ngoãn chờ đợi cơ hội, yên tâm chờ Nghiêm Vĩnh An đến cưới mình.

Còn về phần Đồng Tuyết Lục, cho dù Đồng Chân Chân không ra tay, mẹ ruột của Ôn Như Quy cũng sẽ ép anh phải chết.

Hơn nữa, chờ cô ta thành công trở thành vợ của Nghiêm Vĩnh An, lúc ấy sẽ có đầy cách để xử lý cô.

Vì vậy, Đồng Chân Chân quay về, chỉ có điều vì thành công nguyền rủa Đỗ Mại chết, đi, bắt đầu từ hôm nay cô ta đổi sang nguyền rủa Đồng Tuyết Lục.

===

Đồng Tuyết Lục nghe Phương Tĩnh Viện nhắc tới mới biết được chuyện này.

Lúc này vẻ mặt Phương Tĩnh Viện tràn đầy ngưỡng mộ nói: "Tuyết Lục, cô nói xem sao có những người phụ nữ lại may mắn như vậy, có thể gặp được một người đàn ông hết lòng vì họ thế?"

Đồng Tuyết Lục đang làm bánh bò: "Cô lại ngưỡng mộ ai thế?"

Cô cho tinh bột mì và đường trắng vào trong bột gạo nếp, đổ thêm nước rồi từ từ trộn đều, lại bỏ một lượng mỡ lợn vừa đủ vào trong để tránh không bị dính.

Phương Tĩnh Viện nhìn động tác trong tay cô, ở bên cạnh giải thích: "Lẽ nào cô không nghe nói tới câu chuyện tình đầy cảm động của Bộ trưởng Bộ tài vụ và người vợ kết tóc xe tơ của mình à?"

- -- Bộ trưởng Bộ tài vụ?

Động tác trên tay Đồng Tuyết Lục khẽ khựng lại: "Bộ trưởng Bộ tài vụ mà cô nhắc tới họ Nghiêm đúng không?"

Phương Tĩnh Viện gật đầu: "Đúng vậy, cô rõ ràng đã biết, thế tại sao vừa rồi còn nói không biết chứ?"

Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục không hề thay đổi: "Hình như trước kia tôi đã từng nghe qua đâu đó, nhưng không biết rõ lắm, cô có thể kể lại cho tôi nghe một chút được không?"

Nói xong, cô nhào bột thành cục, cắt thành những sợi dài khoảng 30cm, sau đó uống sợi bột thành vòng tròn, cuối cùng bỏ vào chảo dầu chiên lên.

Phương Tĩnh Viện vừa nhìn cô chiên bánh bò, vừa kể lại tin tức xem trên báo cho Đồng Tuyết Lục nghe.

Đồng Tuyết Lục nghe xong trong lòng chợt cảm thấy ớn lạnh.

- -- Tình cảm sâu đậm cái rắm ý!

- -- Không rời không bỏ cái rắm ý!

Trực giác mách bảo cô, bên trong chuyện này nhất định có âm mưu.

Nếu như tên Nghiêm Vĩnh An này không dính líu gì với Đồng Chân Chân thì có lẽ cô còn có thể tin một chút.

Nhưng một khi người này đã ở cùng với Đồng Chân Chân, thà cô tin rằng heo mẹ cũng biết leo cây còn hơn tin rằng tên đàn ông chó má đó tình sâu nghĩa nặng.

Vợ của Nghiêm Vĩnh An mới chỉ bị ốm 2 tháng nay, cũng chính là sau khi Nghiêm Vĩnh An quen biết với Đồng Chân Chân, sau đó lại trượt chân rơi xuống vách núi.

Cô nghi ngờ đồng chí tên Đỗ Mai kia 8-90% là bị Nghiêm Vĩnh An đẩy xuống vách núi, thậm chí việc bị bệnh trước đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Chẳng qua Nghiêm Vĩnh An dám đưa Đỗ Mai đi bệnh viện kiểm tra, lại dám để báo chí đưa tin, chắc chắn anh ta không hề hạ độc Đỗ Mai.

- -- Vậy rốt cuộc anh ta đã làm như thế nào nhỉ?

Phương Tĩnh Viện nhìn cô thật lâu không lên tiếng, che mặt ngưỡng mộ nói: "Có phải cô cảm thấy rất cảm động hay không? Tôi cho rằng tuy đồng chí Đỗ Mai kia rất đáng thương, nhưng ít nhất cô ấy không còn gì hối tiếc, cả đời này có thể gặp được một người đàn ông yêu mình như thế, chết cũng không hối hận."

Đồng Tuyết Lục lạnh lùng lườm cô ấy một cái: "Cảm động cái rắm, người còn sống mới coi là hạnh phúc, chết rồi đối phương lại tỏ ra thâm tình thì có ích gì chứ?"

Phương Tĩnh Viện cau mày lại: "Tôi không tán thành với cách nói này của cô, đồng chí Đỗ chắc chắn không muốn chết, nhưng cô ấy còn có lựa chọn nào khác sao? Chết rồi không ai nhớ đến mình cùng với việc sau khi qua đời vẫn còn có người yêu mình sâu đậm như cũ, lẽ nào cô không cho rằng về sau sẽ khiến người ta cảm thấy sống trên đời này rất đáng hay sao?"

"Tôi không thấy thế, nếu như ngày đó Hướng Bành không đẩy ngã cô ở nhà tôi, mà là ở một nơi vắng vẻ không người, sau khi đấy cô ngã xong không đưa cô đến bệnh viện, chờ cô mất mạng vì chảy máu quá nhiều sau đó anh ta lại khóc lóc nói với bên ngoài mấy tiếng, liệu cô có cảm thấy sống trên đời này rất đáng hay không?"

Đồng Tuyết Lục vớt bánh bò đã được chiên xong bỏ vào lăn trong đường trắng một lượt rồi xếp ra đĩa, bánh bò có màu vàng ruộm, được phủ thêm một lớp đường trắng như tuyết, trông giống hệt kẹo bông gòn.

"..."

Phương Tĩnh Viện nghĩ tới cảnh tượng đó, cả người run lên: "Lẽ nào cô muốn nói Bộ trưởng Nghiêm là loại đàn ông kia hả?",

Đồng Tuyết Lục trợn mắt khinh thường: "Tôi không nói gì hết."

Nói xong, cô chia bánh bò ra làm 3 đĩa, bưng một đĩa tới phòng sách cho 3 anh em Đồng Gia Minh, 1 đĩa đưa sang cho Ngụy gia bên cạnh, 1 còn lại để mình và Phương Tĩnh Viện ăn.

Vừa rồi trong lòng Phương Tĩnh Viện còn ngập tràn bong bóng màu hồng, bây giờ bong bóng đều bị chọc vỡ, cô ấy bỗng không còn cảm thấy ngưỡng mộ nữa.

Cô ấy cầm một chiếc bánh bò lên bỏ vào miệng, bánh bò thơm ngọt mềm dẻo, khi cắn rất có tính đàn hồi, mỗi chiếc một ngụm ăn cực kỳ ngon.

Phương Tĩnh Viễn ăn liên tiếp mấy cái xong mới thở dài nói: "Đàn ông quá phức tạp, chuyện tình cảm còn rắc rối hơn, chỉ có món ăn ngon mới là tình yêu sâu đậm của tôi."

Đồng Tuyết Lục liếc nhìn cô ấy một chút rồi im lặng.

Cô đang suy nghĩ về chuyện của 2 người Đồng Chân Chân và Nghiêm Vĩnh An.

Chuyện này không thích hợp nói cho Ôn gia biết.

Tuy ông cụ Ôn từng là Tư lệnh viên, nhưng ông cụ đã nghỉ hưu rất nhiều năm rồi, giờ không còn quan tâm đến những chuyện khác nữa. Nếu cô nói chuyện này cho ông cụ biết, nhất định ông ấy phải dựa vào mối quan hệ của mình để nhờ người khác để phòng Nghiêm Vĩnh An.

Nhưng trong tay cô lại không có bất cứ bằng chứng gì, mà hiện tại Nghiệm Vĩnh An, cũng chưa làm gì tốn thương đến bọn họ, một khi chuyện này bị truyền ra, rất có thể sẽ bị đối phương cắn trả.

Tương tự như vậy, nếu cô nói với ông nội chuyện này cũng không có tác dụng cho lắm.

Bây giờ ông ấy vẫn đang ở Tây Bắc hơn nữa quân đội và chính phủ hoàn toàn là 2 bộ ngành và đơn vị khác nhau, nếu như ông ấy can thiệp quá sâu, rất dễ thu hút sự chú ý của quân đội.

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ kĩ càng, cảm thấy nên nhắc nhở chuyện này với Tô Việt Thâm, cha của Tiểu Cửu một chút.

Cả 2 người Tô Việt Thâm và Nghiêm Vĩnh An đều làm việc trong chính phủ, trước đây cả 2 còn có quan hệ cạnh tranh, nói không chừng Nghiêm Vĩnh An đã ghi thử với Tô Việt Thâm trong lòng rồi.

Cô định ngày mai tới Tô gia một chuyến.

Phương Tĩnh Viện lảm nhảm một đống nhưng không thấy Đồng Tuyết Lục trả lời, cũng không tức giận: "Đúng rồi, tôi nói cho cô biết hình như anh cả của tôi đã hạ quyết tâm đi xem mắt rồi, tuy trước đây tôi thấy anh ấy rất cặn bã, nhưng mà lần trước tên chó má Hướng Bành bị người ta đánh, tôi nghĩ là do anh ấy làm."

Đồng Tuyết Lục tỉnh táo lại: "Ra mặt vì em gái mình, đây chẳng phải là chuyện anh cả nên làm hay sao?"

Phương Văn Viễn trong sách khiến người ta ghê tởm, sau khi anh ta cưới Đồng Chân Chân, tuy rằng không bắt tay với Đồng Chân Chân ép chết nguyên chủ nhưng trước giờ cũng chưa từng ngăn cản hành vi của cô ta, luôn tỏ thái độ thờ ơ lạnh lùng, cùng cô ta đẩy nguyên chủ tới vực sâu.

Mới đầu cô còn bị ảnh hưởng bởi tình tiết trong sách, hơn nữa Phương Văn Viễn rất tự luyến, cho nên ấn tượng của cô đối với anh ta cực kỳ kém.

Nhưng sau mấy lần tiếp xúc, cách nhìn của cô đối với Phương Văn Viễn đã hơi thay đổi một chút.

Phương Tĩnh Viện lại cầm một miếng bánh bò lên bỏ vào trong miệng rồi cười nói: "Nói như vậy anh cả của tôi cũng không tệ mà, mong rằng anh ấy có thể tìm cho tôi một người chị dâu biết nấu ăn ngon."

Đồng Tuyết Lục trợn mắt khinh thường.

===

Tối hôm đó Phương Tĩnh Viện nhất quyết muốn ở lại, còn đòi chen chúc trong cùng một chiếc chăn với cô, sau đó bị Đồng Tuyết Lục đá ra ngủ cùng với Đồng Miên Miên.

Ngày thường Đồng Miên Miên ngủ rất ngoan, tối đó không biết mơ thấy cái gì, đấm một cú vào mắt của Phương Tĩnh Viện.

Đêm đó trong sân Đồng gia vang lên tiếng hét thảm thiết, ngày hôm sau Phương Tính Viện sưng vù một mắt giả bộ khóc, thề rằng sẽ không bao giờ ngủ lại Đồng gia nữa.

Chẳng qua sau khi Đồng Tuyết Lục làm cho cô ấy một phần sủi cảo chiên, cô ấy lại lập tức thay đổi ý định.

Đồng Tuyết Lục quay lại đi làm mua thức ăn, sau đó xin nghỉ dẫn theo 3 anh em, Đồng Gia Minh tới Tô gia.

Tô gia vừa nhìn thấy họ đến đều rất chào đón.

Nhất là Tiểu Cửu, cười híp mắt.

"Chị Miên Miên, em nhớ chị chết mất, em muốn tới nhà chị chơi, nhưng bà nội nói không thể lúc nào cũng tới nhà chị được, như vậy sẽ gây rắc rối cho mọi người."

Đồng Miên Miên bắt chước dáng vẻ của người lớn sờ đầu cậu bé: "Vậy em cần phải ngoan ngoãn nghe lời bà nội. Đây, chị mang kẹo tới cho em này."

Tiểu Cửu cười vui vẻ: "Em cũng để dành kẹo cho chị, chị cùng em qua đây."

2 đứa nhỏ nắm tay nhau đi tới phòng của Tiểu Cửu, dáng vẻ vừa dễ thương lại vừa ngoan ngoãn, mọi người nhìn mà khóe miệng không khỏi cong lên.

Đồng Tuyết Lục nhìn thoáng qua phòng khách một chút, làm như vô tình nói: "Sao cháu không thấy đồng chí Tô và đồng chí Cố ạ?"

Tiểu Cửu gọi cô là chị, dựa theo bối phận mà nói, cô nên gọi cha mẹ của cậu bé là cô chú.

Nhưng tuổi tác của 3 người họ lại xấp xỉ nhau, thế nên Đồng Tuyết Lục rất khó gọi ra khỏi miệng, vì vậy vẫn luôn gọi bằng đồng chí.

Mẹ Tô bưng kẹo và hoa quả từ trong nhà ra cười nói: "Cha của Tiểu Cửu xuống nông thôn thị sát, phải một thời gian nữa mới có thể trở về, mẹ của Tiểu Cửu về nhà mẹ đẻ rồi."

"Hóa ra là như vậy."

Đồng Tuyết Lục thở dài trong lòng, lần này mình đến thật không đúng lúc.

Tuy nhiên nóng vội cũng chẳng ích gì, chỉ đành đợi Tô Việt Thâm quay lại rồi nói tiếp.

Trong phòng, Tiểu Cửu lấy hết bánh quy và kẹo mà mình giấu ra, cùng lúc trong tay còn nhiều thêm một vật màu xanh lá cây.

Đồng Miên Miên mở to mắt nhìn đồ vật trong tay cậu bé, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Tiểu Cửu: "Đây là ếch xanh được làm bằng thiếc, ông nội em mua tặng em, cho chị chơi đấy."

Đồng Miên Miên chưa từng chơi thứ này, tỏ vẻ không biết cách chơi, Tiểu Cửu nằm bò trên đất làm mẫu cho cô bé.

Chú ếch xanh được lên dây cót tự mình nhảy nhót, khiến Đồng Miên Miên đều quên, cả việc khép lại chiếc miệng nhỏ nhắn của mình.

- -- Thứ màu xanh lá cây này thật kỳ diệu.

Tiểu Cửu ghé lại gần cô bé cùng nhau nhìn ếch xanh nhảy nhót: "Chị Miên Miên, chị có thích không?"

Đồng Miên Miên gật đầu: "Thích."

Tiểu Cửu: "Vậy em tặng cho chị Miên Miên đấy."

Cô bé nhớ tới lời chị dặn không thể tùy tiện cầm đồ của người khác, lắc bàn tay nhỏ mũm mĩm: "Không thể được, sẽ bị chị mắng."

Tiểu Cửu nghiêng đầu suy nghĩ: "Vậy em cho chị mượn chơi nhé, khi nào chị chơi chán thì trả lại cho em."

Đồng Miên Miên cũng nghiêng đầu, đôi mắt to tròn long lanh khẽ chớp: "Được, khi nào chị chơi chán sẽ trả lại cho em ngay."

2 người nói xong nhìn nhau rồi bật cười hi hi, như thế đã làm được chuyện gì đó rất giỏi vậy.

Đồng Tuyết Lục dẫn mấy anh em Đồng Gia Minh trở về trước bữa trưa.

Sau đó cô lại đi tới Tô gia tìm Tô Việt Thâm thêm mấy lần nữa, nhưng đều không gặp được.

Năm nay Tô Việt Thâm bắt đầu vô cùng bận rộn, gần như không hề nghỉ ngơi lao đầu làm việc.

Cô cũng không tiện tới thẳng chính phủ tìm anh ấy, dù sao bên trong chính phủ cũng có quá nhiều người, huống chi Nghiệm Vĩnh An cũng đang làm việc ở đó, cô lo lắng mình qua đó sẽ đánh rắn động cỏ.

Không có cách nào, cô chỉ đành nhờ Phương Văn Viễn theo dõi Nghiệm Vĩnh An, nếu như có chuyện gì xảy ra thì nhờ anh ta báo cho mình một tiếng bất cứ lúc nào.

Nhưng kỳ lạ là, từ ngày ấy trở đi không hề có tin tức gì của Nghiêm Vĩnh An, ngay cả Đồng Chân Chân cũng giống vậy.

===

Thời gian trôi nhanh chớp mắt đã đến tháng 5, cuối tuần này chính là ngày đính hôn của 2 người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục.

Ông cụ Ôn còn hào hứng hơn cả chính mình đính hôn, bắt đầu từ tháng tư đã kéo chú Tông đi mua quần áo giày dép cùng mình, tóm lại từ đầu đến chân đều là đồ mới.

Trước đây ông cụ Ôn vẫn luôn sống rất giản dị, rất nhiều bộ quần áo đều vá chằng vá chịt nhưng vẫn cứ mặc, nhưng lần này vì hôn lễ của cháu trai mà tiêu xài hoang phí một lần.

Chủ Tông cũng mua một bộ quần áo mới, mặc lên còn đẹp trai hơn cả ông cụ Ôn, ông cụ nhìn mà cảm thấy ghen tị như ăn phải miếng chanh.

Tư lệnh Tiêu và người Tiêu gia đã đến Bắc Kinh vào thứ 7, bởi vì không đủ chỗ, nên họ đều ở tạm trong nhà khách.

Tư lệnh Tiêu nghĩ tới ngày mai cháu gái mình đính hôn, tâm trạng rất tồi tệ, vẻ mặt đanh lại, người khác trông thấy vậy đều không dám lại gần ông ấy.

Tư lệnh Tiêu có 2 người anh em, ông ấy đứng thứ 2 trong nhà, 2 người kia hôm nay không đến, đều sắp xếp cho con trai và cháu tới.

Lúc này Tiêu Dương Hoa đại diện cho chi thứ nhất, tặng quà cho Đồng Tuyết Lục trước: "Chúng ta đến đây cũng không tiện, cũng không biết cháu thích gì, cho nên nghĩ đi nghĩ lại vẫn tặng cháu tiền mừng tuổi thôi, cháu cầm lấy rồi muốn mua gì thì mua."

Đồng Tuyết Lục nhìn tiền mừng tuổi được nhét một xấp dày trong bao lì xì màu đỏ, e rằng bên trong có không ít tiền: "Cám ơn bác cả, vậy cháu không khách sáo nhé."

Tiêu Dương Hoa nhìn cô hào phóng nhận lấy, gật đầu cười nói: "Phải như vậy chứ, người một nhà khách sáo gì chứ?"

Tiêu Vệ Quốc nhìn cô em họ Đồng Lục Tuyết, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên: "Anh nghe ông nội hai nói em không chỉ nấu ăn rất ngon, hơn nữa còn lên làm quản lý tiệm ăn dựa vào năng lực của mình, thật sự khiến người ta khâm phục."

Trước khi tới đây, anh ấy đã nghe nói cô em họ này rất có năng lực, bây giờ nhìn thấy cô không chỉ giỏi giang, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, trong lòng bỗng tràn đầy cảm giác tự hào.

Cả đời này của họ đều không có chị em gái, một đám đều là con trai, các bậc trưởng bối không biết đã ghét bỏ và tiếc nuối đến mức nào.

Đột nhiên ông nội hai vẫn chưa kết hôn, lại nhặt được 2 cô cháu gái quý giá từ trên trời rơi xuống, khiến ông nội anh ấy và ông nội thứ ba đều ngưỡng mộ không thôi.

- -- Lần này mấy anh em bọn họ đều muốn tới đây, anh ấy đã giành được cơ hội này bằng cách vật tay thắng.

Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp trả lời, Tiêu Dương Hoa đã châm chọc con trai mình: "Em họ con có năng lực hơn con nhiều, lẽ nào con không cảm thấy xấu hổ? Nếu đây mà là con, nhất định không mặt mũi nào mà tới đây."

Tiêu Vệ Quốc: "..."

Sau đó chi thứ ba Tiêu gia cũng tới, như thể cùng hẹn trước vậy, họ cũng tặng tiền mừng tuổi cho Đồng Tuyết Lục.

Đến buổi tối Đồng Tuyết Lục mở lì xì ra, đúng là một gia đình tốt, 2 bao lì xì cộng lại thế nhưng có 800 tệ.

- -- Đây chính là một số tiền lớn.

===

Ngày hôm sau, sáng sớm mọi người đã tới Đồng gia để giúp đỡ.

Đồng Tuyết Lục không chọn bày tiệc ở tiệm ăn, bởi vì làm như vậy quá bắt mắt.

Những năm gần đây kết hôn bày tiệc đều được làm ở nhà, gần như không có ai tố chức ở quán, súng bắn chim đầu đàn, thời điểm này cô chỉ có thể khiêm tốn một chút.

Còn về việc lựa chọn Đồng gia, là bởi vì nhà họ rộng rãi, hơn nữa sân viện này vẫn thuộc Ôn gia.

Nếu như đổi thành người bình thường khác có lẽ sẽ để ý tới việc đằng gái bày tiệc rượu đính hôn, nhưng Ôn gia lại không hề có ý kiến gì với quyết định này.

Bởi vì tiệm ăn không thể đóng cửa, cho nên sau khi mấy người ở tiệm ăn bàn bạc với nhau, để cho đầu bếp Mạnh qua đó giúp đỡ nấu cơm, cùng lúc đó cũng tặng một chiếc máy thu thanh tới.

Chiếc máy thu thanh này là mấy người họ góp tiền và phiếu để mua.

Giá của nó khoảng 4-50 tệ một chiếc, nhưng vì bây giờ mới chỉ đính hôn, theo phong tục lúc bấy giờ, trên thực tế hầu hết mọi người đều sẽ không bày tiệc, cho nên phần quà này cũng rất quý giá.

Đồng Tuyết Lục cười nhận lấy đồ vật, sau đó đưa nhóm đầu bếp Mạnh vào bếp nấu ăn.

Ôn Như Quy ở bên ngoài giúp đỡ đón tiếp khách khứa, miệng cười nhiều tới mức sắp cứng đờ.

Anh nhìn bên ngoài không còn ai tới nữa, cầm lấy chiếc cốc sứ của Đồng Tuyết Lục đi rót nước, lại bỏ thêm một chút đường đỏ vào, sau đó bưng tới nhà bếp cho cô.

Vợ anh cả con bác của Đồng Tuyết Lục thấy anh đi tới, không khỏi trêu chọc: "Ai da, không nghĩ tới em rể mới lại chu đáo như vậy, sau này Tuyết Lục nhà tôi có phúc rồi."

Chị dâu thứ ba cũng cười gật đầu: "Chẳng thế à, tôi và anh họ Tuyết Lục lấy nhau đã được mấy năm rồi, đều chưa bao giờ thấy anh ấy rót cốc nước nào cho tôi cả."

Vành tại Ôn Như Quy dần ửng hồng, nhưng đôi mắt nhìn Đồng Tuyết Lục lại tràn đầy dịu dàng.

Đồng Tuyết Lục nhận lấy cốc sứ cầm lên uống một ngụm, độ ấm của nước rất vừa không nóng không lạnh.

Cô không khỏi cong khóe miệng.

Mọi người nhìn dáng vẻ ngọt ngào của đội trẻ, đều bị nhét cơm chó đầy mồm.

===

Tiệc đính hôn lần này, ngoài mấy gia đình ngày thường thân quen ra, còn có một vị khách không mời mà đến.

Người đó chính là Tiêu Thừa Bình đã lâu không gặp.

Tiêu Thừa Bình được quân đội điều về từ Tân Cương, sau đó phục vụ trong quân đội Bắc Kinh.

Trước đây anh ta có ý với Đồng Tuyết Lục, chẳng qua cũng là vì lúc nhỏ thường chơi đùa với nhau, cho nên có ấn tượng sâu sắc với cô, sau đó quay lại bộ đội vẫn luôn bận rộn, chẳng mấy chốc đã quên mất đối phương.

Về sau anh ta nghe em họ bên ngoại kể rằng Đồng Tuyết Lục đã có bạn trai, chỉ thở dài rồi nhanh chóng chấp nhận sự thật này.

- -- Đàn ông con trai sợ gì ế vợ?

Tuy nhiên không trở thành người yêu được thì vẫn có thể làm bạn, đồ ăn Đồng Tuyết Lục làm thật sự rất ngon, anh ta tự mình tuyên bố rằng họ là bạn tốt của nhau.

Đồng Tuyết Lục nhìn thấy Tiêu Thừa Bình xách gần cân rưỡi thịt lợn và 2 lon sữa mạch nha tới cửa, chợt sửng sốt một chút, không khỏi mở miệng hỏi: "Mẹ anh có biết anh tới chỗ tôi không?"

Tiêu Thừa Bình gãi đầu: "Bà ấy không biết, tôi xin lỗi cô về những chuyện mẹ tôi đã làm, hơn nữa bây giờ cô cũng đã đính hôn rồi, bà ấy sẽ không nói những lời khó nghe nữa đâu."

Sau này mẹ Tiêu thấy Đồng Tuyết Lục từng bước vươn lên thì bắt đầu cảm thấy hối hận, tất nhiên không phải bà ta hối hận vì đã ngăn cản con trai mình gần gũi với cô, từ đầu tới cuối bà ta đều cảm thấy tính cách của Đồng Tuyết Lục không hợp với con trai mình.

Bà ta hối hận là chính mình đã lấy mắt chó nhìn người, luôn tỏ vẻ huênh hoang tới cửa, xét cho cùng ban đầu chẳng qua bà ta thấy cô không cha không mẹ nên mới dám như vậy.

Sau lại bà ta càng nghĩ càng cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, cũng không dám xuất hiện trước mặt Đồng Tuyết Lục.

"Đi vào thôi!"

Người cũng đã đến cửa rồi, Đồng Tuyết Lục cũng không thể đuổi người ta ra ngoài được, huống chi ban đầu người bị vả mặt là mẹ Tiêu, cô cũng không tức giận một chút nào.

Tiêu Thừa Bình vừa bước vào cửa đã trông thấy Phương Tĩnh Viện từ trong phòng đi ra.

2 mắt Phương Tĩnh Viện mở to: "Sao anh lại ở đây?"

Tiêu Thừa Bình nhìn cô ấy: "Vậy sao cô cũng ở đây thế?".

Vẻ mặt Phương Tĩnh Viện đầy tự hào: "Tôi là bạn gái thân thiết của Tuyết Lục, cô ấy đính hôn tôi nhất định phải tới, tôi nhớ lúc nhỏ anh thường xuyên bắt nạt Tuyết Lục, còn bắt nạt cô ấy đến phát khóc, anh vẫn còn mặt mũi mà đến đây à?"

Tiêu Thừa Bình: "Lúc nhỏ cô còn tỏ ra khinh thường Tuyết Lục 2 người ghét nhau như chó với mèo cơ mà? Cô còn mặt mũi đến đây thì tại sao tôi lại không thể tới chứ?"

Đồng Tuyết Lục trợn mắt khinh thường: "2 người đừng cãi nhau nữa, lúc nhỏ cả 2 đều từng bắt nạt tôi."

Phương Tĩnh Viện: "..."

Tiêu Thừa Bình: "..."

===

Đồng Tuyết Lục đang định đi vào bếp tiếp tục nấu ăn, thì lại bị Phương Tĩnh Viện lén lút lôi tới một bên.

"Tuyết Lục, Đồng Chân Chân nhờ tôi chuyển lời cho cô, tôi không biết có nên nói cho cô biết hay không?"

Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Cô ta nói gì vậy?"

Phương Tĩnh Viện nói: "Cô ta nói chúc cô và đồng chí Ôn đầu bạc răng long, cô ta nói 2 người nhất định sẽ cùng nhau sống tới già."

Đồng Tuyết Lạc nhíu mày càng chặt hơn: "Đây là nguyên văn à?"

Phương Tĩnh Viện gật đầu như giã tỏi: "Đúng, không hề sót chữ nào! Cô nói xem cô ta đang giở trò gì vậy? Lẽ nào thật lòng chúc phúc cô ư?".

- -- Đồng Chân Chân sẽ thật lòng chúc phúc cho mình sao?

- -- Trừ khi mặt trời mọc ở phía Tây.

Đồng Tuyết Lục: "Cô có kể lại chuyện này cho người khác biết hay không?"

Phương Tĩnh Viện lắc đầu: "Không có, tôi chưa nói với ai cả, vốn tôi không muốn nói cho cô biết, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô."

Đồng Tuyết Lục chớp mắt: "Yên tâm, tôi không sao, cô đừng nói chuyện này cho người khác biết."

Thật ra cô cũng đã từng nghĩ tới việc liệu hôm nay Đồng Chân Chân hay Đồng gia sẽ không mời mà tới, nhưng sau đó lại nghĩ, có lẽ cô ta sẽ rất có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc này, nhưng Nghiêm Vĩnh An hẳn sẽ không.

Chẳng qua cô không nghĩ tới Đồng Chân Chân vẫn không nhịn được mà nhờ người chuyển lời.

- -- Nhưng cô ta nói câu kia là có ý gì nhỉ?

- -- Chúc cô và Ôn Như Quy đầu bạc răng long, họ nhất định sẽ cùng sống đến già ư?

Trong lòng Đồng Tuyết Lục chợt nảy sinh một cảm giác không rõ.

Nhìn thấy cả một phòng đầy người đang trò chuyện vui vẻ, cô đè nén cảm giác này xuống, tiếp tục vào bếp bận việc của mình.

===

Nửa tiếng sau, cuối cùng thức ăn đã được làm xong.

Bàn tiệc được bày trong sân, tất cả mọi người ngồi đây 3 bàn.

Giò heo sốt tương, lòng già xào cay, thịt kho tàu, gà rang vàng, canh xương cà rốt và ngô, còn có 3, 4 món rau xanh.

Mỗi một món đều là Đồng Tuyết Lục làm tỉ mỉ, vừa ngồi xuống đủ loại mùi thơm xộc vào mũi, khiến người ta không khỏi nuốt nước miếng.

Tiêu Vệ Quốc hít sâu một hơi rồi nói: "Chẳng trách ông nội 2 luôn miệng nói rằng Tuyết Lục nấu ăn rất ngon, chỉ mới ngửi mùi thôi cũng đã biết chắc chắn rất ngon."

Tư lệnh Tiêu tự hào nói: "Tất nhiên rồi, cháu còn tưởng rằng ông gạt bọn cháu à? Đồ ăn do cháu gái ông làm, cả Trung Quốc này không có mấy người sánh được với con, bé đâu."

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ giật ông nội, nên khiêm tốn một chút, không cần phải làm thế.

Ngày thường ông cụ Ôn thích nhất đối đầu với Tư lệnh Tiêu, lúc này nghe vậy lại liên tục gật đầu: "Lão Tiêu nói câu này rất đúng, tôi sống bằng ngần này rồi, đồ ăn Tuyết Lục làm hợp khẩu vị của tôi nhất đấy!",

Đồng Miên Miên ngồi ở một bàn khác nghe thấy những lời này, than thở với Tiểu Cửu: "Chị đã có mặt trên đời sắp 4 năm rồi, chị cảm thấy đồ ăn chị gái làm là ngon nhất."

Tiếu Cửu cũng gật đầu như chú chim nhỏ mỗ thóc: "Em cũng sống hơn 5 năm rồi, cũng cảm thấy đồ ăn chị gái chị làm là ngon nhất."

"Phụt! Ha ha ha!"

Mọi người nghe thấy 2 cục bột nhỏ nói chuyện, không nhịn được bật cười ra tiếng.

Trong sân tràn ngập không khí vui mừng

Tư lệnh Tiêu đột nhiên nhìn về phía Ôn Như Quy với ánh mắt như dao sắc: "Như Quy, cháu phải nhớ rõ cho ông, sau này nếu cháu bắt nạt Tuyết Lục, ông sẽ là người đầu tiên không tha cho cháu."

Ôn Như Quy còn chưa kịp đáp lại, ông cụ Ôn đã lên tiếng: "Không cần Lão Tiều nhà ông, tôi sẽ là người đánh gãy chân chó của nó đầu tiên."

Ôn Như Quy: "..."

- -- Thật đáng sợ.

Mọi người nhìn dáng vẻ tủi thân của Ôn Như Quy, không khỏi bật cười lần nữa.

===

Sau một hồi dạy dỗ cuối cùng cũng bắt đầu bữa tiệc

Buổi sáng Đồng Gia Tín cố ý giữ bụng, chính là để buổi trưa ăn cỗ, lúc này đã đói đến mức 2 mắt nhìn thẳng.

Cậu ta vừa nghe thấy có thể động đũa, vội cầm đũa lên gắp cho mình một miếng chân giò thật lớn, gặm ngấu nghiến.

- -- Ngon thật!

- -- Trước giờ cậu ta chưa từng ăn móng giò ngon như vậy.

Màu sắc của chân giò đỏ tươi, vỏ ngoài được hầm dai nhừ, cắn một miếng, mùi thơm của thịt ngập tràn khoang miệng.

Lòng già xào tê cay thơm nức, lòng già không hề có mùi khác lạ nào cả dù chỉ một chút, càng nhai càng thơm, thịt kho tàu được hầm đến độ trong vắt bóng bẩy, cho vào miệng là tan, ăn ngon đến mức không chê vào đâu được.

Gà rang vàng chất thịt mềm dai, canh xương nấu ngô và cà rốt đậm đặc, rau xanh, giòn rụm, ăn thật là sướng.

Cuối cùng 2 anh em Tiêu Vệ Quốc cũng hiểu tại sao ông nội hai của họ tìm mọi cách muốn được điều từ Tây Bắc về Bắc Kinh, chính là bởi vì khả năng nấu ăn của em họ. Đến cả bọn họ ăn xong cũng muốn đến Bắc Kinh nữa cơ mà.

2 người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân cũng vừa ăn vừa than thở, Ôn Như Quy thật sự quá may mắn.

Vợ hay bạn gái của họ cũng rất tốt, nhưng tay nghề nấu nướng không thể so được với Tuyết Lục.

- -- Họ lại thua về điểm này rồi.

Phác Kiến Nghĩa cũng ngưỡng mộ không thôi, anh muốn theo đuổi đồng chí Tiêu Uẩn Thi, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa đâu vào đâu.

Anh ta nhớ tới ban đầu còn tưởng rằng cả đời này Ôn Như Quy đều ở một mình, ai ngờ anh thế mà lại đính hôn trước cả anh ta.

Liệu 2 năm sau Ôn Như Quy đã kết hôn, anh ta còn chưa tán đổ đồng chí Tiêu Uẩn Thi không nhỉ?

- -- Trong lòng Phác Kiến Nghĩa chợt nảy sinh cảm giác hốt hoảng.

===

Mọi người ăn được một nửa, tốc độ dần chậm lại vừa nói chuyện vừa tiếp tục ăn.

Đúng lúc này 2 người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đứng lên.

Hoàng Khải Dân cười nói với mọi người: "Chào các cô chú và mấy bạn nhỏ, chúng cháu là đồng nghiệp cùng căn cứ với Như Quy, cũng là những người anh em thân thiết với nhau. Hôm nay anh ấy đính hôn, sau khi chúng cháu đã trao đổi quyết định biểu diễn một tiết mục góp vui một chút."

Trong lòng Đồng Tuyết Lục trào dâng một dự cảm không tốt.

Quả nhiên cô thấy Hoàng Khải Dân vừa nói xong, đã thấy Chu Diễm chạy từ trong phòng ra.

Một tay anh ta cầm một chiếc kèn Xô-na, tay còn lại cầm một mảnh lụa màu, cười toe toét với mọi người: "Tiết mục mà chúng cháu muốn biểu diễn cho mọi người xem chính là thổi kèn Xô-na và múa ương ca!"

(*) Múa Ương ca và Trống lưng là hoạt động thể dục - thể thao truyền thống dân tộc cổ xưa của Trung Quốc, được bắt nguồn từ đời sống và thể hiện về cuộc sống, nêu bật tính nghệ thuật thể thao độc đáo.

Mọi người nghe vậy, tiếng vỗ tay và hò hét không ngừng vang lên xung quanh.

Đồng Tuyết Lục: "..."

Đúng lúc này, Ôn Như Quy cũng ghé lại gần cô nhỏ giọng nói: "Anh cũng học thổi kèn Xô-na, trở về anh biểu diễn cho một mình em xem."

Hôm nay vốn anh định biểu diễn trong lễ đính hôn, nhưng Hoàng Khải Dân và Chu Diễn nói rằng trình độ của anh quá tệ.

- -- Thật là đáng tiếc!

Đồng Tuyết Lục: "..."

- -- Không cần đâu.

- -- Thật sự đấy.

Cô thật sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Ôn Như Quy đẹp trai ngời ngời đi thối kèn Xô-na.

Không được, trở về cô nhất định phải tìm cơ hội khuyên anh từ bỏ sở thích kỳ quặc này mới được.

Hoàng Khải Dân thổi kèn Xô-na, Chu Diễm cầm mảnh lụa màu uốn éo cơ thể, cảnh tượng đó thật sự không phải chỉ cay mắt bình thường thôi đâu.

Tuy nhiên kèn Xô-na vốn được mệnh danh là nhạc cụ lưu manh, không muốn náo nhiệt cũng không được.

Mấy đứa trẻ thấy Chu Diễm nhảy múa, đều chạy tới nhảy cùng, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Sau khi họ biểu diễn xong, không biết anh họ Tiêu Vệ Quốc và anh ba của Đường Tuyết Lục lấy đâu ra một chai rượu Mao Đài, mỉm cười bước tới chỗ Ôn Như Quy.

(*) Rượu Mao Đài: là một nhãn hiệu rượu trắng của Trung Quốc, có lịch sử trên 300 năm, bắt đầu từ đầu đời Thanh.

Anh ba đặt 2 chiếc chén lên trên bàn rồi cười nói: "Em rể tương lai, hôm nay là ngày vui của 2 đứa, sao có thể không uống rượu chứ?"

Tiêu Vệ Quốc mở chai rượu Mao Đài ra, lần lượt rót đầy 2 chén rượu: "Nào, 2 đứa mời mọi người một chén đi!"

Anh ba bắt đầu dụ dỗ nói: "Tốt nhất là uống rượu giao bôi!"

Mọi người thấy vậy đều không nhịn được bật cười.

Một chai rượu Mao Đài ở thời đại này có giá 8 tệ, thuộc mặt hàng rượu cao cấp nhất.

Đồng Tuyết Lục còn chưa từng uống rượu Mao Đài của thời này đâu, cũng muốn thử nếm thử một chút, ai ngờ còn chưa kịp chạm vào chén, đã bị Ôn Như Quy cầm đi, mất.

Ôn Như Quy cầm 2 chén rượu, nói với 2 người anh họ: "Tuyết Lục là đồng chí nữ, uống rượu không tốt, em uống thay cô ấy."

Tiêu Vệ Quốc hài lòng gật đầu: "Được chứ, một mình em uống cũng được."

Anh ba cũng rất hài lòng: "Nể tình em bảo vệ Tuyết Lục như vậy, bọn anh cũng yên, tâm giao con bé cho em rồi."

Ôn Như Quy ngẩng đầu, lần lượt uống 2 chén rượu vào trong miệng.

Chén rượu mà 2 người anh họ mang đến là loại chén sứ rất to, chỉ nhỏ hơn chiếc bát ăn cơm một chút, 2 chén rượu vừa xuống bụng, khuôn mặt Ôn Như Quy lập tức "bùm" một tiếng đỏ ửng.

Đồng Tuyết Lục thấy anh đỏ bừng mặt, lo lắng hỏi: "Anh vẫn ổn chứ?"

2 mắt Ôn Như Quy nhìn thẳng.

Đôi tai đỏ bừng.

Điệu cười thần bí.

"Bịch" một tiếng.

- -- Ôn Như Quy nằm bò trên bàn không biết trời trăng.

Đồng Tuyết Lục: "..."

Mọi người: "..."

Chu Diễm kêu lên: "Có lẽ Như Quy say rồi?"

Hoàng Khải Dần vuốt cằm: "10 thì có đến 8-9 phần là say rồi, 2 chén đã đổ, sức uống này cũng kém quá đi!"

Trong lòng 2 người họ chợt cảm thấy vui vẻ, họ uống rượu tốt hơn Như Quy.

- -- Họ thắng ván này rồi.

2 người anh họ cũng không nghĩ tới sức uống của Như Quy lại kém như vậy, mau chóng đỡ người vào phòng.

Bởi vì giường của Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đã chất rất nhiều đồ, Đồng Tuyết Lục bèn để họ đưa anh vào phòng mình.

Sau đó những người khác tiếp tục ăn cơm, sau khi ăn xong mọi người cùng nhau thu dọn bát đĩa.

Lúc sau có một số người ra về, ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu chuyển địa điểm tới Ngụy gia, người Tiêu gia thì lại muốn đi thăm mấy nơi như Thiên An Môn và Cố Cung.

Cả sân bỗng trở nên im ắng.

===

Đồng Tuyết Lục rót một cốc nước ấm mang vào phòng: "Như Quy, anh sao rồi? Có muốn uống chút nước không?"

Ôn Như Quy nhắm chặt mắt không hề động đậy, 2 má đỏ bừng.

Đồng Tuyết Lục đặt cốc sứ xuống, quay đầu đi lấy khăn ướt lau mặt cho anh, ai ngờ vừa mới chạm khăn vào mặt anh thì anh đã tỉnh.

Đôi mắt Ôn Như Quy đen nhánh như mực, như thể hồ nước sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy.

Đồng Tuyết Lục bắt gặp ánh mắt anh chợt sững sờ một lúc: "Anh tỉnh rồi à?"

Ngay khi cô vừa dứt lời, bàn tay đã bị anh nắm lấy tay anh dùng sức lập tức một trận quay cuồng trời đất đảo lộn.

Khi cô mở mắt ra một lần nữa, cả người đã ngã vào trên giường.

Ôn Như Quy nằm đè trên người cô, đôi mắt nhìn cô chăm chú, ánh mắt tràn ngập vẻ mập mờ, còn có một chút cảm xúc khác với ngày thường.

"Như Quy?"

Đồng Tuyết Lục nhạy bén cảm nhận được anh khác thường, khẽ gọi tên anh một tiếng.

Ôn Như Quy không lên tiếng, một tay vẫn bắt lấy cổ tay cô như cũ.

Đồng Tuyết Lục chọc vào ngực anh bằng một tay khác: "Mau đứng dậy đi, lát nữa để người khác thấy không hay đâu."

Ai ngờ giây tiếp theo bàn tay này cũng bị tóm lấy, cả 2 tay đều bị anh giữ trên đỉnh đầu.

Ôn Như Quy mạnh mẽ bá đạo như vậy hoàn toàn khác hẳn so với dáng vẻ đáng yêu ngày thường hễ động một tí là đỏ mặt kia.

- -- Ái chà?

- -- Lẽ nào sau khi uống say lại trở thành bá đạo tổng tài?

- -- Hay là anh muốn chơi trò nhập vai đây?

- -- Bá đạo tổng tài, cường thủ hào đoạt, cô thích lắm!

Đồng Tuyết Lục chớp mắt, lộ ra vẻ sợ hãi nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Ôn, anh muốn làm gì em thế?"

Ôn Như Quy khẽ nheo đôi mắt âm trầm sâu thẳm như hồ nước, cả người đột nhiên phủ xuống bạo lấy cánh môi cô.

"Ừm..."

Cô không đề phòng đã bị anh lấp kín miệng.

Nụ hôn của anh bá đạo và cuồng dã, chứa đựng sự hoang dại và mạnh mẽ, che trời lấp đất mà trước đây chưa từng có.

Đồng Tuyết Lục bị anh hôn đến độ không thở nổi.

Dường như Ôn Như Quy vẫn còn chưa hài lòng, mở đôi môi của cô ra rồi thăm dò vào trong, công thành chiếm đất.

Anh từng bước xâm nhập vào lãnh địa của cô, như thể muốn nuốt luôn cô vào bụng vậy.

Lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục cảm nhận được nụ hôn như gió bão điên cuồng của Ôn Như Quy, cả người choáng váng.

Ngày thường Ôn Như Quy hay đỏ mặt, khiến cô rất thích trêu chọc anh.

Lúc này anh trở nên bá đạo, khiến tim cô đập ngày càng nhanh.

- -- Cô thích cả 2 dáng vẻ này của anh.

Nhiệt độ trong phòng dần nóng lên.

===

Tư lệnh Tiêu từ Ngụy gia bên cạnh cầm đồ trở về, thấy phòng của Đồng Tuyết Lục đóng chặt, trong lòng ông ấy bỗng dâng lên một dự cảm không tốt.

Ông ấy rón rén đi tới như một tên trộm, chỉ nghe thấy tiếng của cô từ bên trong truyền ra.

"Như Quy anh mau buông em ra, em sắp không thở nổi rồi."

- -- Tư lệnh Tiêu khuôn mặt xanh lét.

- -- Tư lệnh Tiêu vẻ mặt dữ tợn.

- -- Tư lệnh Tiêu nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó Tư lệnh Tiêu tìm được một chiếc chổi ở trong sân, đang chuẩn bị lao vào đánh chết tên lưu manh thối tha Ôn Như Quy kia.

Đúng lúc này, trong phòng lại truyền đến âm thanh.

"Không được, anh ở bên trên lâu quá rồi, lần này đổi em ở trên!"

Tiếp theo trong phòng lại truyền đến mấy tiếng "bình bịch".

Khuôn mặt già của Tư lệnh Tiêu lúc trắng lúc đỏ, vô cùng đặc sắc.

[HẾT CHƯƠNG 101]