"Không sao, đừng nóng, bảo vệ luận văn tốt nghiệp ngày mai, cậu chuẩn bị chút đi.

" Thẩm Lãng cười cười.

"Vậy còn cậu? Nếu không chúng ta lát nữa đi thư viện đọc sách đi.

" Lâm Nhuyễn Nhuyễn đỏ mặt hỏi.

"Tôi còn có việc cần làm, cậu buổi tối có thể chờ tôi.

" Thẩm Lãng nói.

Chỉ là bảo vệ luận văn mà thôi, lấy chỉ số thông minh cùng năng lực chuyên nghiệp của Thẩm Lãng, có thể giảng bài cho giảng viên luôn.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không cứng rắn giữ lại, cô biết Thẩm Lãng không phải người bình thường, có nhiều việc làm.

Điều này càng khiến quyết tâm theo đuổi Thẩm Lãng của Lâm Nhuyễn Nhuyễn kiên định hơn!
Tạm biệt Lâm Nhuyễn Nhuyễn xong, Thẩm Lãng lái xe rời khỏi đại học Bình An.

Chiếc Hennessey Venom GT sau nhiều ngày vắng bóng, lại xuất hiện ở đại học Bình An, cũng giống như lần trước, khiến toàn bộ trường học bùng nổ.

Nhưng Thẩm Lãng vẫn như cũ điệu thấp, không dừng ở phụ cận trường học.

Người khác chỉ nhìn thấy chiếc siêu xe này rất nhanh lái đi, nhưng không biết người ngồi trên ghế lái là Thẩm Lãng.

Chủ xe trở thành một bí ẩn!
Mọi người đoán rằng, chủ nhân chiếc Hennessey Venom GT này, rất có thể là tiểu thiếu gia nhà họ Ngô, Ngô Lương.

Câu lạc bộ siêu xe lớn nhất thành phố Bình An này là của Ngô Lương, bởi thế mọi người mới cho rằng đây là khả năng lớn nhất.


Thẩm Lãng giả dạng nghèo khổ bốn năm, dù hiện tại hắn lái một chiếc Wuling Hongguan đi nữa, cũng sẽ khiến bạn học kinh ngạc.

Ngay sau khi Thẩm Lãng lái xe rời khỏi khuôn viên trường, liền nhận được điện thoại của Tống Tri Viễn.

Lão Tống vẫn khách khí như cũ, xem Thẩm Lãng như người kế thừa y thuật cổ, mà hiện tại còn có việc muồn nhờ Thẩm Lãng, tất nhiên càng thêm điệu thấp.

"Tiểu Trầm, cháu ở chỗ nào? Ta tới đón, nhà của ta ở Vân Thủy Sơn Cư, đảm bảo cháu chưa từng đến nơi này.

"
Vân Thủy Sơn Cư là khu giàu có ở thành phố Bình An, hợp thành bởi biệt thự cùng những ngôi nhà lớn, hơn nữa đối diện biệt thự là hồ nước, phong cảnh tuyệt đẹp.

Tốnh Tri Viễn nghĩ rằng, Thẩm Lãng rất ít tiếp xúc với khu Vân Thủy Sơn Cư này.

Nhưng mà Thẩm Lãng không những đã từng đến, hơn nữa còn là chủ của nơi đó, nắm giữ ba tòa nhà nhìn thẳng ra hồ.

"Cháu biết chỗ đó, trước kia cháu từng đến rồi.

" Thẩm Lãng trả lời Tống Tri Viễn.

Lái xe về nhà vừa lúc tiện đường, không cần phiền toán Tống Tri Viễn tới đón.

"Vậy được rồi, trên đường đi chú ý an toàn, đến nơi báo tên ta, sẽ có nhân viên đến dẫn cháu vào.

" Tống Tri Viễn nói.

Phục vụ ở khu nhà giàu tất nhiên khác với tiểu khu bình thường, mỗi năm tốn không biết bao nhiêu là chi phí, phục vụ còn là người Philippines.

"À đúng rồi, tình hình bệnh nhân, cháu cần hỏi một chút, bà ấy trừ bỏ bị bệnh ở xương cổ, còn có bệnh nào khác không, cháu có thể căn cứ theo mô tả, mang theo dụng cụ y tế thích hợp đến chữa trị.

" Thẩm Lãng nói.


"Bạn già ta trừ bỏ xương cổ có chút vấn đề, dễ mất ngủ, bà ấy ban đêm rất khó vào giấc, lăn qua lộn lại không ngủ được, có thể do quản lý cửa hàng mới dẫn đến lao lực quá độ.

" Tống Tri Xa giải thích.

"Vấn đề không lớn.

" Thẩm Lãng bình tĩnh nói.

"Tiểu Thẩm, cháu nghĩ đơn giản quá rồi, nên đến chẩn qua một lần nữa hãy kết luận, ta không yên lòng, bệnh viện ở thành phố Bình An, thậm chí còn mời bạn là bác sĩ giỏi đến, điều trị đều không có hiệu quả tốt lắm.

" Tống Tri Viễn nhắc tới bệnh của bạn già, buồn rầu không nhịn được.

Chuyên đi thành phố Bình An lần này, mở liên tục năm cửa hàng, cả nhà đều ra trận, vội đến xoay vòng vòng.

Bạn già của ông vội trước vội sau, phải trả giá thật nhiều.

Uống thuốc bác sĩ kê, hiệu quả không tốt, không những không có hiệu quả gì, mà sau khi ngừng thuốc còn gây thêm triệu chứng mất ngủ.

"Vâng, ông đừng lo.

"
Thẩm Lãng nói rất bình tĩnh.

Tuy rằng chưa chẩn đoán chính xác được bệnh tình bạn già của Tống Tri Viễn, những Thẩm Lãng chữa bệnh từ trước đến nay đều luôn duy trì bản thân điềm tĩnh.

Lúc Thẩm Lãng hiểu được đại khái tình trạng bệnh tình bạn già của Tống Tri Viễn, đã biết tiếp theo nên chuẩn bị những thiết bị chữa trị nào.


Không nhiều lắm, đều là những thứ thường dùng.

Loại bệnh này, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, không phải bệnh cấp tính hay bệnh hiểm nghèo, nhưng là bệnh mãn tính, thường tái lại, người bệnh chịu giày vò nhiều.

Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Lãng đi vào biệt thự của Tống Tri Viễn ở Vân Thủy Sơn Cư.

Mà ba ngôi biệt thự của Thẩm Lãng, cách biệt thự của Tống Tri Viễn không xa, biệt thự của Thẩm Lãng nằm ở vị thế tuyệt vời nhất.

Phong thủy ở nơi này quả thật không tồi, Thẩm Lãng được đạo trưởng Trương Thiên Ý truyền dạy thuật phong thủy, vị trí hắn chọn nhất định không sai được.

Nhưng vì bình thường Thẩm Lãng đi sớm về muộn, hắn chỉ có thể tính toán ngày tốt giờ lành, mới có thể ở ban công lộ thiên luyện tập quy tức thuật.

Cũng bởi vì chuyện này, trở thành sự tồn tại thần bí nhất trong khu nhà giàu này.

Đi vào chỗ ở của Tống Tri Viễn, quản gia dẫn hắn vào thư phòng của Tống Tri Viễn.

Tống Tri Viễn đứng lên, khuôn mặt hiền từ ấm áp, mỉm cười ngênh đón Thẩm Lãng.

"Tiểu Thẩm, mau ngồi xuống đi.

"
Ngay sau đó liền kêu bảo mẫu đi pha trà.

Vì Tống Tri Viễn thể hiện ra ngoài bản thân ông rất coi trọng Thẩm Lãng, cố ý dùng nước suối ngọt lành, đun lên, dùng kỹ thuật pha trà cao cấp nhất.

Thậm chí, ngay cả bộ ấm tách, cũng không phải đồ bình thường, mà là đồ được bậc thầy tạo ra.

Đúng lúc này, Tống Từ vào thư phòng.

Ánh mắt Tống Từ không có thiện ý quét qua Thẩm Lãng, sau đó oán giận nói với Tống Tri Viễn: "Ông nội, ông thật sự gọi hắn đến đây sao?"
"Không tìm tiểu Thẩm thì tìm ai? Bác sĩ ta cũng không phải chưa từng tìm, bác sĩ ta quen khắp thành phố Bình An đều tìm đến một lần, kết quả điều trị thế nào chẳng lẽ cháu còn không biết? Bà cháu, bà nội cháu hằng đêm mất ngủ, xương cổ bị đau, bệnh tình dằn vặt bà, tiểu Thẩm hôm nay có thể đến chính là xem ông như bằng hữu, không được vô lễ.

" Tống Tri Viễn có chút tức giận, trả lời.

"Đó không phải do ông trước kia có ân với hắn sao, lúc trước ông giúp hắn nhiều như vậy, hắn không đến thì đúng thật không biết xấu hổ.


" Tống Từ nói với ông nội, không đồng tình với ông.

Nghe thế, Thẩm Lãng ảm đảm cười.

Đúng vậy, Tống Tri Viễn giúp hắn giải vây mấy lần, nhưng nếu khi đó Tống Tri Viễn không xuất hiện, Thẩm Lãng vẫn có khả năng giải quyết như thường.

"Con nhóc này, lời này mà cũng nói được, là tiểu Thẩm có ân với ta, nếu không có tiểu Thẩm, lão già ta đã sớm xương lạnh tro tàn rồi.

" Tống Tri Viễn lại nhớ tới ngày ấy ở nhà xác, Thẩm Lãng là người đầu tiên ông nhìn thấy khi tỉnh lại, ngày đó, ông không bao giờ quên được.

"Ba của bạn học cháu, là một vị danh y, thông thạo cả Trung y và Tây y, cháu đã liên hệ rồi, phỏng chừng sẽ đến sớm thôi.

" Tống Từu nói.

"Người đó tên gì?" Tống Tri Viễn hỏi.

"Ông ấy tên là Thanh Dương, ông nội có thể không biết ông ấy, ông ấy vừa từ nước ngoài về, vốn là Trung y thế gia, học Tây y ở học đại học Pennsylvania, còn mang quốc tịch Mỹ, có hơn hai mươi năm kinh nghiệm làm việc tại bệnh viện tư nhân ở đó, có thể nói ông ấy là sự kết hợp cả Trung y và Tây y.

" Tống từ nói.

"Thanh Dương gì? Ở thành phố này được xưng là trung y thế gia, là Nhân Tâm Đường ở khu Tân Hải?" Tống Tri Viễn đoán.

"Quả nhiên là ông nội, ông ấy là người thừa kế của Nhân Tâm Đường, thực lực chắc chắn không có gì phải lo ngại.

" Tống Từ đắc ý.

"Ta cũng đã từng tìm danh y của Đồng Tể Đường, Cửu Thảo Đường, cũng không có biện pháp nào trị chứng mất ngủ cùng bệnh đau cổ của bà nội cháu, Đồng Tể Đường, Cửu Thảo Đường và Nhân Tâm Đường đều cùng nổi danh, ta không nghĩ rằng Nhân Tâm Đường có thể nghĩ ra phương pháp gì.

"
Kỳ thật, Tống Tri Viễn so với Tống Từ cơ trí hơn rất nhiều, không những không hồ đồ, ông còn rất tỉnh táo.

Tống Từ lúc này phản bác lại: "Ông nội, người này không giống, người ta là bác sĩ tốt nghiệp từ đại học Pennsylvania, lại còn là người kế thừa của Nhân Tâm Đường, lý lịch cùng xuất thân đều không chê vào đâu được, không giống như người nào đó, rõ một tên giang hồ bịp bợm!".