Lúc này Thẩm Lãng đang ngồi nói chuyện với Tống Tri Viễn, Tống Từ ngồi bên cạnh thì đang cong cái môi nhỏ như có chút khinh thường.
Cô vẫn luôn cho rằng ông của cô đã nhìn nhầm người rồi, Thẩm Lãng chưa có đủ tư cách để ông đối đãi một cách lịch sự như vậy.
Thật ra, dù Tống Tri Viễn không giúp đỡ lần này, Thẩm Lãng cũng sẽ có cách đối phó.

Hơn nữa, cách đó còn khiến Chu Tử Hào cảm nhận được sự đe doạ, nỗi sợ hãi khi bị trừ khử.
Nhưng Thẩm Lãng vẫn lịch sự cảm ơn Tống Tri Viễn.
“Tiểu Thẩm, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho ông, bây giờ ông đang chuyển nhà đến khu dân cư Vân Thuỷ Sơn, chính là cái biệt thự mà ông muốn tặng cho cháu mấy ngày trước đó.

Tiếc là cháu lại từ chối, nếu không chúng ta có thể làm hàng xóm rồi.

Sau này liên lạc với nhau sẽ thuận tiện hơn.” Tống Tri Viễn nói.
Thẩm Lãng cười nhưng không đáp lại, anh có ba căn biệt thự ở khu dân cư Vân Thuỷ Sơn, có sông có núi, trong đó còn có một toà lộng lẫy nhất khu dân cư.
“Tiểu Thẩm, có thời gian thì đến nhà ông chơi nhé, ông nhất định sẽ nhiệt tình tiếp đón cháu, nếu có cơ hội thì hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”
Bận chuyển nhà nên không tiện nán lại lâu.
Trước khi Tống Tri Viễn đi, ông còn nắm chặt tay của Thẩm Lãng như không nỡ đi.
Cháu gái Tống Từ lại không nhiệt tình như vậy.
Cô không ngại ngùng mà cau mày, cô cảm thấy việc ông cô đối đãi lịch sự với một người trẻ tuổi như vậy, hình như không cần thiết lắm thì phải.
Trước khi đi Tống Từ còn lườm Thẩm Lãng một cái, nhưng nhìn vẻ mặt của cô lúc đó lại rất đáng yêu.
Đang loanh quanh khách sạn ở một vùng khác, Thẩm Lãng nhìn thời gian thì thấy cũng không còn sớm nữa.
Vì vậy anh đi thẳng đến phòng chủ tịch.

Khách sạn năm sao Long Thịnh luôn được điều hành bởi tổng giám đốc, do vậy phòng làm việc của chủ tịch luôn trống vắng, ít người qua lại.
Một tuần trước, tổng giám đốc Chu Chí Bang nhận được chỉ thị trực tiếp của Mộc Hồng Diệp, hôm nay chủ tịch sẽ tới khách sạn để chủ trì hội nghị.
Chu Chí Bang chắc chắn không thể thờ ơ, ông đã thuê người tranh trí từ trong ra ngoài.

Hôm nay ông vứt bỏ hết những việc còn lại, từ sáng sớm đã ở khách sạn đợi chủ tịch đến.
Về việc mấy giờ chủ tịch mới đến thì ông không biết, ông không dám hỏi nhiều.
Ông chỉ biết việc mà Mộc Hồng Diệp dặn dò như thánh chỉ vậy, nếu như sơ ý quên đi có khi ông bị người ta sa thải lúc nào không hay.
Nhà họ Mộc là dòng tộc thần bí nhất của dòng dõi Hoa Hạ, ngoài việc giàu có sánh ngang với quốc gia ra, dòng tộc này còn có một lực lượng rất thần bí, Chu Chí Bang không dám trèo cao, ông chỉ có thể giữ được chức vụ hiện tại đã là cảm ơn trời đất lắm rồi.
Làm thuê cho nhà họ Mộc, tiền thì kiếm được nhiều thật, từ một quản lý nhỏ nhoi chỉ trong vòng năm năm mà đã được làm tổng giám đốc của khách sạn năm sao Long Thịnh.

Có thể nói rằng chính nhà họ Mộc đã làm nên thành công của ông hôm nay.
“Con trai à, con mau đến khách sạn đi.

Ngoài ra, hôm nay con đừng làm phiền gì đến ba, bất kể xảy ra chuyện gì con cũng phải nín lại cho ba!” Chu Chí Bang gọi điện thoại dặn đi dặn lại.
“Ba à, con đến nơi rồi, ba yên tâm đi.

Con có thể xử lý được.” Chu Tử Hào nói.
“Đừng làm loạn, nếu không con cút ra khỏi nhà họ Chu đấy!” Chu Chí Bang nghiêm túc nói.
“Được rồi mà, con biết rồi ba.” Chu Tử Hào đáp lại cho qua.
Lúc này Trần Kiệt được Chu Tử Hào dặn dò, anh ta đã mang một con chó Caucasus hung hãn đến.
Chó Caucasus là loại chó lớn, thân hình của nó không thua kém gì một con nghé con.


Loại chó này hung hãn lạ thường, không thua kém gì một con chó ngao Tây Tạng.
Chu Tử Hào dập máy, ánh mắt anh ta chợt trở nên âm hiểm.
“Trần Kiệt, anh đã tra ra Thẩm Lãng ở phòng nào chưa?”
“Cậu Chu tôi tra ra rồi, anh ta đang ở phòng làm việc của chủ tịch!” Trần Kiệt cảm thấy kỳ lạ.
“Cái gì? Cái gì vậy chứ? Sao anh ta lại ở đó được? Anh chắc chưa?” Chu Tử Hào khó tin nói.
“Chắc như đinh đóng cột!” Trần Kiệt đáp.
“Thằng ngu đó sao lại chạy đến đó chứ, dẫn chó qua đó.

Tôi sẽ qua đó ngay!”
Ánh mắt của Chu Tử Hào đầy nghi hoặc.
Trong phòng, Thẩm Lãng đang ngồi ở ghế dài của chủ tịch, vẻ mặt hờ hững, tâm trạng bình thường.
Ngay cả khi anh nhìn thấy Trần Kiệt dẫn con chó hung hãn vào phòng, anh cũng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh đó.
Còn Trần Kiệt thì lại trông như một tên ác ôn nghèo khổ, anh ta vừa hưng phấn vừa thiếu tự tin, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Đã bán đứng anh em còn muốn thả chó cắn người, đó đều là hành động bỉ ổi mất hất tính người.
Nhưng lòng tham không đáy đã nuốt chửng trái tim của anh ta.
Chu Tử Hào đồng ý với anh ta, nếu lần này anh ta thả chó cắn Thẩm Lãng thừa sống thiếu chết, anh ta sẽ nhận được ba mươi triệu tiền thưởng.
“Thẩm Lãng, đừng trách tôi, tất cả điều là chỉ thị của cậu chủ nhà họ Chu!”
Hai mắt Trần Kiệt đỏ au, trong mắt hiện rõ từng tia máu, tay cầm dây xích của con chó không kìm được mà rung lên đùng đùng.

Lúc này Chu Tử Hào cũng đến nơi.
“Thẩm Lãng, cái đồ chó má nhà mày, mau cút đi cho ông!”
Chu Tử Hào hét lớn.
Lúc này.
Sát khí của Thẩm Lãng mới lộ ra ngoài, anh nắm chặt tay.
Bụp! Bụp!
Hai cú đấm đau điếng rơi trọn vào mặt Trần Kiệt và Chu Tử Hào, âm thanh phát ra như tiếng hai quả bóng nổ tung, vừa to vừa rõ ràng.
Ngay sau đó, mặt của Trần Kiệt và Chu Tử Hào bầm dập toàn máu, răng cũng rụng ra một vài chiếc.

Ngay cả chiếc răng hàm mà cũng bị Thẩm Lãng đánh cho rụng ra ngoài.
Bới đất tìm răng? Làm gì có chuyện đó.
Hai tên đó bị Thẩm Lãng lần lượt dùng cú đấm từ bi đấm cho máu me đầm đìa, ngây ngốc đứng đấy, làm gì có hơi sức đi tìm răng nữa.
Cú đấm nhân từ đó là cú đấm mà Thẩm Lãng đã thay đổi chưởng pháp rồi đấy.
Cú đấm đại từ đại bi vì có sức mạnh kinh người, có thể sẻ núi, chẻ đá, không thích hợp để dùng với người thường.
Vì vậy chỉ có thể làm nó yếu đi chút.
Dù có như vậy, vừa rồi Thẩm Lãng chỉ dùng có ba phần lực của cú đấm từ bi.
“Hai thằng phế vật!”
Thẩm Lãng tràn đầy sát khí, anh nhìn Trần Kiệt và Chu Tử Hào bằng ánh mắt lạnh lùng.
Chu Tử Hào ăn một cú lừa, anh ta sao có thể ngồi đó chờ chết chứ.
“Trần Kiệt, mau thả chó ra! Cho nó cắn chết anh ta đi!”
Chu Tử Hào há mồm đầy máu me, tức giận nói.
Mắt của Trần Kiệt đỏ rực lên, khuôn mặt hiện rõ đầy vẻ độc ác, sau đó anh ta vứt dây xích chó xuống nền nhà.
Chỉ nhìn thấy con chó Caucasus to lớn hung hãn nhưng lang sói đó bổ nhào về phía Thẩm Lãng.
Trong lúc Chu Tử Hào và Trần Kiệt nghĩ rằng Thẩm Lãng nhất định sẽ bị con chó hung hãn kia cắn cho không ra dạng người thì đột nhiên con chó dừng lại, nó nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng.

Trong mắt của Thẩm Lãng không hề có sự độc ác dữ tợn nào, mà chỉ có sự thâm sâu khó lường.
Sát khí của anh sớm đã vượt qua người bình thường, nó còn hơn cả sát khí của một con sói hung tợn.
Sự im lặng ấy lấp loáng xuất hiện khí thế ngông cuồng, ngang tàng.
Hai bên bắt đầu trao đổi với nhau.
Con chó hung hãn: “Người thú không bao giờ làm nô lệ!”
Thẩm Lãng: “Mày nói gì?”
Con chó hung hãn: “Uuuuu.”
Con chó Caucasus đó vừa mặt đối mặt với Thẩm Lãng, nó lập tức trở nên ủ rũ.
Nếu vừa nãy nó được xem như một con sói hoang hung dữ thì bây giờ nó chỉ là một con chó ngây ngốc, hơn nữa nó còn giống một con chó ngốc vừa đi tiểu tiện xong nhưng lại sợ chủ nhân đập cho một trận.
Con chó nằm xuống dưới đất, cuộn tròn người lại, sau đó cả người nó đều run cầm cập, không dám ngóc đầu lên nhìn vào mắt của Thẩm Lãng nữa.
Qua ánh mắt, nó biết được rằng Thẩm Lãng không phải là kẻ dễ chọc, con chó dữ này còn vẫy vẫy đuôi nịnh nọt Thẩm Lãng, sau đó lại gần liếm láp giày của anh.
Chu Tử Hào và Trần Kiệt bị cảnh vừa rồi làm cho phát ngốc.
Nó là chó Caucasus đấy à, hung tàn, thích cắn nhau cơ mà.
Tại sao sau khi nhìn Thẩm Lãng xong nó lại trở nên kinh hãi đến như vậy?
Sợ thì cũng kệ, nhưng nó còn đi liếm giày của Thẩm Lãng, hơi quá rồi đấy.

Điều này khiến Chu Tử Hào vô cùng hoài nghi, người bán cho kia lừa anh ta rồi chăng.
Mang dòng máu chó Caucasus sao lại trở nên yếu đuối như thế, nó bị lai máu rồi à?
Nhưng Chu Tử Hào không biết rằng, Thẩm Lãng từng sống cùng với đàn sói.
Cùng sói vật lộn, cùng sói tranh giành thức ăn, cùng sống chung với bầy sói!
Cuối cùng thủ lĩnh của đàn sói còn bị anh ép phải rời khỏi địa bàn, chỉ cho phép nó được nhìn từ xa, chứ không được phép lại gần.
Chó Caucasus có hung hãn như thế nào đi nữa thì cũng không bao giờ sánh được với sự hung tàn của thủ lĩnh đàn sói..